“Có gì mà tỏ ra nghiêm túc thế?” Dị Quân hỏi, dù đã đoán được.
“Việc này không nên để người ngoài nghe được.” Viên Thượng ngó nghiêng xung quanh.
“Yên tâm, giờ này y tá không tới đâu, Tiên Linh cũng về rồi, Tần Lỗi chắc cũng không có việc gì ở đây.” Dị Quân nói.
“Được rồi, nhưng cậu hứa hãy bình tĩnh nghe tớ nói nhé.”
“Được.” Dị Quân hứa.
Sau khi hít thở vài hơi, ngồi ngay ngắn lại, Viên Thượng bắt đầu kể “Lúc nhỏ, tớ có đọc những câu chuyện, trong đó có những ông thần, bà tiên có quyền năng để đưa những người tốt sống lại. Tớ đã nghĩ nếu quyền năng đó có thật thì tốt biết mấy.
Và lúc lên đại học, tớ đã gặp ba cậu, Dị Lương Tân với tư cách giảng viên. Ông ấy đã chọn ra những người giỏi nhất ở các trường để trao đổi. Chắc cậu cũng hiểu mục đích của việc đó đúng chứ? Là để tìm trợ lý. Nói thật, có lẽ lúc đó ba cậu đặt niềm tin nhiều hơn ở trường y hay chuyên ngành sinh học hơn là ngành sư phạm sinh. Thế nhưng khi nghe tớ trình bày về ước mơ đưa người chết trở về, ba cậu đã quyết định chọn tớ, dù sẽ mất công sức đào tạo hơn.”
Ngừng lại một lúc, Viên Thượng hỏi Dị Quân “Sao cậu không bất ngờ gì cả vậy?”
“Hiện tại tớ nghi ngờ tất cả, nên dù ai thú nhận gì cũng chẳng làm tớ ngạc nhiên nữa.” Dị Quân giải thích, anh nhận ra đúng là mình nên tỏ thái độ mới phải.
Có vẻ Viên Thượng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục kể “Nhưng tớ giỏi hơn giáo sư Dị nghĩ, chỉ trong thời gian ngắn là đã có thể cùng ông ấy nghiên cứu.”
“Vào vấn đề chính luôn đi.” Dị Quân mất kiên nhẫn.
“Là về Trần Lệ Mẫn.” Viên Thượng bỏ qua phần giữa “Cậu biết không, tớ vốn thích em ấy khi mà Lệ Mẫn tới thăm Trang Tiên Linh ở trường.”
“Thì?”
“Tớ đã cố gắng tiếp cận, làm quen, từng bước thắt chặt quan hệ, cho đến khi cậu về nước.” Viên Thượng đáp.
“Thế là cậu tìm cách giành lại Lệ Mẫn?” Dị Quân xác nhận lại.
“Đúng thế, ban đầu chỉ đơn giản là lợi dụng giáo sư Dị khuyên cậu về nước ngoài. Sau đó thì dùng mối quan hệ giữa cậu và Trang Tiên Linh để ngăn cậu tỏ tình với Lệ Mẫn. Tuy nhiên cả hai cách đều bất thành.” Viên Thượng nói.
“Thế là cậu dùng cách cực đoan hơn?” Dị Quân tỏ ra chút tức giận nhưng kiềm chế được.
“Phải, nhân việc giáo sư Dị phải trốn đi, tớ đã nghĩ nếu người phải biệt tăm là cậu thì tốt biết mấy. Dị Lương Tân là một nhà khoa học thiên tài nhưng kĩ năng sống lại quá kém, ông ấy luôn dễ dàng bị thuyết phục.” Viên Thượng nói.
“Cậu nghĩ rằng nếu tớ bị bắt đến đó thì cậu có cơ hội với Lệ Mẫn à?” Dị Quân hỏi.
“Cậu tự tin là em ấy không quên được cậu à?” Viên Thượng cười khẩy.
“Không, là tớ thương hại cậu ấy chứ, nuôi hy vọng thế chắc mệt mỏi lắm.” Dị Quân đáp.
Viên Thượng thoáng tức giận nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại “Chuyện Lệ Mẫn thích ai tạm bỏ qua đã. Quan trọng là em ấy phải sống đã.”
“Lại dụ dỗ vào cái nghiên cứu đó nữa à?” Dị Quân hỏi.
“Phải, nghĩ kĩ lại đi, người chết sống lại có gì là không đúng chứ. Những cái xác bị trộm cũng là để phục vụ cho sự tiến bộ thôi mà, họ suy nghĩ quá hạn hẹp nên mới lên án chúng ta thôi.” Viên Thượng thuyết phục.
Dị Quân im lặng suy nghĩ, thừa nhận rằng anh cũng có suy nghĩ đó. Tuy nhiên, anh đã hứa với Trần Lệ Mẫn là sẽ không tham gia vào nghiên cứu này.
“Cậu cứ suy nghĩ từ từ đi nhé, tối mai tớ sẽ đợi cậu ở sau bệnh viện. Nếu cậu không tới thì tớ sẽ coi như đó là lời từ chối.” Viên Thượng nói.
“Cậu không sợ tớ tố cáo cậu à?” Dị Quân hỏi.
“Sợ gì chứ? Cậu đâu có bằng chứng gì, buộc tội vì tớ đậu xe sau bệnh viện à?” Viên Thượng cười khinh bỉ “Dị Quân à, tâm trí cậu đang không ổn, sẽ dễ hiểu thôi nếu người ta bảo cậu không đủ năng lực làm chứng. Thế nhé.”
Sau đó Viên Thượng bỏ ra khỏi phòng. Sau khi chắc rằng Viên Thượng đã đi xa, Dị Quân lấy ra trong chăn một chiếc điện thoại đang ghi âm. Từ lúc Tần Lỗi bảo có thể người của tổ chức sẽ thương lượng với anh thì Dị Quân luôn để sẵn điện thoại ghi âm khi sắp có người bước vào.
Anh không ngờ kế hoạch giả vờ này lại thành công đến tận lần thứ ba. Dị Quân kiểm tra lại đoạn ghi âm, có thể nghe rõ từng câu từng chữ, chắc chắn được rằng đây là giọng Viên Thượng.
Dị Quân mỉm cười, chuyển đoạn ghi âm này đến cho Tần Lỗi. Kèm theo đó là một tin nhắn: [Trợ lý là Viên Thượng, đã có bằng chứng, bắt người gấp]
Tần Lỗi sau khi nhận được tin và nghe đoạn ghi âm vô cùng vui mừng “Chúng ta trăm công nghìn kế vẫn không bằng cậu Dị Quân một kế xài mãi. Dù sao thì cũng là tin tốt, từ tên Viên Thượng này, chúng ta sẽ có thể khai thác thêm về tổ chức hắn tham gia.”
Ông huy động lực lượng đi bắt Viên Thượng, đối tượng là chiếc Mazda trắng vừa chạy ra từ bệnh viện. Quân của Tần Lỗi dễ dàng vây bắt ép chiếc xe ngừng lại.
“Đầu hàng đi. Đừng để mọi chuyện tệ hơn.” Tần Lỗi nói lớn trong lúc cảnh sát chĩa súng về phía chiếc xe.
Một người đàn ông lạ mặt bước ra, hai tay giơ cao qua đầu, run rẩy quỳ xuống “Xin tha mạng, tôi chỉ được người ta thuê lái chiếc xe này đi thôi.”
“Có người thuê ư?” Tần Lỗi hỏi
“Phải, họ bảo sẽ trả tiền để tôi lái chiếc xe đến nhà họ giúp. Người vạm vỡ bảo rằng bạn anh ta bỗng bị mệt nên không lái xe được, nhờ tôi lái giúp xe. Tôi nghĩ có mất xe thì là họ mất, chắc không phải lừa đảo. Đúng ra tôi phải thấy lạ rồi, chẳng lẽ họ không sợ tôi lái xe chạy đi luôn sao? Có phải chiếc xe này chở ma túy hay gì không ạ?” Người kia nói liến thoắng.
Tần Lỗi không có thời gian nghe ông ta trình bày, bảo “Hai người đưa ông ta về sở lấy lời khai, những người còn lại theo tôi tới kiểm tra bệnh viện, kiểm tra mọi người đi ra.”
Trong lúc cảnh sát tập trung vào chiếc Mazda của Viên Thượng, Kế Hàn Phong đã chở anh ta bỏ trốn.
“Thấy không, tôi đã biết họ sẽ giở trò mà.” Kế Hàn Phong đắc ý nói.
“Anh đã biết? Sao lại không cảnh báo tôi chứ?” Viên Thượng nổi giận.
“Tôi bị cậu hại cho bị truy nã thì sao để cậu sống thảnh thơi được chứ.” Kế Hàn Phong cười khoái trá.
“Cái gì? Tên khốn này. Vậy ra anh đã biết tôi là kẻ tố cáo ư?” Viên Thượng vừa tức vừa hoang mang.
“Tất nhiên, tôi đâu có ngu.” Kế Hàn Phong đáp “Để tôi dạy cậu cách làm việc này, trước khi nói chuyện quan trọng phải kiểm tra xem có bị ghi âm hay không, hiểu chứ? Cái gì mà giáo sư Dị thiếu kĩ năng sống, nói như cậu giỏi lắm ấy.”
“Sao… sao anh nghe được?” Viên Thượng hoang mang.
“Bài học thứ hai, luôn phải kiểm tra xem mình có bị gắn máy nghe lén hay không.” Kế Hàn Phong nói.
Viên Thượng vô cùng ức chế nhưng không làm gì được, anh ta biết bây giờ Kế Hàn Phong mới là người kiểm soát được tình thế.
“Bây giờ làm gì đây?” Viên Thượng hỏi.
“Còn sao nữa, thay tên đổi mặt, tránh xa chỗ này chứ sao.” Kế Hàn Phong thản nhiên đáp.