Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 17: Chuyến Thăm Mộ




Dị Quân đã dặn dò nhà hàng chuẩn bị qua điện thoại, nhưng anh vẫn muốn đích thân tới giám sát xem họ làm việc có tốt không.

Trên đường tới nhà hàng, Dị Quân nghe trên đài nói rằng ở nghĩa trang thị trấn đang có một loạt người kéo tới gây sự sau khi tin tức những ngôi mộ bị trộm xác. Dị Quân bỗng muốn tới thăm mộ của ông bà nội, một phần nhỏ vì muốn xem sự việc trên đài.

Thời gian vẫn còn nhiều, ghé qua nghĩa trang một lúc rồi tới nhà hàng sau vẫn kịp, Dị Quân đổi hướng xe tới nghĩa trang.

Đậu chiếc Bently trên đường, Dị Quân ghé vào tiệm hoa đối diện nghĩa trang mua hai bông hoa rồi lái xe vào bãi đậu của nghĩa trang.

Phía toà nhà văn phòng, Dị Quân nghe thấy tiếng ồn ào. Quả đúng là có nhiều người bất xúc trước việc người thân của mình bị đào mất xác. Ngày nay để có thể mai táng tốn rất nhiều tiền, đa phần mọi người sẽ chọn cách hỏa táng. Vậy nên đối với chủ nhân những ngôi mộ này, người nhà của họ khả năng cao là người có tiền bạc, địa vị, không dễ gì để yên cho phía quản lý nghĩa trang.

Dị Quân quan sát xung quanh thấy vài chiếc xe cảnh sát đậu bên trong, có vẻ vụ việc đã đi quá xa. Anh không có ý định tìm hiểu sâu thêm nữa nên Dị Quân chuyển sự chú ý khỏi tòa nhà văn phòng.

Bước vào khu vực nghĩa trang, Dị Quân đi tìm hai ngôi mộ của ông bà anh. Trong di nguyện của Dị Ninh ông đã có tâm nguyện được chôn cất cạnh vợ, từ lâu ông cũng đã đặt sẵn ngôi mộ bên cạnh mộ vợ ông.

Hai cái tên Dị Ninh và Lương Mai Hoa cuối cùng cũng xuất hiện. Dị Quân đặt lên mộ mỗi người một bông hoa rồi ngồi xuống đối diện.

“Ông nội, sao ông lại nghe lời tay Dương Vĩnh đó chứ? Ông có biết vì sản phẩm của ông mà ba đã suýt mất mạng không?” Dị Quân nói trước mộ ông nội, anh không có ý oán trách, nhưng anh thật sự tò mò nếu Dị Ninh biết trước con trai mình gặp nguy hiểm vì nghiên cứu này, liệu ông có quyết định khác đi.

Sau đó anh lại nhìn sang mộ bà nội, qua tập hồi ký thì Dị Quân đã biết được thật ra đây chỉ là ngôi mộ rỗng. Dị Quân cảm thấy thật trớ trêu, Dị Ninh đã chuyển xác của vợ tới phòng nghiên cứu vì mong mỏi một ngày họ có thể tiếp tục sống cùng nhau, để rồi cuối cùng đến lúc chết thì thân xác họ lại mỗi người một nơi. Tâm nguyện cuối cùng của Dị Ninh lại do chính tay ông khiến nó không thực hiện được.

Cảm giác không còn gì để ở lại, Dị Quân quay trở ra ngoài. Ở cổng nghĩa trang, anh gặp Tần Lỗi.

“Sao cậu lại ở đây?” Viên cảnh sát trưởng hỏi.

“Tôi đi thăm mộ ông bà nội, cũng lâu rồi chưa ghé.” Dị Quân trả lời. “Còn ông tới đây làm gì?”

“Chắc cậu cũng nghe tiếng ồn ào rồi đấy, có những người đang khiếu nại nghĩa trang làm ăn tắc trách để xác người thân họ bị trộm mất. Cũng chỉ là vấn đề dân sự thôi đến khi vài người nóng tính bắt đầu ẩu đả với nhân viên ở nghĩa trang. Chúng tôi phải tới không chế tình hình. Có người còn trách ngược lại chúng tôi tự ý động vào mồ mả người thân họ nữa. Khá là rắc rối nhưng cũng sắp giải quyết xong rồi.” Tần Lỗi trả lời.

“Tạm biệt, tôi đi đây.” Dị Quân nói.

“Có thông tin về Dương Vĩnh rồi.” Tần Lỗi bất ngờ thông báo khi Dị Quân vừa quay đi.

“Thật ư?” Trong lòng anh đầy vui mừng nhưng rồi sau đó lại thấy lo lắng. Liệu Tần Lỗi có đề nghị anh đi đâu ngay lúc này không? Nếu thế thì anh sẽ lỡ mất buổi tối quan trọng với Trần Lệ Mẫn, dù việc tỏ tình này không nhất thiết phải vào hôm nay nhưng anh đã lỡ hẹn rồi, nếu chuyển ngày thì sẽ gây ấn tượng xấu. Còn nếu Dị Quân từ chối đi với Tần Lỗi thì có thể sẽ làm xấu đi mối quan hệ hợp tác này và ông ta sẽ không cho Dị Quân tham gia điều tra nữa. Mặc dù anh có thể trông cậy hoàn toàn vào cảnh sát, nhưng anh đã quen với việc luôn được thông báo mọi tình tiết sớm nhất rồi, cảm giác bỗng trở thành kẻ ngoài cuộc khiến anh khá khó chịu.

Câu tiếp theo của Tần Lỗi xua đi sự lo âu của Dị Quân “Theo con trai của Dương Vĩnh thì vào mỗi đầu tháng, ông ta đều về thăm nhà. Trùng hợp đó lại là ngày mai nên chúng tôi không tốn thêm công sức mò kim đáy bể nữa mà bố trí người phục sẵn ở nhà con trai Dương Vĩnh. Nếu thuận lợi thì sẽ bắt được ông ta, vậy nên ngày mai lúc tôi gọi thì cậu hãy tới đồn để tham gia quá trình lấy lời khai.”

Ngày mai, vậy là không ảnh hưởng gì đến tối nay, Dị Quân không có gì để phải suy nghĩ nữa. Anh trả lời “Các ông đã làm rất tốt, chúng tôi rất biết ơn. Ngày mai tôi sẽ tới và nếu cần thiết sẽ hợp tác hết khả năng để tên Dương Vĩnh này khai ra mọi chuyện.

Một tiếng la hết lớn ở phía văn phòng, Tần Lỗi tặc lưỡi than vãn “Đám người này thật là phiền phức mà, tôi phải đi giải quyết đây.”