4h chiều Hàn Nhật Hạo mở mắt nhìn bên cạnh mình,cô gái gương mặt mộc xinh xắn,da trắng mịn mà,lòng anh ấm áp mỉm cười hài lòng.
Hàn Nhật Hạo không vội đánh thức cô dậy,chỉ lẳng lặng ngồi đó ngắm cô,đánh mắt tìm điện thoại của cô (làm gì có điện thoại mà tìm),không thấy đâu mở túi xách cũng không,Hàn Nhật Hạo nghĩ lại từ lúc gặp Mẫn Mẫn đến giờ quả thật anh từng gặp cô dùng điện thoại.Nghĩ là làm ngay,Hàn Nhật Hạo gọi Mẫn Mẫn thức dậy:
\- Mẫn Mẫn dậy đi tôi đưa em ra biển.
Lâm Mẫn Mẫn tức tốc ngồi dậy chuẩn bị,Hàn Nhật Hạo ra ngoài tìm Cảnh Hy,Cảnh Hy đang ở cửa với Vy Ny.Hàn Nhật Hạo đưa cho Cảnh Hy một chiếc thẻ kèm theo một câu:
\- Đi mua một chiếc điện thoại mới nhất,lấy màu trắng còn lại là phần thưởng của cậu.
Vy Ny ngớ người chưa hiểu chuyện gì,Cảnh Hy kéo vội Vy Ny ra xe chạy đi mất.
\- Anh đưa em đi đâu vậy.Sao ông chủ lại thưởng cho anh.
\- Đi mua điện thoại cho Lâm tiểu thư...Cảnh Hy phấn khởi trả lời cho Vy Ny được rõ.
\- Hôm nay em thích gì anh sẽ tặng cho em.Còn việc sao ông chủ thưởng cho anh em không cần biết đâu.
Vy Ny cũng không hỏi gì thêm,hai người tranh thủ mua xong đồ để về vui chơi cùng mọi người.
Hàn Nhật Hạo lúc này đang cùng Lâm Mẫn Mẫn đi dạo trên biển,ký ức năm 10 tuổi ùa về,Hàn Nhật Hạo nhớ cô bé năm xưa,thật không ngờ đi một vòng cô bé ngày xưa bây giờ ở ngay trước mặt mình,lại là thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời.
Lãnh Tiểu Tình,Vũ Hạ là bạn gái của Lục Vĩnh Kỳ và Hà Mạnh Nguyên đến tìm rủ Lâm Mẫn Mẫn cùng đi chụp hình,Lãnh Tiểu Tình sinh viên năm ba khoa quản trị kinh doanh cùng trường với Lâm Mẫn Mẫn,cô gái này hoạt bát cất lời:
\- Hàn Nhật Hạo anh cho em mượn Mẫn Mẫn một chút có được không.Con gái bọn em phải đi chơi cùng nhau chứ.
\- Này Nhật Hạo phải rồi cho Mẫn Mẫn đi với bọn em một chút đi.Anh Nguyên với anh Kỳ chờ anh ở kia đó...Vũ Hạ lên tiếng hối thúc Hàn Nhật Hạo đi.
\- Được rồi.Phải cẩn thận nha...Hàn Nhật Hạo vừa nói vừa xoa đầu Mẫn Mẫn.
Ba cô gái đi đến chỗ của Tô Tuệ Ninh rủ cô ấy cùng chụp ảnh.Tô Tuệ Ninh mặc dù không thích Lâm Mẫn Mẫn nhưng bụng dạ cô không phải người xấu.Họ chơi với nhau rất vui,nói chuyện cũng rất hợp tính.Tuệ Ninh nghĩ thầm cô gái tên Mẫn Mẫn này rất trong sáng thật sự rất đáng yêu.Từ lâu đã nghe danh Hàn thiếu gia không tin tình yêu chân thành, lại còn ghét con gái mà bây giờ lại dẫn cô gái này đi chơi,ngoài việc đã yêu thì không tìm ra được lý do khác.
Tô Tuệ Ninh mỉm cười bỏ cuộc,biết đã thua từ lúc bắt đầu,Tuệ Ninh hài lòng với lựa chọn của mình.Cô tiểu thư này lương thiện ngây thơ không kém gì Lâm Mẫn Mẫn.Tư tưởng tốt không yêu được thì chúc phúc thôi.
Chơi chán rồi 4 người đi đến chỗ của mấy anh con trai cùng nhau về biệt thự.Hàn Nhật Hạo cùng Lâm Mẫn Mẫn đi sau,anh quan sát Mẫn Mẫn có vẻ mệt mỏi,Hàn Nhật Hạo ngồi xuống bảo cô lên lưng anh cổng,Mẫn Mẫn cũng không nói gì,êm đềm trên lưng Hàn Nhật Hạo,nhịp tim đập nhanh hơn,thiếu gia anh như này tôi sẽ thích anh thật đấy,dòng suy nghĩ lẫn quẫn trong đầu.
Bữa tối đã được Cảnh Hy và Vy Ny mua từ ngoài về,có thêm phần thịt xiên nướng,có cả đồ biển nữa rất hoành tráng nha.Cảnh Hy phụ trách phần nướng,Vy Ny dọn đồ ăn cũng sắp xong.Hàn Nhật Hạo không ra khỏi phòng mà chờ Lâm Mẫn Mẫn từ phòng tắm bước ra chủ yếu là để tặng quà.
Hàn Nhật Hạo kéo tủ ra đưa cho cô một chiếc hộp nhướng mắt bảo cô mở ra xem.
Hàn Nhật Hạo trong lúc cô mở hộp vội lấy máy, sấy tóc cho cô.Mẫn Mẫn thật sự không hiểu vì sao thiếu gia lại quan tâm mình như vậy,không dám nghĩ thiếu gia là đang thích mình,cô nghĩ điều đó là không có cơ sở.
Chiếc hộp mở ra:
\- Là điện thoại,đẹp thật...Lâm Mẫn Mẫn ngẫn mặt lên nhìn Hàn Nhật Hạo ý muốn hỏi tại sao lại là điện thoại.Trước giờ cô không dùng gì cô chẳng có người thân cần gọi.
Hàn Nhật Hạo hiểu ánh nhìn của cô:
\- Đây là để tiện cho tôi tìm em lúc đi học,sau này muốn làm gì cũng phải báo cáo với tôi.Tôi là người sẽ quản lí em,đã biết chưa...Lời nói chắc nịch,có sức ảnh hưởng vô cùng.
\- Vâng,tôi biết rồi thiếu gia,cảm ơn anh.
\- Đã có số điện thoại của tôi rồi,có chuyện gì dù lớn hay nhỏ cũng phải gọi cho tôi...Hàn Nhật Hạo ôn nhu nhìn cô nói.
Lâm Mẫn Mẫn nghe lời gật đầu lia lịa.Họ cùng nhau đi ra khỏi phòng ăn tối.Tất cả bọn họ tụ họp đầy đủ.Cao Thiên Vũ mang ra mấy chai rượu,họ vừa ăn,vừa uống,tâm hồn vui vẻ,những người bạn tốt chơi với nhau không dụ lợi,thật đáng khen.
Lâm Mẫn Mẫn tửu lượng kém,có mấy ly đã hết thấy đường,đầu cứ quay cuồng,Hàn Nhật Hạo bế cô lên phòng cho cô nghĩ,bỏ mặt mấy con sâu rượu còn lại muốn làm gì làm.
Lên đến phòng anh cẩn thận đắp chăn cho cô,vừa định đi lấy khăn lau cho cô, Mẫn Mẫn kéo tay anh lại hỏi,Hàn Nhật Hạo bất ngờ nhưng cũng không nói gì,im lặng ngồi xuống cạnh cô:
\- Thiếu gia sao anh tốt với tôi vậy...Anh có nghĩ như vậy tôi sẽ..sẽ...
Hàn Nhật Hạo đang chờ cô nói tiếp nhưng chẳng nghe được gì,cô đã ngủ mất rồi.Anh nằm xuống cạnh cô,hôn nhẹ lên môi,ôm cô ngủ.
(Ý tưởng cho cặp phụ vượt gào nha).