Sáng hôm sau Lâm Mẫn Mẫn tĩnh dậy đã thấy mình ở trong phòng của mình,lòng chợt ấm áp cô nghĩ chắc thiếu gia là người đưa cô về.Chuẩn bị xong Lâm Mẫn Mẫn bước ra ngoài,trong nhà hôm nay đông vui hơn,tất cả người làm đều trở lại làm việc sau một tuần được ông Hàn cho nghỉ phép.
Hôm nay là thứ 7 cô không đi học,cô ra vườn hoa hồng của mình chăm sóc cho chúng.Cô nhẹ nhàng cắt từng cành để mang vào nhà cắm thành một bình hoa thật đẹp,mang để ở phòng khách.
Ngó lên bức tranh mà ông Hàn rất thích được treo trên cao.Lâm Mẫn Mẫn lấy một chiếc khăn lau bắt thêm cái ghế đứng lên lau thật kỹ lưỡng từng chút một.
Hàn Nhật Hạo từ trên lầu đã thấy cô cứ nhón nhón lên lau,anh cau mày không vừa ý,nhưng không nói gì sợ cô giật mình mà ngã xuống.
Hàn Nhật Hạo đi xuống chỗ cô,vừa định nhắc nhở kêu cô bước xuống,chưa thốt nên lời thì ba người bạn của anh bước vào hét lớn:Hàn Nhật Hạo bọn tớ đến rồi đây.
Lâm Mẫn Mẫn giật mình hụt chân ngã xuống,Hàn Nhật Hạo theo quán tính đỡ cô ngã.Cả hai nằm trên sàn nhà,Lâm Mẫn Mẫn đè lên người anh,bốn mắt nhìn nhau,mặt cô đỏ hồng lên.Ba người kia hào hứng với cảnh tượng trước mặt,đồng thanh ồ lên thích thú.
Lâm Mẫn Mẫn ngại ngùng vội vàng đứng dậy cúi đầu lời nói lắp bắp: Xin lỗi thiếu gia,tôi không cố ý đâu.
\- Tôi đâu nói em cố ý,căng thẳng cái gì.Lần sau không được leo trèo,đây không phải là việc của em...Hàn Nhật Hạo ôn nhu căng dặn cô.
Lâm Mẫn Mẫn gật đồng hiểu ý,quay sang gật đầu chào 3 người bạn của anh,chạy thẳng lên phòng anh dọn dẹp.
Hàn Nhật Hạo lãnh đạm hỏi bạn của anh:
\- Mấy cậu đến đây làm gì.
Cao Thiên Vũ đưa ánh nhìn kỳ lạ trả lời anh:
\- Đến đây rủ cậu đi biển một chuyến,cậu không được từ chối đâu,đã lâu rồi chúng ta đâu có đi chơi cùng.
Hà Mạnh Nguyên cũng ngầm đoán ra được sau cảnh tượng đập vào mắt mình ban nãy,nhưng vẫn muốn xem Cao Thiên Vũ làm mai mối thất bại như nào,Hà Mạnh Nguyên thêm lời cố tình muốn Hàn Nhật Hạo nhận lời đi cùng:- Đúng rồi đó Nhật Hạo đi cùng đi,tớ biết dạo này cậu rãnh mà.
Không có lý do từ chối,Hàn Nhật Hạo nghĩ chắc Mẫn Mẫn của anh thích biển nên đã nhận lời cùng đi:
\- Được rồi tớ sẽ đi cùng.
Lục Vĩnh Kỳ tinh tế nhận ra điều khác thường ở bạn mình,thầm nghĩ ý đồ ghép đôi của Cao Thiên Vũ chắc chắn thất bại thảm hại,không nói gì mà cười thầm.
Cao Thiên Vũ cứ ngỡ bước đầu thành công,hớn hở hẹn giờ với mọi người ra về trước,chủ yếu là đi báo tin cho cô bạn Tô Tuệ Ninh của mình:
\- Tớ về trước chuẩn bị,10h gặp nhau chỗ cũ.
Hàn Nhật Hạo điềm đạm hỏi hai người còn lại:
\- Cậu ta là định làm trò gì nữa?
Lục Vĩnh Kỳ hiểu ý Hàn Nhật Hạo muốn nói gì tỏ thái độ nguy hiểm đáp lại lời anh:
\- Cậu ta là tự chuốt khổ vào thân.Cậu với cô gái lúc nảy là sau.Cậu đừng nói cậu thích cô ấy nha.
Không đợi Hàn Nhật Hạo trả lời Hà Mạnh Nguyên đã phản ứng trước:
\- Tôi thấy cô ấy cũng xinh đó.Cậu có người thích là tốt rồi.
\- Cô ấy là người hầu riêng của tôi.Hai cậu về chuẩn bị đi lát gặp...Hàn Nhật Hạo nóng lòng đuổi khách.
Hai người nhanh chống rời khỏi để về chuẩn bị cho chuyến đi.Lâm Mẫn Mẫn dọn dẹp xong đi xuống nhà,Hàn Nhật Hạo tiến đến gần cô nhẹ nhàng bảo cô:
\- Em chuẩn bị đồ đi,đi đến nơi này với tôi hai ngày...Không cho cô nói gì, anh lại giọng điệu bá đạo:Em chỉ việc đi cùng tôi,không được thắc mắc.
Ở phòng khách chờ anh,cô đang rất lo lắng,không hiểu anh muốn đưa cô đi đâu.Không ngoài dự đoán của Hàn Nhật Hạo,cô gái trước mặt mình đi chơi hai ngày với cái túi nhỏ xíu,không biết được mấy bộ đồ.
Anh mừng thầm vì đã có sự chuẩn bị từ trước.Anh không vội đi mà đến phòng khách ngồi,một lát sau,Cảnh Hy cùng Vy Ny còn thêm mấy người nữa tay xách,nách mang bước vào.
Lâm Mẫn Mẫn ngạc nhiên sau có nhiều quần áo,túi sách,giày dép,vali...Chỉ toàn là đồ của nữ.Lâm Mẫn Mẫn đưa mắt nhìn Hàn Nhật Hạo.
\- Tất cả đều là của em,mau vào chuẩn bị lại đi.Chúng ta đi biển...Hàn Nhật Hạo cưng chiều nói với cô.
Lâm Mẫn Mẫn còn đang chống mặt với đống đồ trước mặt,Vy Ny ngay lập tức kéo cô vào phòng thay đồ khác,phụ cô sắp xếp đủ đồ đi trong hai ngày.
Cuối cùng cũng chuẩn bị xong,cả hai bước ra.Hàn Nhật Hạo nhìn cô không chớp mắt,chiếc đầm trắng trễ vay ngang đầu gối,tôn dáng cô lên,đường cong rõ nét.Hàn Nhật Hạo gật đầu hài lòng,lòng thầm nghĩ:Em xứng đáng có những thứ tốt đẹp nhất.
Xe bỗng dừng lại trên đường,Hàn Nhật Hạo đưa tay vào túi móc ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ:
\- Cái này tặng cho em.
\- Thiếu gia sao anh lại tặng cho tôi.
\- Em cứ mở ra xem có thích không.Đơn giản vì em là người hầu riêng của tôi...Hàn Nhật Hạo đáp lại không chút do dự.
Lâm Mẫn Mẫn đưa tay bịt miệng lại bất ngờ đến cảm động là sợi dây chuyền mặt ngôi sao rất đặc biệt:
\- Thiếu gia tôi rất thích,nhưng cái này chắc mắc lắm.
\- Thích là được rồi,chuyện khác thì em không cần quan tâm...Dứt lời Hàn Nhật Hạo liền cầm dây đeo lên cổ cho cô.
Lâm Mẫn Mẫn vẻ mặt cảm kích:
\- Cảm ơn thiếu gia.Nhưng sao thiếu gia lại tốt với tôi vậy.
Hàn Nhật Hạo có chút bất ngờ với câu hỏi ngây ngô của cô:
\- Người hầu riêng của tôi luôn được ưu ái.
Lâm Mẫn Mẫn cho là thiếu gia nói thật cứ gật đầu hiểu.
Cả hai dần có điểm chung,nói chuyện với nhau được nhiều hơn.
(Mình mới tập tành viết thôi,mọi người ủng hộ mình nha).