Hàn Nhật Hạo ngày đầu trở về nước sau khi đi du học 4 năm.Vừa xuống máy bay tại Thành Phố A ngay lập tức đến thẳng tập đoàn Hàn Thị nhậm chức chủ tịch tập đoàn.Người lạnh như băng,ánh mắt sắc bén,mặt không đổi sắc khiến tất cả nhân viên rùng mình.Phải công nhận một điều Hàn Nhật Hạo rất đẹp trai,vừa bước đến tập đoàn đã làm không ít ngưới mơ mộng đến thân phận Hàn phu nhân.
Hết giờ làm Hàn Nhật Hạo về thẳng biệt thự,bước vào trong mọi thứ vẫn như trước,chỉ có thêm vườn hoa hồng đủ màu sắc,Hàn Nhật Hạo cảm thấy lạ nhưng phải công nhận là rất đẹp,mùi hương anh rất thích.
\- Thiếu gia cuối cùng cậu cũng về rồi...Từ quản gia mừng rỡ chào đón Hàn Nhật Hạo.
Hàn Nhật Hạo vẫn như vậy ngữ khí lạnh lùng lên tiếng đáp:Ừk.
Có tiếng mở cổng hai người nhìn lại gặp một cô gái bước vào,thân hình mảnh khảnh,nhỏ nhắn.Từ quản gia liền lên tiếng:
\- Con bé là người hầu được ông Hàn nhận vào làm và cho đi học.Con bé tên là Lâm Mẫn Mẫn.
Lâm Mẫn Mẫn ngay lập tức nở nụ cười cúi đầu chào:Dạ,xin chào thiếu gia,tôi là Lâm Mẫn Mẫn,mừng thiếu gia trở về.
Hàn Nhật Hạo bắt gặp đôi mắt ấy vẫn cố tỏ ra dáng vẻ lạnh lùng,khó gần:Tôi biết rồi...Rồi đi vào trong nhà đi thẳng lên phòng luôn.Lâm Mẫn Mẫn cũng nhanh chống vào phòng cất túi ra phụ quản gia dọn cơm cho thiếu gia.Quản gia bảo cô:
\- Mẫn Mẫn con mau lên gọi thiếu gia xuống ăn cơm đi.
\- Dạ,con đi ngay.Mẫn Mẫn nói rồi đi lên lầu ngay,Lâm Mẫn Mẫn bị vẻ lạnh lùng của Hàn Nhật Hạo làm cho sợ sệt.Lên đến phòng anh,cô hít thở sâu đưa tay lên rõ cửa,cốc..cốc..cốc.Bên trong phát ra tiếng:Có chuyện gì?
\- Thiếu gia cơm xong rồi,mời thiếu gia xuống ăn cơm.Lâm Mẫn Mẫn trả lời ngay.
\- Tôi xuống ngay...Nghe được lời Hàn Nhật Hạo cô nhanh xuống nhà rót cho anh một ly nước để sẵn trên bàn ăn.Hàn Nhật Hạo đến bàn ăn kéo ghế ngồi,Lâm Mẫn Mẫn mời anh dùng cơm.Sau khi ăn xong Hàn Nhật Hạo lái xe ra ngoài.Dọn dẹp xong Lâm Mẫn Mẫn vào phòng mang tập sách ra phòng khách học để chờ mở cửa cho thiếu gia.Từ khi ông Hàn đi nước ngoài,đã cho người làm trong nhà nghỉ phép một tuần,nhà chỉ còn Từ quản gia và cô.Công việc chờ cửa này cô sẽ làm để quản gia nghỉ ngơi sớm.
Hàn Nhật Hạo đã đến trước cửa quán bar,không vội vào mà cầm điện thoại gọi cho trợ lý Cảnh Hy,chuông reo bên kia nhanh chống bắt máy:
\- Alo,tôi nghe đây ông chủ.
\- Cậu điều tra thông tin của Lâm Mẫn Mẫn cho tôi...Hàn Nhật Hạo ra lệnh.
\- Ông chủ có phải là cô người hầu ở nhà anh không ạ?...Cảnh Hy thắc mắc hỏi lại.
\- Ừk...Hàn Nhật Hạo lãnh đạm đáp.
\- Ông chủ thông tin tôi đã có sẵn,4 năm trước ông Hàn đã có điều tra rồi ạ,chỉ cần thêm thông tin gần đây nữa là được.
\- Càng nhanh càng tốt.Cậu làm đi
Cảnh Hy sau khi tắt máy gửi ngay thông tin đã có trong tay qua mail cho Hàn Nhật Hạo.Tiếp tục tìm thông tin của 4 năm gần đây.
Hàn Nhật Hạo vào phòng Vip1,đã có ba người đợi sẵn.
\- Chào mừng Hàn thiếu trở về nước...Là tiếng của Lục Vĩnh Kỳ thiếu gia của Lục Thị.
Cao Thiên Vũ giọng trầm khàn cất lên:đúng giờ,vẫn như trước chỉ có Hàn Nhật Hạo cậu thôi.
\- Hà Mạnh Nguyên:cuối cùng bộ tứ chúng ta cũng họp mặt đây đủ.
\- Hàn Nhật Hạo:Tháng nào các cậu chẳng qua làm phiền tôi,còn làm ra vẻ xa cách lâu năm vậy.
\- Cao Thiên Vũ:Cái gì mà làm phiền cậu chứ,bọn này qua thăm cậu mà cậu vô tình thật.
\- Lục Vĩnh Kỳ hiên ngang ra vẻ ta đây:Này Nhật Hạo cậu không định lấy vợ thật à?24 tuổi không một mối tình vắt vai.
\- Hà Mạnh Nguyên cũng góp vào thể hiện quan điểm của mình:Nhật Hạo cậu đừng có mà quơ đũa cả nắm,đâu phải người phụ nữ nào cũng giống nhau,cậu cố chấp quá rồi đấy.
\- Hàn Nhật Hào mặt lạnh lùng đáp:Chưa có người xứng đáng...3 người kia nhìn Hàn Nhật Hạo lắc đầu chán nản.
10h tối tất cả 4 người ra về.Nữa tiếng sau Hàn Nhật Hạo về đến biệt thự.Lâm Mẫn Mẫn từ phòng khách nhìn ra cổng thấy đèn xe biết thiếu gia về,cô chạy nhanh ra mở cổng.Hàn Nhật Hạo xuống xe,Lâm Mẫn Mẫn bước đến cúi đầu chào anh:Thiếu gia mới về ạ...Hàn Nhật Hạo muốn nói chuyện với Lâm Mẫn Mẫn nhưng chưa nghĩ ra phải nói gì,chỉ biết sai vặt trước đã:pha cho tôi ly chanh nóng...Cứ vậy Hàn Nhật Hạo lên phòng đợi cô.Lâm Mẫn Mẫn nhận lệnh nhanh chống vào bếp làm ly chanh nóng mang lên lầu.cô gõ cửa:
Cốc
Cốc
Cốc
Hàn Nhật Hạo biết là cô:Vào đi...
Lâm Mẫn Mẫn mở cửa vào đặt ly chanh nóng lên bàn:Thiếu gia của anh này,thiếu gia còn gì căn dặn không ạ.
Hàn Nhật Hạo bảo cô ngồi xuống giừơng đi.Lâm Mẫn Mẫn chưa tin vào tai mình hỏi lại:Thiếu gia bảo tôi ngồi.
\- Hàn Nhật Hạo:không phải cô chẳng lẻ tôi đang nói chuyện với ma...Lâm Mẫn Mẫn giật mình nghe từ ma,vội vàng giải thích xen lẫn thắc mắc:
\- Tôi từng nghe quản gia nói cậu không thích nói chuyện với phụ nữ,đặc biệt không có ai ở lại phòng cậu quá 5phút,ngoại trừ quản gia.
\- Nắm bắt thông tin rất tốt,tôi hỏi cô có phải cô là người thường xuyên dọn phòng cho tôi lúc tôi không ở đây đúng không.
Lâm Mẫn Mẫn sợ hãi,sao thiếu gia biết được,có khi nào vì chuyện này mà thiếu hia đuổi mình không.Nhiều câu hỏi đặt lên đầu.Chợt nhớ phải trả lời thiếu gia:
\- Vâng ạ,là tôi được ông Hàn giao phụ trách dọn phòng của thiếu gia.
Hàn Nhật Hạo đã biết trước câu trả lời rồi vẫn muốn hỏi xem cô phản ứng thế nào.Lần đầu bước vào phòng anh đã nhận ra có mùi hương hoa hồng xen lẫn ở đây rồi.Rất dễ chịu,Hàn Nhật Hạo rất thích.Chưa kể anh đang mừng thầm trong bụng với thông tin trên mail,tấm ảnh lúc nhỏ của Lâm Mẫn Mẫn hiện lên trước mặt anh,đúng là cô bé tặng anh ngôi sao may.Năm Hàn Nhật Hạo 10 tuổi ba anh mất vì tay nạn,đau lòng,buồn bã,ngày nào cũng ra bãi biển.Và 1 ngày Hàn Nhật Hạo gặp một cô bé,cô bé ấy tặng Hàn Nhật Hạo một ngôi sao xếp bằng giấy:Anh ơi đừng buồn,tặng anh cái này...Cô bé vội vàng chạy đi mất.Thấy Hàn Nhật Hạo không trả lời Lâm Mẫn Mẫn lo lắng:
\- Thiếu gia nếu anh không thích tôi dọn phòng anh vậy từ nay tôi không làm nữa,thiếu gia đừng có đuổi tôi đi mà.
\- Tôi có nói sẽ đuổi em sao.Nghe cho rõ,từ bây giờ em la người hầu riêng của tôi...Hàn Nhật Hạo thay đổi luôn cách xưng hô,nét mặt giãn ra dễ chịu.Lâm Mẫn Mẫn ngạc nhiên với 3 chữ Người Hầu Riêng.
\- Là sau thiếu gia tôi chưa hiểu...
Hàn Nhật Hạo điềm đạm nói:Là em chỉ làm việc cho tôi,việc gì tôi kêu thì làm,không kêu không cần làm,hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của tôi.Mệnh lệnh đầu tiên là khuya rồi em về phòng ngủ đi.
Lâm Mẫn Mẫn ngây ngốc gật đầu đi ra ngoài,trong lòng thấy vô cùng khó hiểu.Hàn Nhật Hạo mắt vẫn dán vào loptop xem mail:Lâm Mẫn Mẫn bị bỏ rơi lúc mới sinh,được bà Lâm là bạn của Từ quản gia đem về nuôi và đặt tên là Lâm Mẫn Mẫn.Năm cô được 15 tuổi bà Lâm vì bệnh mà qua đời,căn nhà nhỏ của bà bị con trai bà đem bán,còn có ý đồ xấu với cô.Từ quản gia về kịp thời,đưa cô theo bà về biệt thự Hàn gia,xin ông Hàn cho Mẫn Mẫn vào làm việc.Hàn Nhật Hạo cau mày khó chịu,thốt nên lời:Từ bây giờ đã có anh,em sẽ không chịu khổ nữa đâu.