Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 54




"Sao tự dưng anh lại hỏi em cái này?"

"Hôm nay em đứng trước cửa hàng thú cưng ngắm nghía hơn ba phút, những thứ em nhìn quá ba phút đều là thứ mà trong lòng em muốn. Từ trước đến nay em ít khi đòi hỏi anh cái gì, vậy nên anh chỉ có thể nói ra trước thôi."

Tôi ngẩn người một lát, đòi hỏi là từ gần như không xuất hiện trong từ điển của tôi, chỉ có Đường Phong Hành là người duy nhất mà tôi có thể thoải mái thể hiện nó. Nửa tháng trước đến nửa đêm tôi vẫn không ngủ được, bụng bị đói khó chịu, trằn trọc lăn qua lộn lại liền đánh thức anh. Anh dậy làm cơm chiên trứng cho tôi ăn, thế là từ lúc đó tôi thường xuyên gọi anh dậy để anh chiên cơm trứng.

Không chỉ thế, tôi còn không cảm thấy áy náy mà chỉ thấy cơm chiên trứng anh làm ăn quá ngon.

"Ừm, chuyện này nói sau đi."

"Được, đưa coca cho anh, không được uống nữa, đến nửa đêm lại đi vệ sinh liên tục."

Anh vươn tay lấy chai coca đi cùng với hai bát cơm. Tôi "ây ây" gọi với theo, đuổi kịp rồi cứ ríu rít bên cạnh anh, anh cũng không thấy phiền, nghe tôi hỏi đều sẽ đáp lại rồi thỉnh thoảng còn nói thêm vài ba câu nữa, thế nhưng mạch suy nghĩ của tôi nhảy quá nhanh làm cho câu chuyện cứ thay đổi liên tục. Rửa bát xong tôi liền bôi kem dưỡng da lên tay cho anh, nói: "Tay anh là đôi tay đánh đàn dương cầm, so với em thì quý báu hơn nhiều.". Google‎ ngay‎ trang‎ +‎ TRÙ‎ ?TRU?ỆN.?N‎ +

Anh véo má tôi: "Em đưa anh anh còn chưa dùng nữa, mà tay chúng mình đều quan trọng như nhau."

Nghe rồi tôi ôm lấy eo anh: "Anh từng xem bộ phim 《Xuân quang xạ tiết》 chưa?"

"Chưa xem."

"Sao lại chưa xem, rất nhiều người từng xem phim này đó."

"Vì bộ phim này là một bi kịch."

"Kết buồn thì không xem ư, tại sao chứ?"

"Chỉ muốn cùng em có một cái kết thật đẹp nên phải học theo hướng đi của những phim kết thúc có hậu chứ." Anh ôm cổ tôi rồi cọ cọ mặt tôi, bầu không khí giữa hai đứa bỗng nhiên trở nên mờ ám dinh dính.

"Không hỏi tại sao em lại xem bộ phim này hở?"

"Vì sao em lại xem phim này?"

"Bởi vì anh và Lê Diệu Huy giống nhau, đều làm cơm chiên trứng."

Đường Phong Hành bật cười: "Còn tưởng là em định khen anh đẹp trai giống như Lương Triều Vỹ chứ."

"Đúng là giống chút đó." Quả nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho dù anh không giống Lương Triều Vỹ thì tôi cũng muốn khen, anh ấy là người tôi yêu nhất cơ mà. Tôi vừa hôn Đường Phong Hành vừa kéo tay anh, lấy điện thoại ra rồi vỗ tay: "Tiết mục đặc biệt của đêm nay, chúng mình cũng khiêu vũ đi!"

Tôi mở ca khúc 《Final Tango apasionado》 mà Hà Bảo Vinh và Lê Diệu Huy đã nhảy ở căn phòng nhỏ hẹp, tiếng nhạc tango mang phong cách Tây Ban Nha vang lên trong phòng khách, tôi còn bật cả chiếc đèn tường nhỏ màu vàng ấm lên rồi quay đầu nói với Đường Phong Hành đang luống cuống tay chân: "Để em nhìn video rồi dạy cho anh."

Anh gật gật đầu, tôi nói tiếp: "Một là chân trái, hai là chân phải, em bảo xoay người thì anh xoay."

Thật ra tôi cũng không biết nhảy, xem video thôi cũng chẳng học được, chỉ là bỗng nhiên nổi hứng muốn cùng anh mười ngón tay đan nhau, thân thể cùng hòa hợp với nhau.

"Một, hai, một, hai..." Tôi làm bộ đếm nhịp và kéo tay anh dán sát bên hông mình, tôi học theo nhân vật trong phim mà uốn éo cơ thể nhưng trông cứ kỳ cục thế nào, Đường Phong Hành cảm nhận được động tác của tôi nên cánh tay cứng đờ. Chúng tôi luôn dẫm phải chân nhau, không khỏi cười lên: "Dẫm rồi, dẫm phải rồi."

"Chân trái, không phải, từ từ, chân phải..." Cơ thể gần gũi cọ xát, đôi tay bởi vì muốn thăng bằng mà luôn luôn nắm chặt.

Cuối cùng tiết tấu loạn hết lên, chân anh bị vướng vào chân tôi, chúng tôi ngã xuống sàn nhưng anh đã kịp trở thành tấm đệm bảo vệ tôi. Ca khúc vẫn tiếp tục vang lên còn chúng tôi lại nằm ôm nhau cười.

"Nói dạy anh nhảy cơ đấy."

"Là do nhảy cùng anh nên em mới bị quên động tác đó."

Nói rồi chúng tôi đều im lặng, sau một cái liếc nhìn ngắn ngủi thì liền trao nhau nụ hôn dài. Giữa tiếng nhạc tango và căn phòng mờ tối, chúng tôi chủ động gặm cắn nhau, đôi tay vô thức mà thay nhau ve vuốt. Tôi thấy dục vọng hiện lên trong mắt Đường Phong Hành, đầu lưỡi anh vói vào khớp hàm tôi, vị ngọt mà coca lưu lại trong khoang miệng đều bị anh cuốn đi. Anh quấn lấy lưỡi tôi không rời, sức lực nơi cánh tay cũng không ngừng tăng lên siết chặt lấy vòng eo. Hơi thở tôi bắt đầu gấp gáp, những hình ảnh trước mắt trở nên mờ ảo như thước phim của Vương Gia Vệ, xoay tròn, thong thả, mê ly.

Tôi hơi choáng vì thiếu oxy nên đành tóm lấy mái tóc của Đường Phong Hành.

Anh lưu luyến không rời mà tách khỏi môi tôi, ngón tay nhẹ nhàng len vào khe hở giữa những ngón tay tôi, hỏi nhỏ: "Hôm nay... có thể không?"

Bọt nước bắn lên từ đế giày, ánh đèn đường mờ nhạt như một lớp bơ vàng phủ trên đường cái ngập đầy những vũng nước. Đường Phong Hành kéo tay tôi chạy qua ngã tư và cầu đi bộ, chúng tôi thu ô lại, vui vẻ dán sát vào nhau mà chạy.

Hai người đàn ông chen chúc bên dưới một tấm áo khoác có chút chật chội, thế nhưng dư vị của nụ hôn vừa nãy khiến tôi chẳng bận tâm chút nào đến sự khó chịu cỏn con này. Nước mưa dừng trên mặt chúng tôi, cả tay áo ướt sũng dinh dính cũng không cảm thấy phiền phức.

Chúng tôi cùng chạy dưới cơn mưa, hai bờ vai cứ vô thức dán sát, gần gũi, thỉnh thoảng lại đè ép bên nhau. Cứ ngỡ những vết thương của tôi sẽ nhói đau nhưng hiện tại tôi lại chẳng cảm thấy đau đớn gì, bởi vì trái tim tôi đang ở bên trái tim của Đường Phong Hành, phân bố dopamine giống như thuốc giảm đau làm suy yếu mọi đau đớn trong tôi.

Chúng tôi đi xuống cầu thang rồi vừa khéo bắt được chuyến tàu điện ngầm. Đường Phong Hành kéo áo vest xuống rồi vắt nó ở trên cánh tay anh.

"Áo vest... Phải mang tới tiệm giặt là thôi."

Chúng tôi ngồi ở toa cuối cùng, giờ này trên tàu đã vắng người, ở toa cuối chỉ còn một cậu học sinh đang ngủ gật nữa. Tôi nhìn lên bảng đèn LED vừa mới chạy chữ qua, bây giờ đã gần mười giờ rồi.

Anh lắc đầu: "Không cần đâu."

Ở giữa chúng tôi có một cây cột, tôi vươn tay tóm lấy nó, cúi đầu. Anh cầm áo vest trùm sang tay trái rồi nhờ nó mà lén lút bọc lấy tay của tôi, vải áo thả xuống đáp trên cánh tay tôi. Độ ấm từ bàn tay nóng bỏng của anh khiến tôi không muốn buông ra nhưng lại sợ hãi bị phát hiện, tôi ngẩng đầu nhìn quanh, thấy không ai để ý thì mới cảm thấy yên tâm.

Nhìn qua thì Đường Phong Hành cứ như chẳng có việc gì nhưng bên tai anh đã lặng lẽ đỏ lên, vừa nghe tiếng tàu điện ngầm chạy qua ga vừa nhè nhẹ ve vuốt bàn tay tôi. Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh rồi cười rộ lên, vừa lúc anh cũng quay đầu nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch. Bỗng nhiên tôi nhận ra đuôi mắt anh có hơi xếch một chút và luôn mang một cảm giác ướt át.

Đường Phong Hành, người này, tôi rất thích.

Tôi ước gì mình sẽ mãi sa vào trong đó, sa vào đôi mắt anh, đôi mắt mà vĩnh viễn chỉ có ảnh ngược của một mình tôi.

Tôi vô thức nghiêng đầu vượt qua cây cột chắn ở giữa, hôn lên đuôi mắt ấy.

Ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cảm nhận hơi thở anh ngừng lại, tôi cũng hoàn hồn mà nín thở. Hai chúng tôi ăn ý quay đầu đi, ngượng ngùng không dám nhìn đối phương.

Về tới nhà thì đã có điện lại, khi nãy sét đánh trúng cầu giao tổng, lúc đó tôi đang mất kiểm soát nên thật sự không nghĩ đến chuyện phải đi mở công tắc nguồn điện. Anh cởi quần áo đã ướt đẫm khỏi người, lộ ra những đường cong hấp dẫn trải dài từ ngực tới eo lưng.

Với tính tình trước kia của tôi thì tôi chắc chắn sẽ đứng cởi quần áo cùng với anh rồi so xem cơ thể của ai cường tráng hơn. Thế nhưng bây giờ tôi ngày càng gầy đi, cơ bắp ngày xưa đã biến mất toàn bộ mất rồi.

Thời tiết tháng năm đã ấm hơn chứ không còn lạnh nữa nhưng anh vẫn sợ tôi bị ốm. Anh thấy tôi vẫn đứng im không cởi áo ra, nói: "Em thay quần áo rồi nhanh nhanh ném vào máy giặt đi."

"Anh cứ tắm trước đi, lo em cởi hay không làm gì. Sao nào, muốn cởi giúp em hả?" Tôi cố ý nói, da mặt anh mỏng bị trêu đến thẹn thùng nên sẽ không thật sự dám nhào tới cởi quần áo của tôi.

Anh đang tháo thắt lưng thì dừng tay nhìn tôi, sờ sờ gáy rồi lại cọ cọ mũi, ngượng nghịu hỏi: "Em... muốn tắm cùng anh sao?"

"Không phải." Tôi lùi về sau một bước, quả quyết trả lời anh.

Anh hơi sững lại rồi mất mát gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.

Con mẹ nó, vẻ mặt Đường Phong Hành vừa như vậy đã làm tôi cảm thấy cả người không ổn rồi. Do dự một lát rồi rốt cuộc tôi cũng chột dạ mà tóm lấy tay anh, đi theo anh vào phòng tắm xong khóa trái cửa lại, rụt rè hôn nhẹ lên môi anh: "Lại đây... Anh cởi giúp em đi, nhưng lát nữa anh không được mắng em cũng không được lờ em đấy, được không?"

Anh cau mày nhìn tôi, nhanh chóng kéo xuống khóa kéo của áo khoác. Áo sơ mi bên trong bị cọ bẩn còn có cả vết máu khô đọng lại, chỉ cần ngồi xổm xuống nhìn kỹ quần jean thì sẽ thấy đầu gối thấm máu ẩn bên dưới lớp vải bị cọ rách.

Anh giúp tôi cởi hết áo ra rồi chăm chú nhìn gương mặt tôi, vết thương trên mặt đã ngưng chảy máu chỉ để lại một vết xước mờ nhạt, chỉ khi đứng dưới ánh đèn sáng tỏ mới có thể thấy rõ. Anh cẩn thận sờ nó một lúc lâu, ngón tay từ từ lướt qua những vết thương ở trên cơ thể tôi, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ có giọng nói của anh: "Một, hai, ba,..., mười một, mười hai. Trần Thư Ninh... em có nghe thấy những con số anh đang đếm không?"

Cuối cùng anh dừng lại ở bàn tay đang quấn băng của tôi, bàn tay này tôi vẫn luôn đút trong túi áo, không dám bỏ ra để cùng anh nắm tay.

Tôi sợ băng vải cọ lên tay anh sẽ làm anh cảm thấy không thoải mái.

Anh ngồi xổm xuống còn tôi thì vẫn đứng thẳng trước mắt anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay của tôi. Tôi biết, những vết thương mới lớn lớn bé bé tổng cộng có mười một cái. Tôi cũng ngồi xổm xuống theo anh, máu khô đã kết thành vảy ở vết thương nơi đầu gối như vừa bị rách ra.

"Em nghe thấy, chỉ là em bất cẩn nên bị ngã thôi, chỉ là bị thương ngoài da chứ không nghiêm trọng đâu, vì bôi thuốc nên trông mới ghê vậy."

"Nói thật."

"Bị... xe con đụng phải một chút. Đừng gấp, anh nghe em nói, chỉ là sượt qua chứ không phải loại tông xe đó. Tuy em bị ngã nhưng chỉ choáng váng một lát là đã được người ta nâng dậy rồi."

Tôi nhìn gương mặt Đường Phong Hành tràn đầy sửng sốt, giống hệt như vẻ mặt của Ôn Độ Lương lúc muốn đưa tôi đến bệnh viện vậy. Tôi vội vàng ôm anh, cảm nhận được cả người anh đang run rẩy.

Cảm xúc này... Là sợ hãi đúng không?

Anh ấy đang cảm thấy sợ hãi phải không? Tôi đã nhận ra rồi, tôi nên làm sao đây?

"Trần Thư Ninh... Em bảo em không sao ư, bị xe đụng mà còn bảo không sao?" Cơ thể anh càng lúc càng run hơn.

"Em đến bệnh viện chưa? Em đã kiểm tra một lượt trong người chưa? Chụp x-quang chưa? Đây là chuyện em nói không sao thì sẽ không sao được à?"

"Lúc nào thì em, lúc nào thì em..." Lời ra một nửa thì anh lại không nói tiếp nữa.

Tôi nghe tiếng anh nức nở, lúc bấy giờ mới nhận ra rằng chuyện này rất nghiêm trọng. Tôi ôm lấy đầu anh rồi học theo cách mà anh đã từng an ủi mình, vỗ vỗ lên lưng anh: "Em xin lỗi, em... em sai rồi..."

Tôi hôn lên vành tai anh tựa như đang bồi tội, hôn lên gương mặt và nếm vị nước mắt đắng chát của anh, anh nghiêng đầu tránh đi rồi giơ tay che lại hai mắt.

"Trần Thư Ninh, em luôn như thế, luôn luôn như thế, cứ luôn dễ dàng mà rời đi như thế. Cho dù là lần tự sát đầu tiên hay là lần tự sát thứ hai thứ ba!"

"Tai nạn lúc này đây cũng thế, em vẫn luôn như thế, em luôn là người cảm thấy chẳng sao cả, em luôn làm ngơ trước cái chết, tùy tùy tiện tiện mà lựa chọn chết đi. Anh thì không! Anh không thể! Anh rất tức giận, dựa vào cái gì hả Thư Ninh, dựa vào cái gì mà em bỏ anh lại một mình... đối mặt với cái chết chứ?"

"Con mẹ nó anh không thể nhìn thấy em chết! Em hiểu không! Anh sợ lắm, anh sợ chứ... Lỡ như anh tan làm mới phát hiện hôm nay em không về được nữa, lỡ như một ngày nào đó em không còn trở về, anh không cứu được em, anh phải làm sao bây giờ, anh phải làm sao bây giờ hả?" Một tay anh bóp chặt nơi ngực trái, tay còn lại vẫn che đi đôi mắt, nước mắt chảy dài nhỏ giọt dưới cằm anh. Tôi lại ôm lấy anh, để anh dựa vào bờ vai mình.

Trong đầu tôi bỗng vang lên câu hỏi: Mày có thể chấp nhận nhìn người yêu chết trước mặt mày sao?

Đường Phong Hành chưa bao giờ khóc đau thương đến vậy trước mặt tôi. Chắc hẳn anh đã trải qua nỗi đau này vô số lần mỗi khi tôi được đẩy vào phòng cấp cứu, đối diện với vô số lời cảnh báo có thể tôi sẽ không qua khỏi, những bệnh án giấy trắng mực đen giống như mối liên kết cuối cùng giữa anh và tôi.

"Xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa, em bảo đảm, em sẽ không, em thật sự sẽ không."

Chắc chắn anh đã từng nghĩ tới cái kết tồi tệ nhất, cái kết mà vải trắng phủ lên tiễn tôi sang một thế giới khác. Đó là cái kết đau khổ nhất, đáng ghét nhất nhưng anh lại không ngừng bị ép phải đối mặt với nó đến tận bốn năm lần, hay thậm chí nhiều hơn.