Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 44




Một đêm không mộng, khi tỉnh lại đã là đầu giờ chiều. Tôi loạng choạng rời khỏi ổ chăn, Đường Phong Hành đã rời nhà từ sớm, tôi cảm giác được anh xoa đầu tôi một chút là đã đi rồi. Tôi lười không mặc thêm áo khoác, để chân trần đi ra phòng khách. Bên phải đầu hơi đau, tôi ngồi thừ người trên sofa một lát rồi lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Gần đây Đường Phong Hành rất bận, anh chỉ kịp lựa thời gian nghỉ trưa để nhắn tin cho tôi bảo trong nồi có cháo. Tôi nhắn lại cho anh, tối nay anh có về nhà không?

Lướt xuống quả nhiên có tin nhắn của Ôn Độ Lương, phản ứng đầu tiên của tôi là siết chặt di động bắt đầu vội vàng gõ chữ, giải thích qua loa về chuyện ngày hôm qua rồi liên tiếp xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của cửa hàng.

Chú nhắn lại rằng không sao đâu.

Chú còn nhắn thêm một tin nữa: "Sao hôm nay cháu không đi làm?"

Tôi giật mình nhìn di động sững người vài giây rồi đứng phắt dậy. Chỉ còn bốn tiếng nữa là đến giờ tan làm, tôi không kịp nghĩ ngợi mà vội vã xỏ giày chạy đến cửa hàng hoa. Gần đây chỉ có xe buýt và tàu điện ngầm, ngồi đợi xe còn không nhanh bằng tôi tự mình chạy đến.

Không khí xộc vào phổi, vì chạy quá nhanh mà bên đầu phải nhói đau từng cơn, tôi tóm lấy tay nắm cửa, chống đầu gối thở dốc rồi kéo cửa kính ra. Chú đang gói hoa, ngẩng đầu nhìn tôi sửng sốt: "Đã tới rồi cơ à? Cháu đến muộn nên lương hôm nay chỉ còn một nửa thôi."

"Không sao, không sao ạ..." Tôi cố gắng ổn định hơi thở, nuốt nước miếng, trên mặt là mồ hôi nhớp nháp như vừa mới leo núi.

Tôi luống cuống tay chân đi đến trước mặt chú, lắp bắp nói: "Cháu đến, cháu đến rồi ạ."

"Thôi được rồi, chú gói xong hoa rồi. Cháu đi được xe điện không? Nếu được thì đi giao bó hoa này đến khu tập thể trên đường Ngũ Điều, hình như là con đặt tặng sinh nhật mẹ thì phải, cháu cứ giao đến phòng 405 ở tầng năm là được."

Tôi ôm lấy bó hoa thật lớn ngập tràn hương cỏ cây rồi đặt vào giỏ xe điện chuyên dụng để giao hoa. Tôi gật đầu, đội mũ bảo hiểm lên rồi nói: "Cháu đi được, để cháu đi giao hoa cho ạ, cháu đi đây."

"Chú ý an toàn." Chú vỗ lên mũ bảo hiểm trên đầu khiến nó hơi nghiêng đi một chút.

Tôi gật rồi cười cười, cảm ơn lời nhắc nhở tốt bụng của chú.

Đầu phải vẫn luôn nhói đau nhưng tinh thần của tôi cũng không tệ lắm, vặn tay lái khởi động xe điện, gió thổi qua xua đi hơi nóng vừa mới chạy bộ trên mặt tôi. Tôi dừng xe đợi đèn đỏ ở ngã tư, chỉ cần đi qua ngã tư này là sẽ đến nơi rồi. Vẫn còn vài phút nữa, tôi có đủ thời gian nên không sợ sẽ bị giao đến muộn.

Lần đầu tiên làm công việc này nên không khỏi cảm thấy mới mẻ và phấn khích, tôi vô thức cong cong khóe miệng, đúng như Đường Phong Hành đã nói, tôi có thể làm được những việc này, tôi không có vấn đề gì hết.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, tôi vặn ga đi còn không quên nhìn quanh để ý xem có xe nào đi qua không, thế nhưng đột ngột có một chiếc xe phóng ra từ khu nhà phía bên phải, tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng còi ô tô thì giây sau đã bị chiếc xe đó quẹt trúng, phanh tay bị kéo "Kétttt" rồi kính của tôi bay ra bỏ mạng đầu tiên.

Tôi ngã lăn ra đất, đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm, tiếng động bên tai đều biến mất, lồng ngực nặng nề đập mạnh xuống mặt đường, xương sườn đánh nhau với xi măng đau đến mức tôi không mở nổi mắt. Đầu phải đau đớn vô cùng, choáng váng không nghe rõ những tiếng ồn ào xung quanh.

Tôi được người nào đó kéo dậy, vừa tỉnh táo một chút thì đã vội vã lao tới quỳ gối xem bó hoa, bó hoa cũng bị văng ra ngoài giống như kính của tôi, rách nát rụng đầy lá và cánh hoa trên mặt đường.

Tôi ôm bó hoa lên, chủ xe đi tới nói xin lỗi rồi hỏi tôi có bị làm sao không. Tôi nhìn gã ta, không đeo kính khiến tầm nhìn của tôi trở nên mờ ảo, kể cả chiếc xe màu đen ở trước mặt hay quần áo và vẻ mặt của những người đứng xem tôi đều không thể nhìn rõ được.

Gã ta dúi vào tay tôi vài tờ tiền màu đỏ rồi bảo tôi tự đi khám xem, gã còn có việc gấp phải đi trước. Tôi cúi đầu nhìn bó hoa trên tay mình, có vết bị bánh xe chèn và người đứng xem dẫm phải, hoa và lá đều rũ xuống, chẳng còn mang một chút sức sống nào.

Tôi dựng xe điện lên rồi phóng nhanh đến địa chỉ nhận hàng kia, thế nhưng khi đã đứng trước cửa thì tôi lại khựng lại.

Sinh nhật thì sao có thể nhận một bó hoa như thế này chứ?

Tôi đứng chôn chân trước cửa, có cuộc gọi đến, là Ôn Độ Lương hỏi sao đến giờ vẫn chưa quay về tiệm, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Lời thúc giục khiến tôi lập tức bấm chuông cửa. Một lát sau cánh cửa trước mắt từ từ mở ra, người mở cửa là một bà cụ tóc bạc và có nét mặt nghiêm nghị, bà giật mình hỏi tôi: "Sao lại nhiều máu thế này?!"

Đến lúc này tôi mới nhận ra trên người mình lại có thêm vết thương, ngoại trừ vết bầm tím và xước trên cánh tay thì ở đầu gối có một vết thương lớn, máu chậm rãi chảy xuống cẳng chân lướt qua một vài vết xây xát nho nhỏ.

Đau đớn thi nhau ập đến nhưng tôi vẫn cố lờ nó đi, tôi nhìn bà cụ trước mặt, sự bất lực và tội lỗi giống như làn khói tràn khắp hai lá phổi.

Tựa như tôi đã giết chết bó hoa này, là kẻ ác phá hỏng niềm vui của sinh nhật người ta, ánh mắt bà cụ đảo khắp người tôi như thể đang lột từng lớp ngụy trang của tôi ra vậy.

Rất muốn chạy trốn.

"Cháu..."

"Cháu sao thế?" Ôn Độ Lương ở đầu kia điện thoại nhận ra giọng tôi có gì đó không ổn.

Tôi lập tức cúp máy, nhìn bà cụ đang đứng đánh giá mình, vừa mở miệng thì nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống, run rẩy giơ bó hoa trong tay lên rồi nói: "Sinh nhật vui vẻ, cháu xin lỗi, cháu đã không bảo vệ tốt bó hoa, cháu xin lỗi ạ. Cháu..."

Không đợi tôi nói xong mà bà cụ đã bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị rồi cầm lấy bó hoa, những nếp nhăn và khóe miệng của bà đều hơi cong lên, bà mỉm cười nói: "Không sao đâu, cháu vào trong nhà đi."

"Không được đâu ạ, cháu phải quay về cửa hàng, hoa này... Cháu sẽ giao lại cho bà một bó khác." Tôi vội vàng nâng tay lau nước mắt, khóc trước mặt người xa lạ cũng hơi thấy mất mặt.

"Vào đi." Bà lại dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn tôi, vẻ mặt này làm tôi nhớ tới giáo viên Tiếng Anh hồi tiểu học, cô hay cầm sách giáo khoa vỗ lên đầu tôi rồi hỏi có thế này mà cũng không nhớ được à.

Người tôi hơi run lên, đi vào trong nhà với vẻ sợ sệt. Trong phòng khách có một chút mùi mốc của gỗ ẩm, nhưng cũng chỉ là một chút xíu mà thôi, hơn nữa còn có mùi thuốc mỡ nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi. Bà cụ dẫn tôi vào rồi để bó hoa lên bàn, chân bà có vẻ đi không tiện, lúc đi cả người đều nghiêng về bên trái rồi mới thẳng người lại.