Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 40




"Chủ mưu đã lâu?" Tôi vươn tay giữ lấy cổ anh không cho anh tiến thêm một bước.

"Coi như là... thấy sắc nảy lòng tham đi." Một tay anh cũng đủ sức bắt lấy hai tay tôi rồi đè chúng xuống giường.

Anh dùng tay còn lại tăng nhiệt độ điều hòa rồi lót một tấm thảm xuống phía dưới người tôi, rốt cuộc thì giặt ga giường cũng tốt nhiều công sức, nhất là đang mùa đông còn không khô nhanh được.

"Vụn tóc em rơi xuống gối rồi, em còn chưa phủi nữa."

"Lát nữa anh làm cho."

"Được."

Tôi tắt đèn phòng rồi mở đèn ngủ ở đầu giường, giơ chân vòng quanh eo anh, tôi nâng người lên kề sát tai anh nói: "Hôm nay anh phải làm theo lời em, nếu không thì không có lần sau đâu đấy."

Anh hôn lên vai tôi, đáp: "Được."

Ánh đèn mờ tối che giấu trái tim đang đập nhanh liên hồi, có một ngọn lửa đang chậm rãi nhóm lên nơi cổ họng tôi. Anh nâng cằm tôi lên, hết cắn nhẹ rồi lại vươn đầu lưỡi liếm mút làn môi tôi. Tôi thuận theo động tác của anh mà duỗi đầu lưỡi mình, chẳng tốn chút sức lực để cuốn lấy đầu lưỡi anh cùng nhau triền miên. Ngón tay anh sờ lên vết sẹo phía trên lông mày tôi còn bàn tay anh khẽ vuốt ve gương mặt.

Cả người tôi lâng lâng, tâm trí bồng bềnh trôi như thể mọi áp lực đè nặng đều được anh dỡ xuống. Cánh tay ôm chặt lấy lưng anh, cảm nhận cơ bắp sau lưng anh đang căng lên vì tôi. Thân dưới chúng tôi thèm khát cọ vào nhau, thân mật nóng bỏng, động tình không thôi. Quần của tôi bị anh từ từ kéo xuống, tôi được hôn đến ngây ngất, vừa nhắm mắt vừa kéo quần anh rồi cẩn thận xoa nắn vật cứng nóng cháy kia. Tay anh bao bọc lấy tay tôi cùng cầm nơi đó của chúng tôi ve vuốt, mạch đập nảy lên như muốn phỏng bàn tay.

Anh khẽ thở dốc bên tai tôi, giọng nói trầm ấm như lời hát ru trong cơn mơ: "Thoải mái không?"

"Thoải mái, nhưng mà có hơi chậm."

Tay anh chuyển động nhanh hơn, eo tôi co rút không ngừng, không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng. Ngón tay tôi cũng tận tình chăm sóc phần chóp mũ của anh, ướt nhẹp dinh dính, dù trên người cả hai bắt đầu ra mồ hôi nhưng lại cảm thấy chỉ càng thêm hưng phấn. Quần của tôi bị cởi đến đầu gối, cánh tay tuốt động mang cảm giác nóng rực, anh bóp eo tôi, cơ thể tôi run rẩy càng dữ dội. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, chất nhầy trắng đục bắn ra vương vãi trên bụng anh và tôi, sắc đỏ của dục vọng che kín khắp gương mặt thật lâu không tan đi.

Tôi vuốt má anh, xoay xoay eo nói: "Nữa cơ, không đủ."

Anh vỗ nhẹ mông tôi: "Đừng như thế."

Tôi cố tình lắc mông để anh cảm nhận được động tác của mình, lè lưỡi biết rõ còn cố hỏi: "Đừng thế nào cơ?"

Anh ngại ngùng chép miệng trả lời: "Đừng dâm đãng vậy chứ."

Anh đổ gel bôi trơn ra tay, tách hai chân tôi ra rồi vươn tay sờ lên kẽ mông tôi. Ngón tay mới đi vào một chút mà tôi đã không khỏi lo lắng duỗi thẳng lưng, anh vòng tay quanh eo kéo tôi lại gần để nơi đó tiếp tục cắn nuốt ngón tay anh.

Tôi nhắm mắt thở dốc, lần đầu tiên cách đây đã một tháng, bây giờ nơi ấy lại căng chặt. Động nhỏ lâu không được thăm hỏi chẳng mềm đi chút nào, cắn chặt lấy tay anh, anh cúi người xuống hôn môi tôi: "Thư Ninh, thả lỏng nào em, chặt quá, em sẽ đau mất."

"Ưm, giờ đã đau lắm rồi..."

Anh nghe vậy thì xoa xoa đầu tôi: "Nhịn một chút, lát nữa là ổn thôi." Nói rồi lại đâm sâu thêm chút nữa, tôi đau đến mức bóp chặt lưng anh còn anh thì vẫn chăm chỉ ra vào ở lối đi nhỏ hẹp. Dần dần đau đớn còn bí mật mang theo chút sung sướng, khoái cảm khiến tôi không nhịn được kêu lên, tiếng rên rỉ hòa cùng với tiếng nước ọp ẹp sắc tình vô cùng.

Mở rộng một hồi lâu, khi đã quen với ngón tay thì tôi bắt đầu không còn thỏa mãn nữa, thay vào đó là cảm giác trống rỗng hư không. Tôi ôm cổ anh rồi cắn lên xương quai xanh, khiêu khích: "Vào đi anh, nhanh lên, làm em thật mạnh đi, làm cho em không thể nói được nữa."

Cơ bắp anh căng ra trong nháy mắt, anh tóm chân tôi vắt lên trên vai mình để lỗ nhỏ mềm mại hoàn toàn phơi bày rồi lập tức đỡ lấy vật cứng xông thẳng vào. Giây phút nơi thô dài nóng bỏng của anh đi vào cơ thể thì tôi liền hối hận.

Tôi đã quên mất kích cỡ đáng sợ của nó.

Đau đến mức tôi hét lên một tiếng, lối vào co chặt lại, anh cũng khó chịu kêu: "A Ninh, đừng cắn anh nữa, chặt quá."

"Anh không biết là do anh hả? Mẹ nó chứ, đau lắm đó."

Anh cười khẽ, hai tay trêu chọc điểm nhỏ trên ngực tôi, đầu lưỡi lướt qua xương quai xanh rồi len vào khoang miệng, cảm giác tê ngứa chạy thẳng vào tim tôi, dần dần lấp đi sự đau đớn vừa rồi.

Anh đè lên ngực tôi, tôi vừa phân tâm vì vết sẹo trên cổ tay đang được đầu lưỡi anh chăm sóc thì anh đã thúc mạnh hông, chôn vùi nơi đó vào sâu trong cơ thể.

"A đau!" Móng tay tôi cào lên lưng anh, nước mắt không kìm được chảy ra.

Anh hơi hốt hoảng: "Không thì anh rút ra nhé? Trông em đau quá."

Hai chân tôi trói eo anh lại, giữ lấy không cho anh rời đi: "Tiến vào! Anh không nghe thấy hả? Nhiệm vụ của anh còn chưa có hoàn thành đâu đó, làm em đến khi không nói nổi cơ mà. Đường Phong Hành, anh có phải là..."

Từ "đàn ông" tôi còn chưa kịp nói thì đã bị anh mạnh mẽ xỏ xuyên, nơi đó giống như một côn sắt nóng bỏng dập mạnh vào trong tôi. Tôi cắn lên môi anh, anh cong lưng vươn đầu lưỡi cùng tôi quấn quýt, môi anh bao lấy đôi môi tôi như thể muốn nuốt tôi vào trong cơ thể mình. Va chạm ngày càng mãnh liệt, cơ thể tôi không ngừng cọ xát lên xuống với tấm thảm, chất lỏng dâm đãng chảy xuống từ nơi kết hợp làm ướt nhẹp một khoảng, lối vào nhỏ hẹp vừa nãy hoàn toàn bị mở rộng.

Tôi rên rỉ càng lúc càng lớn hơn, vô cùng thoải mái sung sướng, anh bóp mông tôi nâng lên rồi ấn xuống thật mạnh tựa như muốn tiến vào càng sâu hơn, tôi cắn lên vai anh thở dốc: "Ha... Còn... còn chưa đủ... Nữa, anh không thấy em vẫn nói được à?"

Đồng xu trên cổ anh cọ vào người tôi lành lạnh khiến tôi khẽ thì thào, anh hỏi: "Nó làm em lạnh à?"

Anh cắn đồng xu giữ nó giữa răng mình, kết hợp với kiểu đầu húi cua và những giọt mồ hôi lấp lánh trên làn da đỏ bừng, gợi cảm đến đòi mạng.

"Anh làm gì... Ưm...ha... Sao không tháo nó ra..."

"Không tháo, muốn luôn luôn đeo nó."

Những cú thúc của anh vẫn không hề ngơi nghỉ, tôi nhìn sợi dây đỏ đung đưa và đồng tiền xu đang được anh cắn lấy, không thể kìm được sự rung động từ sâu trái tim mình, lỗ nhỏ co rút lại, eo tôi co giật, trong nháy mắt trên bụng đã dính đầy dịch trắng. Anh xoa chất lỏng sền sệt ấy khắp bụng dưới của tôi, phía sau vẫn đang ngậm chặt vật nóng bỏng căng phồng.

Eo mềm nhũn, tôi kiệt sức không cử động nổi nữa, sung sướng đến đầu óc choáng váng, chỉ muốn ngủ một giấc. Anh giữ cằm tôi hôn môi, cướp đi không khí trong khoang miệng làm cho tôi không thể hô hấp mà nức nở khóc lên. Nụ hôn điên cuồng khiến thân dưới lại ngóc đầu lần nữa, cong lên dán sát vào cơ bụng của anh. Anh cuốn lấy lưỡi tôi, lôi kéo nó vươn ra rồi liếm mút như đang nếm một cây kẹo que vậy. Gương mặt tôi nóng rực, không ngừng thở ra những hơi thở ẩm ướt.

Chóng mặt, eo đau, hông mỏi nhưng còn anh vẫn dồn lực đâm sâu. Tôi vội vã cầu xin: "Đừng, eo mỏi quá... Ưm! Đợi... ha... aa..."

Anh nghiêng đầu mải miết hôn cắn tôi, không cho tôi nói một câu hoàn chỉnh. Không chỉ thế anh còn che lại lỗ nhỏ phía trước đang rỉ nước của tôi, đến cả cơ hội thoải mái bắn ra tôi cũng không có.

||||| Truyện đề cử: Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh |||||

"Vợ ơi, đừng làm thế... Cho em xuất đi, em khó chịu quá." Tôi hôn hôn anh lấy lòng.

Anh cười bảo tôi đổi xưng hô, anh vừa lòng thì sẽ để tôi bắn.

Lòng tôi hiểu rõ như gương sáng, vốn biết anh đã bất mãn với cách xưng hô này từ lâu, tôi thẹn thùng một hồi rồi rốt cuộc cũng chịu thua mà thở dốc bên tai anh, giọng nói khàn khàn dụ dỗ: "Chồng ơi, cho em bắn đi mà." Bởi vì mất sức mà âm cuối còn mềm mại nghe như đang làm nũng.

Vật cứng đang chôn trong cơ thể nháy mắt phình lớn, từng hơi thở nặng nề của anh rót vào trong tai tôi, cánh tay như kìm sắt kẹp chặt lấy vòng eo, bên dưới rút ra rồi đâm vào lặp lại cả trăm lần. Rốt cuộc anh cũng tới cao trào giữa những tiếng rên rỉ không ngừng của tôi, tôi cũng bị cuốn theo cơn sóng tình của anh mà bắn ra lần thứ ba. Anh hôn mút cổ tôi rồi cắn cắn hầu kết, hổn hển nói: "Gọi lần nữa, gọi anh lần nữa đi."

Tôi nâng cằm anh lên: "Ngượng lắm, ngượng quá trời luôn, em không gọi nữa đâu, để lần sau đi."

Anh chơi xấu thúc hông lên và kéo eo tôi xuống, thong thả nghiền ép, cẳng chân tôi không chịu nổi run rẩy, các ngón chân cuộn tròn co rút: "Hư rồi... anh học hư rồi."

Nếu nói Đường Phong Hành ngây thơ, ai ngờ được khi anh cởi quần áo lên giường lại ghìm tôi làm tình không mệt mỏi, nhưng nếu nói là anh không ngây thơ thì cũng chẳng đúng tí nào, mới gọi một tiếng "Chồng ơi" mà anh đã xấu hổ đỏ mặt, thế nhưng vẫn muốn tôi tiếp tục gọi anh.

Tại sao lại có người vừa trong sáng vừa gợi tình đến vậy chứ?

Anh không thỏa mãn mà hôn hôn môi tôi, vòi vĩnh muốn tôi gọi anh thêm một lần. Tôi không muốn mà cố tránh né trốn khỏi những nụ hôn của anh, nhưng đương nhiên là lực bất tòng tâm, bị anh tóm được liên tục hôn xuống.

Anh hôn một đường từ môi tôi xuống đến xương quai xanh, đầu v*, bụng nhỏ rồi dời sang cánh tay. Đến khi hôn tới cổ tay, anh lưu luyến hôn khẽ lên vết sẹo dài kia thật lâu, tôi cảm nhận được chút ướt át ở nơi ấy và giọt nước lặng lẽ chảy xuống theo cánh tay. Tôi kéo mặt anh qua nhưng anh không chịu ngẩng đầu cho tôi nhìn.

Tôi dùng sức nâng mặt anh lên, anh khóc đến mức chóp mũi đã đỏ bừng. Sợ là anh lại nhớ tới chuyện xảy ra vào buổi tối hôm ấy, tôi không dám nói câu nào, việc tôi làm ngày đó đã thực sự làm anh sợ hãi. Tôi co bóp lối vào của mình chăm sóc thân dưới anh, bàn tay thì nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt anh muốn lau hết nước mắt: "Đừng khóc, không phải em vẫn đang rất khỏe mạnh nằm trước mặt anh sao?"

Lần làm tình này như một lời xin lỗi mà tôi dành cho anh, anh cầm tay tôi áp lên mặt mình, bảo không thể nói vậy được.

Anh nói anh đã rất hoảng sợ, vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi nằm trong bồn tắm đầy nước màu đỏ máu, anh sợ tới mức tay run rẩy không bấm nổi điện thoại.

Anh sợ rằng giây tiếp theo tôi đã không còn nữa.

Anh vừa khóc vừa hỏi lại một lần, tại sao lúc tự sát tôi lại nghe đoạn ghi âm mà anh hát 《Đom đóm》.

Anh vẫn luôn canh cánh trong lòng vấn đề này, dù biết không phải là do mình nhưng ít nhiều anh vẫn lo lắng rằng bản thân đã làm điều gì đó khiến cho tôi tự sát.

Tôi lập tức phủ nhận những suy đoán của anh, chỉ vì tôi rất thích bài hát này, thích được nghe giọng hát của anh mà thôi.

Nếu không phải đêm nay thì có lẽ anh sẽ không bao giờ bộc lộ những suy nghĩ và cảm xúc này với tôi.

Tôi thật thà thừa nhận: "Bởi vì em muốn anh chết cùng em. Mỗi đêm bừng tỉnh em đều suy nghĩ một điều rất độc ác, em có nên giết anh trước rồi mới tự sát không, vậy thì chúng mình có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

"Nhưng em không làm được, em không thể để anh chết, anh tốt đẹp như vậy, anh phải sống khỏe mạnh và dài lâu hơn tất cả mọi người. Sống đến khi trở thành yêu quái luôn, có may mắn dùng cả đời không hết."

"Sau đó em lại nghĩ, em không nỡ bắt anh phải chịu khổ cùng em, những ngày tháng này em đã dày vò anh quá rồi. Vậy nên em muốn rời đi trong tiếng ca của anh, như thế thì việc chết đi sẽ không còn đau đớn nữa, giống như khi chúng mình ở trong phòng khách sạn ngày đó vậy, chỉ là chìm vào một giấc ngủ mà thôi."

Tôi ôm đầu anh dựa lên bờ vai mình, nước mắt anh không ngừng rơi xuống, đây là những giọt nước mắt mà anh đã kìm nén hơn hai mươi ngày qua, vẫn luôn không dám yếu đuối trước mặt tôi.

Nước mắt ngày càng nhiều, tôi biết, anh chỉ là một con người bình thường, anh sẽ lo lắng sẽ sợ hãi.

Lúc này nỗi sợ ấy biến thành sức lực để anh ghì chặt tôi vào lòng, anh sợ đến muốn chết, khó chịu đến muốn chết, thế nhưng vẫn không rời bỏ tôi.

Bên nhau đi, cứ bên nhau như vậy thật là tốt.

"Anh đã nói anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, nhưng em cũng phải hứa với anh, em sẽ không rời xa anh, dù là theo cách nào cũng không được. Trần Thư Ninh, em hứa với anh được không?"

"Được."

Đồng hồ điểm 00:00, pháo hoa mừng năm mới nở rộ trên bầu trời, từng tiếng pháo liên tiếp vang vọng ở bên tai chúng tôi. Một năm mới đến, tôi lập một lời hứa với tình yêu chân thành và tha thiết của anh, vững vàng kiên cố, không thể chuyển dời.