Kế Hoạch Trăm Năm: Dụ Dỗ Ông Xã Vào Tròng

Chương 22: Sự thật (1)




Thấm thoát thì thời gian cũng đã trôi qua được năm năm, tình cảm giữa Trình Mộc Cát và Đỗ Hoành Dương vẫn giống như thuở ban đầu, Lương Thoại Di dù bất mãn nhưng cũng không muốn để anh trai phải khó xử, cô ta đành chấp nhận im lặng.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp đại học của Lương Mục Phàm và Đỗ Hoành Dương, cả hai đều chọn theo con đường kinh doanh để nối nghiệp gia đình. Đồng thời thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông của Trình Mộc Cát cũng như Lương Thoại Di.

Kể từ khi Lương Lực Cường biết tin Đỗ Hoành Dương đã có bạn gái thì ông ta cực kì gay gắt đối với những dự án của Đỗ gia, làm cho trên dưới Đỗ gia phải khốn đốn, không yên. Nhưng dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của Trình Úy, thì Đỗ gia bây giờ không nhất thiết phải nhìn sắc mặt của Lương gia nữa rồi. Nhưng bên cạnh đó thì nguy hiểm lại rình rập xung quanh Trình Úy, từ khi anh từ nước ngoài trở về thì đã thành lập được một công ti, tuy nó không lớn, nhưng đây là bước đệm đầu tiên cho công cuộc trả thù. Ban đầu Trình Mộc Cát cũng có ý định sẽ đi theo con đường hào quang thảm đỏ, nhưng trong tình hình hiện tại thì chắc cô vẫn nên giúp đỡ anh trong phương diện kinh doanh. Vì thế mà trường Đại học cô định thi vào Trường kinh tế Minh Thành. Lương Thoại Di thì vẫn giữ nguyên ý định ban đầu là vào trường Sân Khấu Điện Ảnh Từ An, Hạ Tú thì vào nhạc viện mỹ thuật Ân Sán. Mỗi người một nơi nhưng tình ban giữa Hạ Tú và Trình Mộc Cát vẫn luôn được duy trì.

Từ khi Trình Úy về thì anh đã đón cha mẹ nuôi và em gái đến sống cùng mình trong một căn biệt thự lớn. Ở nơi đất khách quê người, tuy anh phải kiêng khem khổ sở, vừa học vừa làm chỉ vì mục đích cho em gái có cuộc sống đủ đầy. Những năm này thì cô cũng có nghe ngóng được, cô biết quản gia Lý trước kia của Trình gia đã bị Lương Lực Cường ám sát rồi, ngay cả vợ của ông ấy và hai người con đều chết không rõ nguyên nhân. Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều thì cô cũng dám dùng mạng để khẳng định, chuyện này rõ ràng là do người của Lương gia bày ra, chỉ là muốn giết người diệt khẩu.

Quản gia Lý là người thân cận nhất của cha, bên cạnh đó thì nhiều năm nay ông ấy đã về quê sinh sống và đồng thời cũng là an ủi tuổi già, từ sớm đã không muốn dính vào Lương gia. Nhưng có lẽ do Lương Lực Cường chột dạ, ông ta sợ một ngày nào quản gia Lý sẽ tố giác ông ta, làm cho cái mác "Người tốt việc tốt" của ông ta bị gỡ xuống, nên không thể chần chờ gì nữa mà ra tay thủ tiêu ngay.

Khi Trình Úy biết được tin này thì đã rất tức giận, vốn dĩ chuyện năm đó giữa hai nhà Trình - Lương không hề liên quan đến quản gia Lý, tại sao Lương Lực Cường lại đuổi cùng giết tận ông ấy như vậy chứ. Mối hận gia tộc bây giờ càng được thổi lớn hơn.

Sau bao năm che giấu thì lần này Trình Úy quyết định nói rõ với cha mẹ nuôi về thân phận cũng như là mục đích sống của hai anh em họ. Trình Vãn Trung và Tạ Oanh nghe hai con giải bày thì cũng chỉ mỉm cười nhẹ, từ lần đầu tiên gặp gỡ hai đứa con này thì vợ chồng bà đã biết hai người họ không phải tầm thường, nhưng lúc này Tạ Oanh lại đau lòng nói:

- Hai đứa không tin tưởng cha mẹ vậy sao?

Trình Mộc Cát bây giờ đã lớn, cô sắp chuẩn bị làm sinh viên rồi. Cô không phải một đứa con nít mà không nhận thức được sự nguy hiểm này, nhưng khi nhìn thấy mẹ nuôi thống khổ như vậy thì cô cũng đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy bà ấy, đáp:

- Không có... Mẹ, là con sợ liên lụy đến hai người. Vốn dĩ giữa hai tụi con và hai người không có quan hệ gì cả, con không muốn nhìn thấy hai người vì anh em tụi con mà phải đi vào con đường nguy hiểm.

Càng nghe Trình Mộc Cát nói thì Tạ Oanh càng đau lòng hơn. Giọt nước mắt cũng từ từ ứa ra, hai đứa con của bà con nhỏ như vậy, sao lại phải gánh chịu những tổn thất từ vật chất lẫn tinh thần như thế chứ? Rõ ràng có thể bình an trưởng thành như bao người thì bây giờ phải gượng ép bản thân phải cứng cỏi hơn những bạn bè đồng trang lứa. Đưa bàn tay xoa xoa gương mặt của con gái, bà ấy nói:

- Con có xem hai ta là cha mẹ của con không?

- Có... Con luôn xem hai người là người thân nhất của con, cũng vì thế mà con không muốn nhìn thấy hai người phải rơi vào nguy hiểm. Cha ruột con mất rồi, mẹ ruột của con hiện tại đang nằm trong tay của Lương gia, con không muốn có thêm ai đi vào nguy hiểm vì hai anh con nữa.

Lúc này, Trình Vãn Trung đưa cho Trình Úy một tờ giấy, nói:

- Con đem tờ giấy này đến Quan Thành, tìm gia đình của Đại tướng Mộ Thiên, ông ấy có thể giúp hai đứa.

- Cha nuôi... Ngày quen Đại tướng Mộ Thiên sao?