Trình Mộc Cát sau khi biết tin cha mẹ của Đỗ Hoành Dương muốn gặp mình thì cũng lấy làm bất ngờ, vốn dĩ cô còn nghĩ hai người họ sẽ rất khó chịu và một mực bắt ép con trai mình liên hôn với Lương gia, vì ở Minh Thành này thì ngoài Trình gia ra thì Lương gia chính là chỗ dựa vững chắc mà ai ai cũng muốn bám víu vào, nhưng cô không ngờ Đỗ Hành Du sau khi nghe tin con trai đang yêu một người con gái khác thì lại hết sức bình tĩnh, không những thế mà còn ngỏ ý mới cô về nhà để gặp mặt?
Rốt cuộc thì ông ấy có phải là người cùng một phe với Lương gia hay không? Hay ông ấy chỉ đơn giản là gió chiều nào theo chiều đó, không phải hung thủ trực tiếp hãm hại Trình gia. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa muốn gặp mặt ai cả, nên Trình Mộc Cát định sẽ từ chối.
Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu như cô đến gặp Đỗ Hành Du, sau đó nói cho ông ấy cô chính là cô con gái được cho là đã chết của Trình Lục Hầu, liệu ông ấy có thể giúp đỡ cô được không nhỉ? Ít nhất là về phần học phí, mặc dù cha mẹ nuôi không phải quá khó khăn, nhưng họ đã lớn tuổi rồi, làm việc cũng không còn nhanh nhẹn như trước, họ cũng cần có một khoảng kinh phí riêng để an dưỡng tuổi già, còn cô chỉ mới mười ba tuổi, trước mắt thì cô vẫn còn rất lâu thì mới tốt nghiệp. Nếu như cô nhờ sự giúp đỡ của Đỗ gia thì có bứt dây động rừng không nhỉ?
Tạ Oanh thấy con gái không tập trung ăn cơm liền muốn hỏi gì đó, nhưng Trình Vãn Trung lại lắc đầu, từ khi gặp hai anh em của cô thì ông ấy đã thấy hai đứa nhỏ này rất kì lạ, không giống như những đứa trẻ cùng trang lứa, từ cách ăn nói cho đế hành xử đều ra dáng của bậc cậu ấm, cô chiêu. Không chắc chắn nhưng cũng bảy, tám phần ông ấy đoán rằng hai đứa nhỏ là con của một gia đình thượng lưu giàu có, có thể vì một số lý do chủ quan nào đó nên phải lưu lạc đến cái nơi nghèo nàn này.
Không chỉ vậy mà ông còn nghĩ trọng trách trên vai của hai đứa không phải nhỏ, bản thân của Trình Vãn Trung từ trước đến giờ chưa bao giờ đặt nặng vấn đề gia đình, nhưng khi nhìn hai đứa con nuôi này thì ông thấy được trọng trách và trách nhiệm mà hai đứa gánh vác phải nói là rất lớn, không thể không nghĩ chủ quan... Nhưng Trình Vãn Trung lại thấy hai đứa nhỏ giống như đang ấp ủ một kế hoạch báo thù dài kỳ. Hiện tại có thể chưa bắt đầu, hoặc nó đã sớm bắt đầu, một cuộc đấu trí giữa hai đứa nhỏ và một thế lực nào đó.
Tạ Oanh cũng không hiểu nổi chồng mình đang nghĩ gì nữa, nhưng nhìn cô con gái đáng yêu này thì lại thôi không nghĩ nữa. Chắc là mới vào học nên áp lực học hành quá nhiều, con bé cũng là đứa bé hiểu chuyện, nên chắc đang suy nghĩ về học phí sau này của cô. Tạ Oanh liền nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, nói:
- Con đừng nghĩ nhiều, cha mẹ tuy nghèo nhưng chắc chắn sẽ cho con ăn học đến nơi đến chốn.
Lúc này Trình Mộc Cát mới giật mình rồi cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười. Hai người họ thật sự xem cô là con gái, mặc dù không có máu mủ ruột rà gì cả, nhưng họ vẫn dốc hết lòng để đảm bảo vật chất chu toàn cho cô không khác gì cha mẹ ruột. Trình Vãn Trung nhìn sang cô nói:
- Nếu có gì khó khăn nhớ phải nói với cha mẹ, biết chưa? Chúng ta là người một nhà mà.
Trình Mộc Cát vui vẻ gật đầu, một nhà bốn người lại tiếp tục dùng bữa.
Sau khi dùng bữa xong thì cô cũng sắn tay vào rửa bát, sau khi mọi chuyện đã xong xuôi thì cô liền trở về phòng. Trong bữa ăn thì cô đã quyết định rồi, cô sẽ đế Đỗ gia để gặp cha mẹ của Hoành Dương, có thể từ chỗ của Đỗ Hành Du mà cô có thêm manh mối về Lương Lực Cường thì sao, hoặc nếu có thể thì cô cũng muốn nhờ sự hỗ trợ từ Đỗ gia, dù như thế nào thì cô và anh hai Trình Úy cũng không thể một mình đương đầu với Lương Lực Cường, ông ta đã là lão hồ ly trên thương trường.
Cho dù là may mắn hay thiên phú thì Trình Mộc Cát cũng không thể nào có kinh nghiệm nhiều như ông ta. Trái lại thì Đỗ Hành Du ít nhiều cũng là nhân vật lớn, có tiếng nói trên thương trường. Nếu có thêm sự giúp sức từ ông ấy thì chỉ có lợi không có hại. Nhưng điều này cũng là một ván lớn mà cô đánh liều, vì nếu như Đỗ Hành Du đứng cùng một phe với Lương Lực Cường thì cái chết chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Trình Mộc Cát hi vọng Đỗ Hành Du còn có lương tâm, dù sao trước kia cha cô cũng giúp ông ấy không nhiều thì ít, nếu như ông ấy là kẻ lòng lang dạ sói thì cô cũng không còn gì để nói. Chỉ đáng tiếc cho một người... Là Đỗ Hoành Dương, nếu như cha anh là kẻ thù của cô, thì cô sẽ không màn tất cả!