Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 586: Tình cảm hao hết biến thành kẻ thù




Bên ông ngoại Tô đã quen việc không tham gia vào khi có mặt Tề Tiểu Tô, họ để cho cô tự giải quyết mọi chuyện. Vệ Thường Khuynh hơi nhíu mày, tiếp tục im lặng ăn trôi nếp ngọt.

“Tất nhiên chú phải bồi thường rồi, chúng tôi cũng không đòi nhiều, 8888 đi, số này may mắn.” Người đến gây chuyện là mẹ vợ, vợ và con cái của ông ta, ông ta không bồi thường thì ai bồi thường?

Môi của bà ngoại hơi mấp máy nhưng không nói gì. Thật ra bà muốn nói vườn rau bị phá và bị hỏng một vài dụng cụ không đáng tiền, cũng không cần thiết phải đền nhiều như vậy, chỉ cần đưa mấy trăm thôi là được rồi.

Nhưng trong suy nghĩ của Tề Tiểu Tô sao có chuyện nhẹ nhàng như thế? Vườn rau không phải là tâm huyết của ông bà à? Cái sân này không phải nhà của họ sao?

Tâm huyết bị hủy hoại, nhà bị đột nhập, còn khiến họ sợ hãi nữa, nếu phải quy ra tiền những thứ này, cô cảm thấy 8888 vẫn còn thiếu nhiều đấy!

Tề Tông Bình nói: “Được, nên thế, nên thế.”

“Chú hai, chú ngồi đi, đứng đấy làm gì?” Tề Tiểu Tô cười nhẹ nhàng, còn rót cho ông ta chén trà, mời ông ta ngồi xuống.

Tề Tông Bình toát mồ hôi, ông ta có cảm giác Tề Tiểu Tô ngày càng khác trước kia, lúc trước mà không vui, cô sẵn sàng đen mặt lại không thèm để ý. Giờ cô cười như thế này giống như đôi bên không có khúc mắc nào, nhưng sao vẫn khiến ông ta cảm thấy không yên lòng?

Ông ta không dám ngồi xuống, ngồi cứ có cảm giác dưới mông mình như có gai, khiến ông ta thấy bồn chồn.

Tề Tông Bình không biết nguyên nhân đám người Trần Đông đến đây náo loạn, cũng không biết sau khi gọi ông ta ra ngoài, Vân Phỉ còn gọi về nhà ông ta nói vài câu châm ngòi khiến Trần Đông bùng bổ, cho nên lúc này ông ta cũng không đoán được Tề Tiểu Tô muốn nói gì với ông ta.

“Tiểu Tô à, nói thế nào thì chú cũng là em ruột của bố cháu, đúng không? Khi bố cháu còn sống, anh em chú vẫn rất thân thiết, nếu chú hai có chỗ nào sai thì cháu cứ nói thẳng, chú hai nhất định sẽ sửa đổi.”

Tề Tiểu Tô mím môi.

Tề Tông Bình nói đúng, khi bố mẹ cô còn sống đúng là có mối quan hệ tốt với Tề Tông Bình. Lúc đó điều kiện của mọi người gần như nhau, điều kiện của gia đình cô còn tốt hơn một chút vì bố cô là giáo viên, mẹ cũng có công việc, thành tích học tập của cô khá tốt, nên lúc ấy Tề Tông Bình và Trần Đông rất sẵn lòng giữ mối quan hệ tốt với nhà cô.

Ngày lễ ngày tết hai bên đều qua lại, gặp mặt tặng quà.

Nếu không thì lúc trước Tề Tông Bình đã chẳng đồng ý đưa cô về nuôi. Đúng vậy, đúng là lúc đó Tề Tông Bình đã vì một chút tình thân mà đồng ý nhận nuôi cô.

Nếu không vì thế thì Tề Tiểu Tô đã không để mặc cho bọn họ cầm tiền bồi thường của bố mẹ cô. Kiếp trước cô nghĩ đơn giản là mình đang sống ở Tề gia, mười ba tuổi cô không thể tự ra ngoài sống một mình được, lúc đó cô cũng không biết mình có một căn nhà trong chung cư Trường Ninh. Cho nên cô nghĩ, Tề Tông Bình và Trần Đông đã cho cô một chỗ dung thân, cơm ngày ba bữa, giúp cô không phải chịu cảnh không nơi nương tựa, thì coi như cô cho họ khoản tiền kia.

Suy nghĩ của cô lúc đó rất đơn giản.

Nhưng tình cảm quá mỏng, thoáng cái hao hết không còn chút nào, giờ đã thành kẻ thù rồi.

“Nếu thế, tôi nói thẳng vậy, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi chú.”

Tề Tông Bình vội gật đầu: “Có vấn đề gì cháu cứ hỏi.”

“Chú cẩn thận nhớ lại giúp tôi. Năm đó, trước lúc bố mẹ tôi nói muốn đi thị trấn Vũ Lũng, có biểu hiện gì khác thường không?” Lần trước Hệ thống Tiểu Nhất chỉ ra điểm có vấn đề, đã trồng trong lòng Tề Tiểu Tô một cây gai, không nhổ được cây gai này ra khiến cô luôn thấy không thoải mái.

Cô đột nhiên hỏi điều này làm tất cả mọi người cùng ngạc nhiên.

Ông bà ngoại nhìn cô chăm chú. Lúc con gái và con rể cùng gặp nạn, đứa cháu Tiểu Tô này của bọn bọ bị một cú sốc nặng nề đến mức rơi vào trầm cảm, giờ cô đột nhiên nhắc đến chuyện này làm họ sợ cô đang cảm thấy khó chịu.

Tề Tiểu Tô nhận ra ngay lo lắng của bọn họ, lòng thấy ấm áp, cô cười với họ để tỏ ý mình không sao.

“Lúc đấy hai người họ có gì không ổn đâu.” Tề Tông Bình không hiểu vì sao cô lại hỏi chuyện năm đó?

“Chú đừng vội trả lời như vậy, chuyện đã cách nhiều năm, chú chưa kịp suy nghĩ đã trả lời thì có thể chuẩn xác không?” Tề Tiểu Tô hơi sầm mặt.

Cô không muốn kiểu trả lời buột miệng như thế này, mà phải cẩn thận nhớ lại.

Tề Tông Bình cố gắng nhớ lại.

Lúc ấy đúng là ông ta biết anh cả và chị dâu muốn đi thị trấn Vũ Lũng một ngày. Nhưng đến giờ ông ta không dám nói ra tình hình thực tế vì trước hôm đó, anh cả có gọi điện đến nhưng do mụ già Trần Đông nghe điện thoại, anh cả nói vợ chồng họ muốn đến thị trấn Vũ Lũng một ngày, nhờ vợ chồng ông ta hôm đó đón Tiểu Tô lúc tan học và đưa về nhà ông ta ăn cơm.

Mụ già Trần Đông lười nấu cơm mới nói với anh cả rằng mình cũng muốn về nhà ngoại, nên từ chối.

Nếu ông ta nói ra chuyện này, không biết Tề Tiểu Tô có tức giận với ông ta không nhỉ?

“Lão có việc chưa nói đấy.” Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nhắc nhở Tề Tiểu Tô.

Con người lúc giấu giếm hay nói dối đều có phản ứng cơ thể hoàn toàn khác biệt, nếu quan sát cẩn thận có thể nhìn ra. Vì thế mà Hệ thống Tiểu Nhất vẫn luôn được xem như máy phát hiện nói dối của cô.

Tề Tiểu Tô tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ năm đó thật sự đã có chuyện gì đó xảy ra sao?

Ánh mắt của cô bỗng trở nên sâu như nước, cô dùng ánh nhìn sắc bén chiếu thẳng vào Tề Tông Bình. “Nói, điều chú không dám nói là gì?”

Tề Tông Bình không ngờ cô lại nhìn ra được, ông ta hơi hoảng, đang muốn lấp liếm thì Vệ Thường Khuynh hừ lạnh, giơ một nắm đấm về phía ông ta, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc. Anh trầm giọng nói: “Tiểu Tô, chắc lão không muốn nói rồi, để anh đến đi?”

Giọng nói của anh mang theo cả sát khí.

Tề Tông Bình giật mình ré lên, sao còn dám lăn tăn nữa, ông ta nói: “Chú nói, chú nói. Là như vậy, trước ngày anh cả đi thị trấn Vũ Lũng có gọi điện thoại tới…”

“… Sau đó chú hỏi mụ già kia là anh cả có nói gì trong điện thoại không, mụ còn ầm ĩ một trận với chú, bảo là anh cả cũng biết đưa chị dâu đi du lịch lãng mạn mà chú chưa từng đưa mụ ra ngoài chơi bao giờ.” Tề Tông Bình cẩn thận nhớ lại, đột nhiên ông ta lên giọng: “Đúng rồi! Lúc đấy mụ ta còn bảo, anh cả rất hào hứng nói muốn mua cho cháu một mảnh vải màu loang về để may váy, còn hỏi Trần Đông và Tiểu Thần có muốn mua không, Trần Đông nói muốn. Nhưng sau đó, lúc nhận được di vật của anh cả và chị dâu thì không thấy một mảnh vải nào, Trần Đông còn nói anh cả không giữ lời.”

Nói đến đây chính ông ta cũng cảm thấy xấu hổ đỏ mặt. Người thì chết rồi, còn so đo chuyện có giữ lời hứa mang vải về hay không, chuyện này mà nói ra ngoài không khéo bị người ta phỉ nhổ cho chết.

Tề Tiểu Tô không có tâm tư đi so đo những chuyện này, nghe ông ta nói vậy, cô cũng thấy dễ chịu hơn, theo như lời kể của ông ta thì có thể đoán được lúc ấy bố cô không có vấn đề gì cả, còn lên kế hoạch tới thị trấn Vũ Lũng mua quà cho cô. Mà vì lúc đó Trần Đông từ chối, nên sau đó bố cũng không tìm ai giúp trông cô nữa, nghĩ muốn để cô tự đi về nhà. Như thế chắc hẳn ông ấy nghĩ rằng hôm đó họ sẽ về luôn vào buổi tối là được.