Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 565: Thế nhận làm người thân đi




Nghe Lợi Nam nói vậy, Tề Tiểu Tô im lặng một hồi rồi hỏi: “Vậy thì tôi sẽ được lợi gì từ vụ này?”

Ha, còn có gan nói tới lợi ích với anh ta nữa kìa?

“Em không cảm thấy em bị cô ta bán à? Chẳng lẽ không muốn trả thù sao?”

Nói thật, Tề Tiểu Tô cũng không có ý định buông tha cho Ôn Tình, tuy rằng nói không thể đánh phụ nữ, nhưng cô cũng là phụ nữ, vì thế cô không định tuân theo cái quy củ kia, chắc chắn phải đập cho cô ta một trận nên thân mới được!

Đây cũng chẳng phải chuyện nhỏ, rõ ràng Ôn Tình có ý định đẩy cô cho Lợi Nam, nếu bản thân cô không có bản lĩnh, nếu Lợi Nam đúng là cái loại người như trước đó anh ta thể hiện thì cô có thể bình an vô sự được sao? Chắc chắn sẽ bị sàm sỡ, mà có khi còn bị làm nhục nữa ấy chứ!

Hậu quả đó, chẳng lẽ Ôn Tình còn không biết sao? Không, cô ta rõ ràng biết rõ! Chính vì biết sẽ có kết cục gì nên cô ta mới đẩy người khác ra để bản thân không bị dây vào! Suy nghĩ muốn hãm hại người khác ác ôn như thế, đối với một nữ sinh mà nói thì chẳng khác nào đẩy thẳng cô ấy vào địa ngục, hủy hoại cuộc đời của người ta!

Vậy mà Ôn Tình có thể ra tay mà không hề có một chút áy náy nào như thế.

Nghĩ tới điều đó, sự tức giận mà Tề Tiểu Tô đè nén trong lòng dường như sắp không nín nổi nữa.

Còn cả bà Ôn kia nữa, nếu bà ta bảo con gái tới xin lỗi nghĩa là bà ta đã quá rõ ràng về thế lực và thủ đoạn của Lợi Nam rồi, vậy mà còn ủng hộ việc con gái bà ta bắt cô đi cùng tới đây, chẳng phải là bà ta cũng có tâm tư như Ôn Tình, muốn cô chịu nhục thay sao?

Quả thực quá ác độc!

Một đôi mẹ con như thế này không biết đã làm hại bao nhiêu người rồi. Tuy rằng cô không vĩ đại tới mức vì dân trừ hại, nhưng là người ta đã hại cô mà, nếu còn tiếp tục nhịn nhục thì cô chẳng khác nào cái bánh bao.

Giờ cô không xảy ra chuyện gì không có nghĩa là tội ác của bọn họ có thể xóa nhòa được.

Nhưng mà, chuyện giữa cô và mẹ con họ Ôn kia là một chuyện, mà giúp đỡ Lợi Nam lại là một chuyện khác.

“Tôi có thể trả thù, nhưng nếu là thù của riêng mình tôi thì hoàn toàn có thể yên lặng mà làm, ví dụ như kiếm cái bao tải trùm lên đầu Ôn Tình rồi đánh cho cô ta một trận sưng mặt lên.”

“Ha ha, tôi thích cái ý nghĩ này đấy!” Lợi Nam vỗ đùi cười phá lên: “Nói thật, nhìn cái con bé đó là đã thấy ghét rồi, nếu không phải tôi không có thói quen đánh phụ nữ thì tôi đã ra tay lâu rồi. Thế này đi, em có thể đánh cô ta một trận, sau đó để người trong trường đều nhìn thấy cái mặt sưng như mặt lợn của cô ta!”

“Chuyện ác ôn như thế...” Khóe miệng Tề Tiểu Tô co giật, khi Lợi Nam còn tưởng cô sẽ nói rằng cô không làm được thì lại nghe cô nói tiếp: “Lợi ích của tôi chắc còn to hơn rồi.”

Phụt.

Lợi Nam phun ra.

Anh ta thích cô bé này rồi, thích rồi thì phải làm sao bây giờ!

Đương nhiên, không phải là thích kiểu tình yêu, chỉ thuần túy là ưng ý, hợp khẩu vị thôi!

Đối với anh ta mà nói, chỉ cần hợp ý thì cái gì cũng dễ dàng hết, anh ta sẽ chẳng so đo thêm điều gì! Vì thế, anh ta nhịn cười, hỏi: “Hay là em gọi tôi một tiếng anh Nam đi, tôi sẽ cho em một lợi ích lớn, sao hả?” Hình như nhận một cô em gái cũng không tệ nhỉ. Gia đình anh ta quá ít người, quá quạnh quẽ, nhiều người càng vui hơn mà.

Hệ thống Tiểu Nhất liền nói ngay: “Chơi luôn!”

Tề Tiểu Tô đỡ trán: “Cậu không sợ Thiếu soái nhà cậu đưa cậu về lò tái chế à?” Chưa bao giờ thấy nó đồng ý dễ dàng như thế, hơn nữa người ta còn chưa nói là chỗ tốt gì cơ đấy.

“Cô đúng là ngốc, cô nói với anh ta rằng anh ta chỉ có thể làm anh của cô, sau này khi chồng cô xuất hiện thì không được mang cái mác anh trai ra. Hơn nữa, cho dù cô có anh trai ruột đi chăng nữa thì cũng chẳng lọt được vào mắt Thiếu soái đâu, ngài ấy đã không thèm chú ý thì chuyện này có vấn đề gì đâu cơ chứ.” Hệ thống Tiểu Nhất kiêu ngạo giải thích.

Được rồi, cô phục.

“Sao hả?” Lợi Nam tưởng là cô vẫn đang suy xét, lại nhìn vẻ mặt coi thường của cô thì lại tỏ vẻ nóng nảy. Đừng mà, vất vả lắm anh ta mới có suy nghĩ này, muốn nhận một cô em gái mà còn bị ghét bỏ hay sao chứ? “Anh nói cho em biết, làm em gái của anh thì có rất nhiều chỗ tốt đấy nhé, sau này dù có chuyện gì xảy ra thì anh đều có thể che chở cho em!”

Tề Tiểu Tô lườm anh ta một cái, giọng đầy vẻ tà ác: “Chính anh còn bị một con nhãi đá suýt rơi cả đồ chơi, thế mà còn đòi che chở cho tôi à? Sao tôi cứ cảm thấy có khi sau này anh phải nhờ tôi giúp đỡ nhiều hơn ấy chứ nhỉ?”

Thấy chưa, thấy chưa, rõ ràng là bị khinh rồi!

Người dám khinh bỉ, trào phúng anh ta quang minh chính đại như thế quả thực hiếm có khó tìm! Sao anh ta lại chẳng thấy tức giận tí nào nhỉ? Sao lại cảm thấy cô ấy càng thú vị hơn thế này?

Lần đầu tiên Lợi Nam phát hiện ra, mình có khuynh hướng thích bị hành hạ.

“Chuyện này...” Anh ta sờ mũi, xấu hổ nói. “Cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

Tuy rằng muốn nhận em gái nhưng vẫn có một số việc không thể dễ dàng để bại lộ, vì thế anh ta đành phải gánh cái oan “vô dụng” vào người vậy. Trên thực tế, anh ta chỉ muốn tìm một cô gái để lăn lộn một chút, vốn tưởng cùng lắm thì chỉ bị Ôn Tình tát cho một cái, ai ngờ cô ả lại tàn nhẫn như thế, vừa gặp đã cho anh ta một đạp, anh ta chỉ phòng mặt chứ đâu có phòng lão nhị nhà mình đâu. Đúng là cũng mất mặt thật, nếu không sao anh ta lại muốn liều Ôn gia cơ chứ?

Bọn họ nuôi dạy được một đứa con gái tốt như thế, nếu anh ta mà không giày vò Ôn gia thì chẳng phải đã khiến Ôn gia quá thất vọng rồi sao?

“Em vẫn còn nghĩ cơ à?” Thấy Tề Tiểu Tô không nói gì, anh ta thật sự có chút sốt ruột: “Anh nói cho em biết nhé, qua thôn này là chẳng còn cửa hàng nào nữa đâu, anh đây cũng không phải ai cũng sẽ nhận làm em gái.”

“Tôi cũng nói cho anh biết, giờ vì thấy anh vẫn có chỗ dùng được nên mới nhận, hơn nữa, dù cho tôi có nhận anh đi chăng nữa, nhưng sau này nếu anh dám làm chuyện gì khiến tôi khó chịu thì tôi sẽ có thể trở mặt không quen biết bất cứ lúc nào đấy.”

Ôi đệch, còn phũ hơn cả anh ta, nhưng mà, đúng là... thẳng thắn quá rồi! Anh ta thích thế, nếu không bạn nói xem, tại sao ngay lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm tình như thế chứ, anh ta có tin thì IQ của anh ta cũng không tin được.

Chẳng sao hết, anh ta cũng chỉ là cảm thấy cô ấy thú vị nên nhất thời mới trào dâng cảm xúc thôi! Tình cảm thì phải dần dần bồi dưỡng mới thành mà.

“Được được được, ok.”

“Anh Nam.” Tề Tiểu Tô cũng không do dự mà gọi thẳng một tiếng.

Lợi Nam cảm thấy vô cùng kích động, sau cơn kích động, anh ta liền sờ soạng móc ra một cái thẻ đưa cho Tề Tiểu Tô: “Này, tặng em quà gặp mặt nhé!”

Tề Tiểu Tô không nhận: “Em không thiếu tiền.”

“Không liên quan gì tới việc em có thiếu tiền hay không, đây là quà gặp mặt, dù sao phải có lễ vật thì mới có vẻ chính thức long trọng mà đúng không?” Thẻ này anh ta dùng để mua đồ, số dư cụ thể còn lại bao nhiêu anh ta cũng chẳng nhớ rõ, nhưng ít nhất cũng không dưới ba vạn tệ.

Thế à?

Vì vậy, Tề Tiểu Tô cũng móc một cái thẻ ở trong túi xách ra, đưa cho anh ta: “Thế em cũng tặng anh quà này, cầm lấy.” Cô sẽ không tùy tiện nhận tiền của người đàn ông khác. Có điều, người ta đã có lòng thì cô cũng không ngại có dạ.

Vì thế, Lợi Nam đần mặt. Mẹ kiếp, ngoại trừ mẹ và dì ra thì đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ khác cho anh ta tiền đấy...

Cảm giác này...

Sướng thật.

Ôn Tình hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi câu chuyện diễn ra trong phòng bệnh VIP lúc này, giờ trong đầu cô ta toàn là những hình ảnh phỏng đoán đầy bẩn thỉu, khi thì là Tề Tiểu Tô bị làm nhục đến bật khóc, khi thì là gương mặt dữ tợn của Lợi thiếu hiện lên.

“Tôi hỏi cô, tại sao Tề Tiểu Tô lại không ra cùng?” An Tử Khê lại hỏi lại câu này một lần nữa.

Khóe miệng Ôn Tình khẽ giật, đáp: “Làm sao mà em biết được? Lúc đầu em bảo cô ta chờ em ngoài cửa là được rồi, không cần vào cùng em, nhưng mà cô ta cứ nhất định đòi vào cùng, sau khi vào liền xông tới trước mặt Lợi thiếu, kết quả sau đó Lợi thiếu lại hỏi cô ta có muốn ở lại chăm sóc cho anh ta hay không, cô ta liền đồng ý luôn.”

“Không thể nào.” Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đều không tin.

“Sao lại không thể chứ? Em hỏi nhé, các anh biết cô ta mới được bao lâu? Các anh có thể chắc chắn là mình hiểu rõ về bản chất của cô ta không hả?” Ôn Tình hỏi ngược lại.