Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 290: Mối quan hệ của cậu cả




Giờ Tề Đan Thần cũng chỉ mới mười bốn tuổi, Tề Đan Dương cũng mới 11, không lớn không nhỏ, hơn nữa dù có thế nào cô cũng đã từng được gửi nuôi ở nhà họ 5 năm, chỉ là chuyện một bữa cơm nên Tề Tiểu Tô cũng chưa nhẫn tâm tới mức hoàn toàn không để ý tới chúng.

“Hai đứa muốn ăn gì?” Cô vừa hỏi vừa lấy điện thoại gọi cho cậu Tô Vận Đạt.

“Tao muốn ăn ngon! Ăn một bữa tiệc lớn!” Tề Đan Dương kêu lên.

Tề Tiểu Tô nhìn nó: “A lô, cậu út ạ, tối nay cháu dẫn hai chị em Tề Đan Thần đi ăn cơm nên không qua được, cậu nói một tiếng với cậu cả và ông ngoại giúp cháu nhé!”

“Sao cháu lại đi với hai chị em nhà nó? Mụ vợ Tề Tông Bình không tìm cháu gây sự đấy chứ?” Tô Vận Đạt lập tức tỏ ra lo lắng.

“Không ạ, một người họ hàng của Tề gia mất nên họ vội về chịu tang, bảo cháu dẫn hai đứa nó đi ăn.”

“Đúng là buồn cười.” Tô Vận Đạt thấy cực kỳ buồn cười với hành động của hai vợ chồng Tề Tông Bình và Trần Đông này, không phải đã trở mặt rồi sao? Giờ thấy Tiểu Tô có tác dụng nên lại mặt dày quấn lấy à?

Bốn người Tề gia này quả thực khiến người ta không biết phải dùng từ gì để nói nữa.

“Có chuyện gì thế?”

Tề Tiểu Tô nghe thấy ông ngoại hỏi vào một câu, còn có tiếng của cậu cả, Tô Vận Đạt bèn trả lời họ: “Tiểu Tô nói định dẫn chị em Tề gia đi ăn cơm nên không tới được.”

“Hai chị em Tề gia? Là hai đứa con của chú hai con bé à?” Tô Vận Thông hỏi: “Không phải chỉ là hai đứa trẻ thôi sao, cứ bảo bọn chúng tới đây đi. A Đạt, chú đi đón mấy đứa về đây.” Tô Vận Thông cũng không biết chuyện giữa vợ chồng Tề Tông Bình, Trần Đông và Tề Tiểu Tô gần đây, vừa rồi ông ta lại nghe được một chuyện khác.

Nghe nói Tề Tông Bình đang làm ở Bất động sản Hải Chí.

Tất nhiên Tô Vận Thông biết bất động sản Hải Chí, đây chính là một trong bốn xí nghiệp đứng đầu ở quê nhà mình, có thể vào làm ở Bất động sản Hải Chí, xem ra Tề Tông Bình cũng rất có bản lĩnh.

Cho nên ông ta thấy có quan hệ thân thích như thế này thì đi lại nhiều cũng tốt, sau này còn có thêm cửa khác nữa.

Sau khi nói với Tô Vận Đạt, ông ta lại tiếp tục đi đón những người khác.

Tô Vận Đạt ngẫm cũng thấy đúng, chỉ là hai đứa ranh con thôi mà, bảo dẫn tới thì anh ta dẫn tới thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Hơn nữa, trong trường hợp này, anh ta cảm thấy mình cũng không được tự nhiên lắm, theo bản năng thì anh ta sẽ thấy tự tin hơn nếu có Tề Tiểu Tô ở đây.

“Tiểu Tô, cháu cũng nghe thấy rồi đấy, cậu cả của cháu bảo cháu cứ dẫn bọn nó tới đây, không sao đâu, cứ mang tới đi.” Anh ta hạ giọng nói, “Cháu không biết chứ, cậu cả của cháu mời rất nhiều người, nghe nói cũng có mấy đứa trẻ bằng tuổi các cháu đấy. Cậu cũng nghe mợ cả của cháu bảo rằng giờ người ta chưa tới, bọn cậu tới trước gọi món, tỏ vẻ hình thức một tí.”

Tề Tiểu Tô lập tức thấy kỳ quái, cậu cả mở tiệc chiêu đãi nhiều người thế để làm gì? Còn phải đi trước để đặt phòng, gọi đồ nữa?

Lúc trước cậu ấy nói là Tô Á Thiên sẽ chuyển tới Nhất Trung, chẳng lẽ chuyện này giải quyết xong rồi sao?

“Mau tới đây nhé, cháu nên tới để giúp ông bà ngoại thêm can đảm, lần đầu tiên họ tham dự buổi tiệc như thế này, sợ chút nữa sẽ hồi hộp tới mức không dám ăn mất.”

Nghe nói vậy, Tề Tiểu Tô quả cũng thấy lo cho ông bà ngoại. Hai cụ cả đời đã gặp mấy cảnh như thế này bao giờ đâu, hy vọng cậu cả đừng thật sự làm ra trận trượng gì quá lớn khiến hai cụ luống cuống tay chân.

“Vâng, thế để cháu dẫn bọn nó tới. Không không, cậu út không cần tới đón đâu, cháu biết chỗ đấy mà, bọn cháu bắt xe qua đó là được rồi.”

Chờ cô cúp máy rồi, Tề Đan Dương liền vươn tay định cầm lấy điện thoại của cô: “Tề Tiểu Tô, rốt cuộc chị lấy tiền ở đâu ra, sao có thể mua được điện thoại di động? Cho tôi mượn chơi tí đi.”

Tề Tiểu Tô tránh khỏi tay nó, nhìn thời gian rồi nhét điện thoại vào trong túi, lạnh nhạt nói: “Tao hy vọng hai đứa chúng mày ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, đừng có gây chuyện phiền phức cho tao, cũng đừng có chọc vào tao, nếu không tao sẽ đá chúng mày đi ngay đấy.” Thấy Tề Đan Dương giận dữ trừng mắt định lên tiếng, cô lại bồi thêm một câu: “Đừng tưởng tao nói đùa, đặc biệt là mày, Tề Đan Dương.”

Giờ Tề Đan Dương còn chưa làm người ta thấy ghê tởm như 5 năm sau nhưng cũng đã nhiễm không ít thói hư tật xấu rồi, Tề Tiểu Tô chỉ hy vọng nó có thể thức thời một chút, nếu không cô sẽ thật sự vứt hai chị em nó lại, tự mình bỏ về.

Rốt cuộc thì bọn họ đang được sử dụng phần tình cảm ít ỏi sau 5 năm ở chung của cô với họ, nhưng nó có thể biến thành bong bóng vỡ bất cứ lúc nào.

“Bọn tao biết rồi.” Tề Đan Thần túm lấy bả vai em trai, đưa mắt ra hiệu cho nó.

Trước kia, chính Tề Đan Thần cũng không thích thằng em trai này của mình.

Vốn dĩ Tề Tiểu Tô định về nhà tắm táp và thay đồ, nhưng giờ phải dẫn theo hai đứa này nên cô không muốn dẫn bọn nó về nhà nữa, dù gì ở đó cũng có rất nhiều đồ đạc cá nhân của bạn Thiếu soái kia, bọn nó mà tới thì kiểu gì cũng phát hiện ra, cô không muốn có thêm việc làm cho mình.

Hơn nữa, nếu cả nhà ông bà ngoại đã tới thì cô cũng nên qua đó thôi, nếu thấy có gì không ổn thì bảo bọn nó ăn nhanh rồi chạy lấy người.

“Chúng ta tới đâu ăn cơm thế?” Tề Đan Thần hỏi.

“Trúc Nhã Cư.”

Bọn họ bắt xe tới Trúc Nhã Cư, xuống xe, Tề Đan Thần nhìn thoáng qua nơi này, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ, “Tề Tiểu Tô, cậu cả nhà mày phát tài rồi à?”

Lúc nãy trong điện thoại cô ta cũng nghe thấy bảo sẽ mời rất nhiều người tới, nhưng không ngờ lại là nhà hàng cao cấp như thế này, chẳng lẽ Tô gia nhà quê nghèo mạt rệp trong lời mẹ cô ta cũng đã xuất hiện một kẻ có tiền rồi sao?

Tuy rằng Trúc Nhã Cư không xa hoa như nhà hàng Minh Phủ Tư Gia, nhưng phẩm cách vẫn tương đối cao, giá cả tất nhiên không rẻ rồi.

Tề Tiểu Tô đã tới đây vài lần nên biết giá cả ở nơi này, vốn dĩ cho rằng cậu cả chỉ mở tiệc chiêu đãi một, hai người hoặc một gia đình, hiện tại xem ra có vẻ là tiệc lớn rồi?

Bọn họ vừa mới xuống xe thì Tô Vận Đạt đang đợi sẵn ở cửa đã nhìn thấy ngay, lập tức vẫy tay với cả bọn.

“Mau vào đi.”

Tề Đan Thần và Tề Đan Dương yên lặng đi theo bên cạnh Tề Tiểu Tô.

“Đây là hai đứa nhóc của Tề gia à?” Tô Vận Đạt liếc mắt quan sát hai đứa.

“Chào cậu ạ!” Tề Đan Thần chủ động chào hỏi ân cần, hơn nữa còn khẽ véo em trai một cái, bảo nó chào người lớn. Nhưng Tề Đan Dương lại không thèm chào, dáng vẻ cực kỳ ngỗ nghịch.

Tô Vận Đạt cũng chẳng nghĩ tới việc tạo quan hệ tốt với hai đứa bé này nên chỉ gật đầu rồi kéo Tề Tiểu Tô sang một bên, hạ giọng nói: “Tiểu Tô à, cậu cả cháu bao một phòng rất lớn, bên trong có hai bàn lớn mười hai chỗ ngồi. Cậu vừa xem qua thực đơn, chầu này tiêu tốn ít nhất ngần này con số!”

Anh ta giơ 4 ngón tay ra.

Bốn trăm? Nếu là trước đây, chắc chắn Tề Tiểu Tô sẽ đoán con số này bởi với con người cô lúc trước thì một bữa cơm tiêu hết bốn trăm đã là kẻ có tiền rồi!

Nhưng giờ thì chắc chắn cô sẽ không đoán bốn trăm nữa.

“Nếu đã là hai bàn lớn, lại còn gọi những món ngon ở đây thì bốn ngàn cũng không tính là nhiều đâu ạ!”

Tô Vận Đạt hít sâu một hơi.

Ăn một bữa hết bốn ngàn mà còn không nhiều à?

“Mấy đứa đang làm gì thế? Còn không vào đi. A Đạt, chú lại đây anh nói cái này, chút nữa có một số việc chú phải phụ trách.” Tô Vận Thông đứng ở trước cửa một căn phòng được bao trọn vẫy tay với bọn họ.

“Đi thôi cậu út.”

“Nếu bảo cậu tiếp đón nhân vật lớn gì đó thì cậu không làm đâu.” Tô Vận Đạt vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm.