Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 248: Một giao dịch ấu trĩ




Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng giơ cánh tay đang cầm quyển sách lên cao, Tề Tiểu Tô cố gắng lao lên giành lấy, nhưng làm thế nào cũng không sờ được vào quyển sách kia.

Mà từ góc độ của cô vừa vặn nhìn thấy trang mà anh đang mở ra kia, chữ nghĩa hình vẽ chằng chịt...

Mặt cô lập tức đỏ bừng lên như đít khỉ.

“Trả em!”

Vệ Thường Khuynh nhìn cô như cười như không: “Ừm, bản Thiếu soái xem gần hết rồi.”

Tề Tiểu Tô cảm thấy mặt nóng lên như bị thiêu đi thiêu lại vậy. Cô không thể nào giành lại được cuốn sách kia, không khỏi cắn môi dưới, tức tối trừng mắt nhìn anh: “Anh thích xem thì cứ xem đi!”

“Sao lại thành tôi thích xem chứ? Rõ ràng là em thích xem mà.” Vệ Thường Khuynh chậc chậc hai tiếng, “Bản Thiếu soái thực sự không ngờ, cuốn sách duy nhất ở trong này, lại là một cuốn truyện tranh ‘người lớn’. Thật không nhìn ra là em lại thích mấy cái này.”

Tề Tiểu Tô vốn đã chấp nhận số phận, chịu xấu hổ đến tận cùng, nghe anh nói thẳng toẹt ra thế này, mặt lại càng đỏ thêm.

“Không phải của em!”

Tức chết cô mất, cuốn sách đó là của Khưu Tuyết Phương. Hôm ấy cô quay về trường, giữa giờ thấy Khưu Tuyết Phương mờ mờ ám ám nhét quyển truyện tranh này cho cô, nói là quyển này hay lắm, còn nói cô ấy xem xong rồi nên cho cô mượn. Kiếp trước khi cô học cấp ba cũng rất thích xem truyện tranh, nên nhất thời không nghĩ gì nhiều đã cầm lấy luôn. Chờ đến khi tiện tay lật ra xem, lại vào đúng cảnh nam chính đang đè nữ chính xuống hùng hục hùng hục được vẽ một cách vô cùng sinh động, cô lập tức thuận tay ném luôn quyển sách vào trong không gian, vì nghĩ đặt trong đó là an toàn nhất, sẽ không có ai khác nhìn thấy.

Ai ngờ được lại bị Thiếu soái nhìn thấy chứ?

“Của người khác? Cho mượn á?”

“Đúng thế! Bạn học cho em mượn, em còn chưa xem cơ.”

Vệ Thiếu soái bình tĩnh như thường, hỏi: “Bạn học là con trai hay con gái?”

“Đương nhiên là con gái rồi!”

Tề Tiểu Tô buột miệng trả lời. Nói xong, cô lại cảm thấy với sự nghiêm khắc của Thiếu soái dành cho cô từ trước đến giờ, chắc chắn anh sẽ lại bắt đầu phê bình dạy bảo cô, nên bất giác căng cứng người chờ anh mở miệng.

“Ừm, quyển này là quyển thượng, vẫn còn quyển tiếp theo nữa, lần sau nhớ mượn cô ấy nhé.” Vệ Thường Khuynh đưa sách ra trước mặt cô, “Vóc dáng cô nữ chính trong truyện đẹp hơn em.”

Nói xong, anh dùng ánh mắt không thể miêu tả nổi, quét qua ngực cô.

Tề Tiểu Tô ngẩn người ra, cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh một cái, phát hiện một cách vô cùng muộn màng rằng quần áo của mình đã thay rồi, mà bên trong cũng không hề mặc áo lót...

Trong này là không gian chứa đồ, hiện giờ bản thân Vệ Thường Khuynh không thể tự ý ra vào, đương nhiên càng không thể mang cô ra vào, trong này chỉ có hai người họ, không phải cô tự thay, thì chính là...

“Vệ Thường Khuynh, anh là đồ lưu manh chết tiệt!!!”

Tiếng quát chói tai vang vọng khắp không gian.

Cái người này quá đáng quá mà, nhìn sạch cô từ trên xuống dưới đã đành, lại còn dám chê bai vóc dáng của cô không bằng nữ chính trong truyện tranh! Nữ chính đó là 34E cơ mà!!!

“Em dám mắng cấp trên à?!”

“Em mắng anh đấy, làm sao nào. Lưu manh. Háo sắc!” Hai mắt Tề Tiểu Tô như bốc lửa, đàn ông đều thích to như thế à? Có biết là hiện giờ cô còn chưa dậy thì không hả?

Kiếp trước ít ra cô cũng là cúp C đấy! Hoàn mỹ nhé!!!

Cơn giận của cô bùng lên, đưa tay muốn đập vào đầu anh một cái.

Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng túm lấy tay Tề Tiểu Tô: “Làm binh nhì mà dám đánh vào đầu cấp trên à? Bị bản Thiếu soái nói trúng nên thẹn quá hóa giận chứ gì?”

“Anh mà là cấp trên gì chứ… Buông ra!”

“Binh nhì Tề Tiểu Tô, huấn luyện đặc biệt bắt đầu.” Vệ Thường Khuynh chợt nhịn cười nói: “Chừng nào em có thể đánh vào đầu bản Thiếu soái thành công, bản Thiếu soái sẽ tặng em một món quà danh dự!”

“Em nhất định phải đập trúng!” Ý chí chiến đấu của Tề Tiểu Tô bị thổi bùng lên.

Đúng là quá coi thường người khác, đầu tiên là coi thường vóc dáng của cô, giờ lại coi thường thân thủ của cô...

Ngay sau đó, chỉ thấy Tề Tiểu Tô y như một con khỉ bị chọc giận, ra sức liều mạng nhảy nhoi nhoi lên cái cây cao mang tên “Vệ Thường Khuynh” kia, dùng cả tay lẫn chân, nhảy các kiểu, túm các kiểu, leo trèo bấu víu các kiểu lên người anh. Nhưng Vệ Thường Khuynh lại vẫn đứng thẳng tắp, thi thoảng dùng tay đẩy nhẹ cô ra, ấn tay lên trên đầu cô, nhìn vô cùng nhẹ nhàng y như đang đối diện với một con khỉ con nghịch ngợm quậy phá vô lối vậy.

Mười phút sau, Tề Tiểu Tô thở hổn hà hổn hển như sắp tắt thở luôn vậy, toàn thân mệt mỏi nằm bò ra trên giường salon, tóc tai ướt nhẹp mồ hôi dính bết vào đầu y như sắp chết vậy.

“Lần… lần sau… nhất định em… sẽ… đánh trúng anh...”

Vệ Thường Khuynh bật cười: “Bản Thiếu soái chờ em đây. Phần thưởng này lúc nào cũng có hiệu lực, bất cứ khi nào em đánh trúng đều được tính, bao gồm cả đánh lén.”

Tề Tiểu Tô thở hổn hển trừng mắt nhìn anh.

Ngông, ngông đến chết đi được.

Mà cuồng, cũng cuồng không biên giới!

Đánh lén cũng tính à?

Trong đầu Tề Tiểu Tô chợt lóe lên, như vậy chờ đến đêm anh ấy ngủ rồi mình đánh lén cũng được tính nhỉ?!

Nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô sáng rực, lóe lên vẻ giảo hoạt, Vệ Thường Khuynh chỉ cảm thấy buồn cười. Nghĩ cũng biết trong đầu cô nhóc này đang định bày trò gì. Nhưng muốn đánh lén anh cũng đâu có dễ dàng như thế, năm đó anh bắt cướp biển Liên minh các hành tinh ở một hành tinh không người, đám người đó đã quen với việc tấn công bất ngờ, chỉ chuyên chọn lúc bạn ngủ, lúc đi vệ sinh, đi tắm, ăn cơm, bất cứ lúc nào con người ta dễ buông lỏng cảnh giác nhất thì sẽ tấn công lúc đó.

Nhưng trước giờ không ai có thể đánh lén anh thành công.

Lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất cũng đang tát cho Tề Tiểu Tô một gáo nước lạnh, kể lại chính cái lịch sử huy hoàng đáng kiêu ngạo kia của Thiếu soái.

“Cướp biển Liên minh các hành tinh có một trăm tám mươi mốt tên, đó là băng cướp biển lớn nhất, năm ấy Thiếu soái chỉ mang mười người lính đi, một trăm tám mươi mốt kẻ đó gào lên đòi tiêu diệt Thiếu soái. Nhưng chỉ trong mười hai ngày, Thiếu soái đã tiêu diệt từng người từng người một, mà bọn họ thì không sờ được đến cả một cọng tóc của Thiếu soái.”

Tề Tiểu Tô: “...”

Thiếu soái có còn là người không?

“Có lẽ là do đám cướp biển đó quá ngốc. Hơn nữa, Thiếu soái lúc nào cũng đề phòng họ, nhưng anh ấy không thể đề phòng tôi từng giây từng phút được, đúng không?” Cô không tự tin lắm, nói.

Hệ thống Tiểu Nhất lại nói: “Dù sao cô cũng có thể thử xem. Có điều, cẩn thận Thiếu soái ra điều kiện với cô.”

“Điều kiện gì?”

Cô vừa hỏi xong, lại nghe thấy Vệ Thường Khuynh thản nhiên nói tiếp một câu: “Mỗi lần đánh lén không thành công, em sẽ phải trả giá một chút.”

“Trả giá gì?” Tề Tiểu Tô ngẩn ra.

“Ừm, rất đơn giản, ví dụ như mời bản Thiếu soái ăn cơm, mời bản Thiếu soái đi xem phim, bóp chân cho bản Thiếu soái mười phút v.v…”

Tề Tiểu Tô trợn trừng mắt nhìn anh, tự dưng lại cứ thấy ngứa răng thế nhỉ? Cô hít một hơi, nhịn xuống, lại hỏi tiếp: “Vậy nếu có thể đập được vào đỉnh đầu anh, thì rốt cuộc phần thưởng là gì? Nếu phần thưởng bé quá thì chẳng phải em thiệt to hay sao?”

“Cho em toàn bộ gia tài của tôi, còn nữa, tôi sẽ cho em ba yêu cầu. Thưởng như thế có đủ không?”

Hai mắt Tề Tiểu Tô sáng lên, đưa nắm đấm ra: “Quyết định vậy nhé! Không có rút lời đâu!”

Vệ Thường Khuynh mỉm cười chạm nắm đấm vào nắm đấm của cô: “Tuyệt đối không rút lời.”

Hệ thống Tiểu Nhất nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng cũng không lên tiếng nhắc nhở Tề Tiểu Tô, đánh cược với Thiếu soái nhà nó, thì chắc chắn chỉ thua chứ không có thắng, tuyệt đối sẽ không phải kiểu phần thưởng như cô nghĩ đâu.

Nhưng đến thời khắc cuối cùng, nó vẫn nghĩ được rõ ràng, dù sao mình cũng phải đứng về phía Thiếu soái. Hơn nữa, theo nó phân tích, hiện giờ Thiếu soái đang bắt đầu tung lưới chuẩn bị vây bắt cô vợ tên Tề Tiểu Tô này. Khó khăn lắm Thiếu soái mới bắt đầu biết mùi đời, nếu nó mà dám làm hỏng chuyện lớn của anh, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Thiếu soái gửi về lò sản xuất lại.

Sau khi hai người thỏa thuận xong cái giao dịch vô cùng ấu trĩ này, khó khăn lắm mới quay về được chuyện nghiêm túc.

“Phải ra ngoài thôi, em đã hôn mê một ngày một đêm rồi, nếu còn không ra, e sẽ xảy ra chuyện mất.”