Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 228: Ép người quá đáng - Tấn công




“Chẳng lẽ Đỗ gia cũng có hứng thú với vùng núi này?” Úc Hà Tâm liếc nhìn Đỗ Viên. Hình như Đỗ Viên biết mình lỡ miệng nên vội vàng nói vài ba câu chuyển sang chủ đề khác.

Úc Hà Tâm hơi khinh thường.

Đỗ gia là như thế, tuy nhiều thế hệ làm trong quân ngũ nhưng chỉ cần có cơ hội kiếm tiền thì bọn họ sẽ bu lấy chẳng khác nào ruồi bọ, hoàn toàn không có một chút phong thái nào. Hơn nữa, muốn kiếm tiền chẳng phải là chuyện mất mặt gì, vấn đề là Đỗ gia muốn kiếm tiền nhưng lại nghĩ nó là một chuyện rất thấp hèn, sợ người ta nghĩ rằng bọn họ thiếu tiền tiêu nên lúc nào cũng lén lén lút lút, cứ có người hỏi tới là lập tức cười cợt như thể họ vừa nói chuyện gì nực cười lắm vậy.

Y như Đỗ Viên lúc này.

Tính cách của đám người Đỗ gia đều y như nhau.

Trước giờ Úc Hà Tâm vẫn luôn khinh thường Đỗ gia, đặc biệt là bây giờ bọn họ còn tạo áp lực cho bố cô ta, ra vẻ kiêu căng tự phụ.

Chẳng phải chỉ là do bọn họ cảm thấy không ai có thể cản được họ ở thành phố D này sao?

Nếu không phải đối phương là Tề Tiểu Tô thì chưa chắc cô ta đã sẵn lòng phối hợp với Đỗ gia... Nghĩ tới đây Úc Hà Tâm không khỏi đỏ mặt.

Có phải cô ta hơi đê tiện quá rồi không nhỉ?

Không, không, không, chưa chắc Tề Tiểu Tô đã vô tội mà. Không phải cô ta cố ý làm khó Tề Tiểu Tô, cũng không hoàn toàn vì Bạch Dư Tây thích Tề Tiểu Tô...

Sắc mặt của Úc Hà Tâm lúc này thực sự hơi phức tạp, cũng may trời khá tối nên chẳng có ai nhìn thấy cả.

Bên trong mỏ quặng truyền ra tiếng vang không nhỏ.

“Bên trong hẳn là có rất nhiều người, ít nhất là mười người trở lên.” Một cảnh sát vừa ghé tai nói với Úc Hà Tâm, vừa lấy súng ra theo bản năng.

Úc Hà Tâm nhìn thoáng qua: “Cẩn thận một chút, đừng nổ súng bừa bãi.”

“Tề Tiểu Tô chỉ có ba người thôi, liệu có khi nào ở trong đó không phải là bọn họ không?” Cảnh sát đó hơi căng thẳng nắm chặt khẩu súng trong tay: “Chẳng lẽ là bọn trộm mỏ?”

Chuyện của khu mỏ này những người nên biết đều đã biết, tuy chưa biết cuối cùng nó sẽ thuộc về ai, nhưng chuyện sau núi có ngọc và có người trộm quặng đều đã được truyền ra ngoài.

Anh ta vừa nói vậy, những cảnh sát khác đều rút súng.

Ai mà biết được bọn trộm quặng này có phải bọn bán mạng vì tiền hay không chứ? Lỡ chúng phản kháng, không cẩn thận là bọn họ sẽ hy sinh ở đây ngay, có ai mà không sợ chết đâu.

Đỗ Viên lắc đầu: “Không đâu, giờ còn có ai dám tới ăn trộm quặng nữa chứ?” Đỗ gia đã cảnh cáo đám người đó rồi.

Úc Hà Tâm thầm nghĩ rồi phất tay ra hiệu cho mọi người lui về sau.

“Lùi lại, tìm chỗ nấp, chúng ta tạo ra âm thanh dọa bọn họ chạy ra.”

Mục đích của bọn họ chỉ là Tề Tiểu Tô, không cần phải đối đầu với bọn trộm mỏ.

Có một cảnh sát giơ ngón tay cái lên, ý nói ý kiến này rất hay.

Có người nấp xuống, có mấy người chạy ra xa, chỉ trong chốc lát, trong núi rừng yên tĩnh vang lên tiếng súng, có người lớn tiếng hét lên: “Chạy mau, có người tới!”

Giữa ban đêm yên tĩnh, âm thanh này chẳng khác nào sấm sét, ngay cả đám người bên trong mỏ cũng nghe thấy.

“Tiếng súng?”

Tề Tiểu Tô thầm chửi một tiếng, bởi vì những người này vừa mới quay đầu lại, cũng may cô phản ứng nhanh, lập tức lẩn vào trong không gian. Có điều, đám người đó đã tiến về phía này, giờ cô có muốn chạy ra ngoài cũng không được, chỉ cần chạy ra sẽ lập tức đụng phải bọn họ ngay.

Trừ phi bọn họ mau chóng chạy ra ngoài.

Thực ra, Tề Tiểu Tô cũng nghe thấy tiếng súng.

Khác với những người này còn nghi ngờ chưa xác định, cô đã được Hệ thống Tiểu Nhất báo tin.

“Úc Hà Tâm mang người tới đây, đang ở ngay bên ngoài khu mỏ.” Bởi vì năng lượng của Hệ thống Tiểu Nhất đang dồi dào, đối phương cũng mang theo điện thoại, muốn kiểm tra thân phận và khoảng cách của bọn họ hoàn toàn không khó với nó.

“Khốn nạn!” Tề Tiểu Tô không nhịn được chửi một câu.

Nhất quyết không buông tha cho cô đúng không? Đêm hôm khuya khoắt thế này mà còn kéo người theo cả lên núi, coi cô là tội phạm bỏ trốn sao? Ép người quá đáng, khinh người quá đáng!

Nếu làm chậm trễ chuyện tìm Thiếu soái của cô, cô sẽ không để yên cho họ.

“Có phải là tới bắt chúng ta không?”

“Là tiếng của bọn Tiểu Quang sao?”

Những người ở trong mỏ kinh hoàng biến sắc, nhất thời không biết có nên đi ra ngoài hay không nữa.

“Không, không phải tiếng của bọn Tiểu Quang, cách đây khá xa, chưa chắc đã tới chỗ chúng ta. Chúng ta mau tắt hết đèn đi, đừng nói gì, chờ xem tình hình thế nào.”

“Đúng, đúng, nếu có chuyện gì thì bọn Tiểu Quang đã lên tiếng rồi, giờ bọn nó không nói gì, có khi cũng đã ẩn nấp rồi.”

Tề Tiểu Tô nhíu mày, chuyện này quả thực ngoài dự kiến của cô, bọn họ lại không hề chạy ra ngoài.

Ai biết được bọn họ sẽ trốn bao lâu chứ? Hơn nữa, dù bọn họ không đi ra thì chút nữa, không chừng đám người Úc Hà Tâm cũng sẽ làm ra chuyện gì đó. Nếu cứ tiếp tục giằng co thế này, trời sẽ sáng mất.

Sống chết của Thiếu soái còn chưa rõ ràng, cô lấy đâu ra nhiều thời gian chờ như thế?

“Tiểu Nhất, cậu có thể tạo ra sóng hạ âm không?”

“Hiện tại có thêm người tới nên cũng có thêm nhiều điện thoại di động, hẳn là có thể.”

“Có chết người không? Hai người Cung Thắng và La Thanh Đức vẫn đang ở bên ngoài.”

“Với điều kiện hiện tại thì không tạo ra cường độ gây chết người được đâu, cũng lắm chỉ hôn mê một lúc thôi.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Vậy chẳng phải quá tốt sao? Những người này ngất đi rồi thì cô mới làm việc được!

Tề Tiểu Tô vui mừng: “Vậy mau làm đi!”

“Cô phải chuẩn bị tâm lý đi, đến lúc đó có khi cô phải giải thích thêm nhiều chuyện cho cảnh sát hơn đấy.”

“Sao để ý được nhiều như thế, hơn nữa, bọn họ cũng không xác định được là tôi thực sự ở đây cơ mà.”

“Được.” Hệ thống Tiểu Nhất lập tức vận hành. Chỉ trong chốc lát, di động của mọi người đều đồng loạt rung lên, vì chấn động quá nhỏ nên không ai phát hiện ra, nhưng giây tiếp theo, tất cả các điện thoại đều đồng loạt phát ra âm thanh rất nhỏ, âm thanh này không ai nghe được nhưng cả người trong mỏ quặng và người bên ngoài đều cảm thấy tim đập rất nhanh, cực kỳ khó chịu, sau đó cả bọn đồng loạt ngã rạp xuống đất.

Tề Tiểu Tô ra khỏi không gian, chiếu đèn pin vào đám người trên mặt đất, phát hiện vẻ mặt của bọn họ cực kỳ đau đớn, ngất đi rồi mà còn nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch.

Cô cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, cũng hoàn toàn yên tĩnh.

“Trời ạ, Tiểu Nhất, chiêu này của cậu đáng sợ quá!” Tề Tiểu Tô không nhịn được cảm thán. Tấn công như thế thì ai mà cản được chứ?

Nếu có đủ điều kiện, đủ đồ rồi chế tạo ra sóng hạ âm cường độ cao, vậy chẳng phải có thể giết được rất nhiều người trong chớp mắt sao? Lúc này, Tề Tiểu Tô mới ý thức được rằng liệu có phải mình đang nắm trong tay một thứ vũ khí cực kỳ đáng sợ không?

Hệ thống Tiểu Nhất không chỉ giúp cô rất nhiều chuyện mà còn có thể giết người!

“Cô nghĩ linh tinh gì thế? Quân đội không cho phép giết người vô cớ với quy mô lớn. Mà ở thế kỷ 22, phòng ngự sóng hạ âm đã sớm được phát minh ra rồi.”

Tề Tiểu Tô phục hồi lại tinh thần, lúc này đâu phải là lúc nghiên cứu mấy cái đó? Phải nhanh chóng đi tìm Thiếu soái.

Cô không rảnh lo những người khác, lập tức chạy vào bên trong.

Nhưng mỏ quặng này sâu hơn cô tưởng rất nhiều.

“Có kiểm tra được không?” Cứ chạy được một đoạn, Tề Tiểu Tô lại hỏi một câu nhưng đều nhận được đáp án phủ định từ Tiểu Nhất.

“Răng rắc.”

Đột nhiên, từ sâu trong bóng tối có âm thanh phát ra.