Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 709




Hai bàn tay trái phải đều nắm chặt lấy tay cô.

Tề Tiểu Tô liên tục hít thật sâu ba cái, mới cảm thấy bản thân đã dịu xuống. Nhưng, nhìn thấy bức di ảnh này, hốc mắt liền lập tức đỏ ửng lên.

“Bố, mẹ, xin lỗi, nhiều năm như vậy không đến thăm bố mẹ.”

“Bố mẹ, con là Tiểu Thành, con trở về rồi đây.” Đổng Ý Thành giơ cánh tay đang nắm chặt tay Tề Tiểu Tô lên: “Trước đây không chăm sóc được cho Tiểu Tô, sau này con sẽ chăm lo cho em ấy thật tốt.”

“Bố vợ, mẹ vợ, con là Vệ Thường Khuynh, chồng sắp cưới của Tiểu Tô, chồng sau này của cô ấy, con rể của bố mẹ, Tiểu Tô sau này cứ giao cho con, yên tâm, con có tiền có nhan sắc có năng lực có địa vị, trên đời này cũng là người đàn ông thích hợp với Tiểu Tô nhất, xin bố mẹ tự hào vì cô ấy, hãnh diện vì con.”

Hai anh em đều quay sang nhìn Vệ Thường Khuynh đang rất nghiêm túc.

Có cần phải mặt dày vô sỉ thế không?

Còn tự hào vì cô, hãnh diện vì anh ấy nữa chứ.

Bầu không khí vốn có chút trầm lắng bi thương, đã lập tức bị anh phá tan.

Tề Tiểu Tô cũng bó tay, sau đó cô phát hiện bản thân thật sự không thể khóc được. Nhìn bố mẹ trong ảnh, giờ trong lòng cô chỉ muốn kiên trì tra rõ sự thật chuyện năm xưa.

Người chết dù sao cũng đã chết.

Cô phải tiếp tục sống thật tốt.

Nhìn thấy bi thương trong mắt cô tan đi, Vệ Thường Khuynh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc chút nào, không muốn nhìn thấy cô một lần nữa bi thương khó lòng kiềm chế.

Không đợi họ rời khỏi, nhân viên quản lý đã tìm đến.

“Chao ôi, cuối cùng cũng thấy được số này có người nhà đến thăm, ngày nào cũng phải đến trông chừng cả.”

Một người đàn ông khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, mặc một chiếc áo bông màu lam đậm vỗ vỗ đùi, ánh mắt vẩn đục, bước đến nói với họ: “Các người là người nhà của số 1065 này phải không?”

Đổng Ý Thành đáp một tiếng: “Vâng.”

“Qua đây thanh toán chi phí đi, lần trước các người đã thanh toán năm năm một lần, sau đó lại có người đến gia hạn thêm năm năm nữa, tuy thời gian chưa đến, nhưng lúc đó người thu phí không hiểu rõ, đã tăng giá rồi, hơn nữa bây giờ yêu cầu một lần thanh toán mười năm, thế nên các người mau đóng bù phần chi phí còn thiếu đi.”

Tề Tiểu Tô sững sờ.

Năm xưa chuyện Tề Tông Bình một lần thanh toán năm năm cô có biết, sau đó loáng thoáng nghe nói ông ngoại cũng đến đóng một lần, vốn dĩ đến nay ít nhất vẫn còn mấy năm nữa.

Nghĩ đến chuyện này cô lại có chút áy náy, chuyện này trước kia cô đều không nghĩ tới.

Họ đương nhiên sẽ không để thiếu chút tiền này, thế nên Đổng Ý Thành liền đi theo ông ta thanh toán chi phí. Đợi lúc anh trở về, lại cầm theo một tờ giấy.

“Chúng ta đưa bố mẹ về đi, sau đó đi hỏi thử bên phía Lũng Vân Tự.”

Tề Tiểu Tô tuy rất bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, mỗi người ôm một hủ hài cốt, thu dọn di ảnh ra ngoài, trở về trong xe, Đổng Ý Thành mới có chút tức giận nói: “Trong phòng làm việc của họ, anh nhìn thấy có một vài chiếc hũ bị tùy ý giẫm dưới chân. Chắc đó là những người chưa đến thanh toán chi phí.”

Thật ra cũng có rất nhiều hài cốt sau khi đưa đến đó thì không đưa tiền, số này thì mặc họ xử lý.

Có người cũng không để ý, sau khi chết chỉ còn lại một nắm tro tàn, muốn thế nào thì cứ làm thế ấy.

“Vậy chi bằng bây giờ chúng ta đến thẳng Lũng Vân Tự đi.” Tề Tiểu Tô trầm mặc một lúc nói. Cô vốn không mê tín, nhưng nếu nói trong lòng có chút gửi gắm, sau khi bố mẹ qua đời có thể được gửi trong chùa, vẫn tốt hơn tùy tiện cất giữ nhiều. Nếu Lũng Vân Tự không phải là kiểu các ngôi chùa chỉ vì hương hỏa và du khách, vì mưu cầu lợi nhuận, thì cô cảm thấy cũng rất tốt.

Đổng Ý Thành và Vệ Thường Khuynh đương nhiên đều không có ý kiến.

Lũng Vân Tự không nằm trong thành phố, mà nằm trên một ngọn núi ở ngoại ô. Phong cảnh ở đây quả là rất đẹp, trên núi trồng rất nhiều trúc, nhìn xa xa khung cảnh đẹp như một bức tranh. Dưới hàng trúc đong đưa, thấp thoáng mái hiên của ngôi chùa cổ xưa, tường được quét sơn đỏ, đã có phần loang lổ.

Xe chỉ có thể lái đến chân núi, tiếp đó là một bậc thềm bằng đá dài uốn lượn, từng cấp từng cấp nối dài lên trên.

“Xem ra chắc phải hàng trăm bậc.” Đổng Ý Thành nói.

“108.” Tề Tiểu Tô có Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở, nói ra con số chính xác.

“Khung cảnh ở đây cũng không tệ.” Vệ Thường Khuynh nói.

Đổng Ý Thành gật gật đầu: “Ừm không tệ.” Nếu trong chùa cũng không tệ, vậy sẽ sắp xếp cho bố mẹ ở đây.

Trong lúc họ nói chuyện lại có người đến, giống như người một nhà, tinh thần vui vẻ.

Hơn trăm bậc thang đối với ba người họ mà nói đương nhiên chẳng là gì, đi lên cũng không thở dốc, đã thế còn bỏ xa cả những người trước đó đã đi trước họ nữa.

Bên ngoài Lũng Vân Tự có một lư hương to, hương hỏa nghi ngút.

Vẫn là bức tường màu đỏ loang lổ, dưới đất là nền do xi măng và đất cát kết hợp lại bên trên còn có dấu vết rêu phong.

Bên ngoài có hai thân cây khô, lúc này chỉ còn lại vài chiếc lá, mang nét vắng lặng, tĩnh mịch. Vào khuôn viên chùa, mặt sàn bằng đá, mấy điện lớn, hương khói nghi ngút, đâu đâu cũng bắt gặp bóng dáng hai ba người, nhưng không có ai lớn tiếng nói chuyện hay chạy nhảy gây ồn ào, vừa khiến ta cảm thấy không thiếu nhân khí, vừa đủ yên tĩnh.

“Nhìn có vẻ cũng không tệ.”

Đổng Ý Thành nói: “Chi bằng hai người đi dạo xung quanh đi, anh đi tìm trụ trì hỏi thử.”

Tề Tiểu Tô nói: “Anh, để em đi cùng anh.”

Nhưng chính vào lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên kêu lên: “Cảm nhận thấy năng lượng!”

Tề Tiểu Tô sững sờ, dừng bước: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Có mảnh vỡ.”

“Ở đâu?” Mắt Tề Tiểu Tô sáng lên. Không phải chứ, trùng hợp vậy sao, ở đây còn có thể tìm thấy mảnh vỡ?

Lẽ nào ở nơi hẻo lánh này còn có sức mạnh đưa cô đi tìm mảnh vỡ nữa sao?

Cô vòng tay khoác lấy cánh tay Vệ Thường Khuynh, Vệ Thường Khuynh liền hiểu ra chắc đã phát hiện điều gì, hoặc Hệ thống Tiểu Nhất đã nói gì đó với cô. Anh nói với Đổng Ý Thành: “Vậy anh đi hỏi thử đi, chúng tôi đi xem xung quanh một chút, nếu được, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây ăn cơm chay.”

Đổng Ý Thành gật đầu.

Đợi lúc anh tay ôm hai hủ hài cốt rời khỏi, Vệ Thường Khuynh nhìn sang Tề Tiểu Tô, cô khẽ giọng nói: “Tiểu Nhất nói cảm nhận thấy năng lượng.”

Năng lượng? Có mảnh vỡ?

Vệ Thường Khuynh hơi nhíu mày: “Tìm.”

Nếu đã có thu hoạch này, vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Thế là, hai người dựa theo chỉ dẫn của Hệ thống Tiểu Nhất tìm kiếm khắp nơi trong Lũng Vân Tự. Vòng qua mấy đại điện, đi qua khu dùng cơm chay, băng qua một con đường nhỏ, họ đến một nơi giống như là hậu viện của Lũng Vân Tự.

Ở đây không có người, bốn phía chỉ có rừng trúc, còn có một dãy chái, ngoài dãy chái đó còn có mấy vại gốm.

“Không lẽ mảnh vỡ đang ở đây sao?” Tề Tiểu Tô hỏi.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cảm nhận mạnh hơn ban đầu một chút rồi, chắc là ở xung quanh đây.”

Không ngờ lại có thể phát hiện được mảnh vỡ ở đây.

Tề Tiểu Tô nhìn sang Vệ Thường Khuynh: “Em thật sự không hiểu tại sao lúc xuyên qua lỗ sâu anh lại không bị nghiền nát nữa.” Không thể tưởng tượng nổi, phi cơ và chiến giáp đều vỡ thành nhiều mảnh rải rác khắp nơi, nhưng anh lại vẫn không hề hấn gì.

“Bản Thiếu soái biết tính toán, tính toán chuẩn xác sẽ có thể xuyên qua kẽ hở.” Vệ Thường Khuynh kiêu ngạo nói. Đối với người thời đại này mà nói đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở Liên minh các hành tinh, ở tương lai, sự hiểu biết và lý giải về vũ trụ, đã chi tiết hơn bây giờ rất nhiều, dữ liệu cũng nhiều, nếu may mắn, vẫn có thể tính toán được. Anh chính là thuộc kiểu vận khí không tồi đó.

Nhưng, nếu như cũng có người đến đây theo anh...

Ai lại có thể cùng xuyên qua khe lỗ sâu vào lúc đó, kém hơn anh, còn là kẻ thù của anh?

Đáp án trên thực tế đã lờ mờ hiện ra.