Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 590




Ánh mắt Vệ Thường Khuynh sâu, đen như biển đêm mênh mông.

“Hệ thống chỉ có một cơ hội duy nhất cưỡng chế sửa đổi vận mệnh của ký chủ, là vì phòng ngừa thời gian không gian bị thay đổi nhiều lần dẫn đến phát sinh rối loạn và những lỗ hổng. Sau khi trở thành ký chủ, bản thân vận mệnh của người đó đã có sự chênh lệch rất lớn với quỹ đạo ban đầu, một mình người này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến sự phát triển xung quanh. Nếu cứ tùy tiện thay đổi vận mệnh của ký chủ thì sẽ có bao nhiêu người cùng thay đổi theo? Ví dụ như em, nếu vận mệnh của em đảo ngược, quay trở lại quá khứ trước lúc cha mẹ vẫn chưa xảy ra chuyện, thì em không chỉ làm thay đổi vận mệnh của hai người họ, còn thay đổi quỹ đạo phát triển của chính em, em sẽ tiếp tục làm cô bé Tề Tiểu Tô mười ba tuổi kia, lên trung học, rồi lên cấp ba.”

Tề Tiểu Tô thất thần.

“Sau đó là vận mệnh của cả nhà Trần gia, nhà Tề Tông Bình, vận mệnh của Tôn Long, Thịnh Tề và những người khác nữa. Nói xa hơn, nếu bố mẹ vợ không xảy ra chuyện, vậy thì Chương gia sẽ gặp được một đối tượng khác ở thị trấn Vũ Lũng và ngầm đưa ngọc lục bảo cho họ, sau đó đối phương xảy ra chuyện, một gia đình khác tan nát, vậy sẽ càng có nhiều người bị thay đổi vận mệnh hơn nữa. Người đứng sau lưng Chương gia, người mua bảo thạch, tất cả đều sẽ phát sinh biến hóa, và hiệu ứng cánh bướm sẽ vô cùng lớn.”

“Nhưng trước đó em trùng sinh không phải cũng gây ra ảnh hưởng lớn như thế sao?” Tề Tiểu Tô hơi mơ hồ. “Nếu em không sống lại thì vận mệnh của Trần gia và gia đình Tề Tông Bình cũng sẽ khác rất nhiều so với bây giờ, còn Thịnh Tề và những người khác nữa…”

Vệ Thường Khuynh ngắt lời cô: “Vì vậy chuyện nghịch chuyển gây ảnh hưởng lớn như thế chỉ có thể dùng một lần, mà cũng chỉ dùng ở thời điểm tính mạng của ký chủ gặp nguy hiểm, không đến phút cuối cùng thì không thể dùng. Hệ thống đã nói với em chuyện nó từng có một ký chủ không có cơ năng thân thể tốt, cũng không chịu được huấn luyện gian khổ mà mỗi ngày chỉ muốn hưởng lạc, ăn uống vui vẻ, cho nên trong một lần gặp phải tai nạn xe, lúc hệ thống cảnh báo nguy hiểm cô ta còn sợ đến mức đơ người, không kịp có phản ứng, không kịp tránh né nên vẫn bị xe đâm trúng chưa?”

“Chưa!” Tề Tiểu Tô tròn mắt nhìn: “Nó chưa hề nói với em về chuyện này.” Không phải nó nói rằng chỉ từ bỏ mấy đời ký chủ trước thôi sao?

Hệ thống Tiểu Nhất bĩu môi xen lời: “Làm sao bản Hệ thống dám nói loại chuyện này cho cô biết, nhỡ cô bị dọa sợ quá không tin tưởng cảnh báo của bản Hệ thống nữa thì sao? Do con bé kia quá ngốc thôi, không liên quan gì đến bản Hệ thống hết. Đã cảnh báo rồi mà cô ta còn đờ người đứng như ngựa ở giữa đường, bản Hệ thống cũng không còn cách nào khác nhé.”

“Kết quả là?”

Hệ thống Tiểu Nhất: “Cô ta không chết, chỉ bị nát một chân nên phải cắt bỏ.”

Vệ Thường Khuynh nói: “Hệ thống định đảo ngược thời gian vì cô ta, nhưng cuối cùng nó vẫn lựa chọn từ bỏ ký chủ này để bảo vệ một lần cơ hội đó, nếu nó đã sử dụng cho vị ký chủ kia thì chắc chắn không thể đưa em quay trở về lúc này được nữa.”

“Em…” Tề Tiểu Tô ấp úng không biết phải nói gì.

Thì ra không phải có được Hệ thống Tiểu Nhất là có thể không cần làm gì cũng được thoải mái hưởng thụ, đến thời điểm nguy hiểm, Hệ thống chỉ có thể đưa ra cảnh báo, nhưng cuối cùng có tránh được hay không vẫn phải dựa vào chính mình.

Nói cho đúng ra thì cô vẫn phải cảm ơn Hệ thống Tiểu Nhất đã lựa chọn cứu cô sau khi cô bị tên cướp kia hại chết, mà không phải từ bỏ cô và đi tìm một ký chủ khác. Còn nữa, lần trước lúc cô gặp nguy hiểm, Thiếu soái tình nguyện hao phí năng lượng còn sót lại trong người mình để cứu mạng của cô, và từ đó về sau anh không có cách nào liên lạc lại với Hệ thống được nữa.

“Còn vì sao không trực tiếp đưa em về trước thời điểm cha mẹ xảy ra chuyện, không đơn thuần là bởi vì lúc ấy Hệ thống không có đủ năng lượng, mà bởi vì đó được coi như dấu mốc thứ hai thay đổi vận mệnh của em, một lần là em bị chết phải trùng sinh, vận mệnh đã bị thay đổi, một lần là cả cha mẹ em đều mất, em không thể làm một cô bé có gia đình hạnh phúc toàn vẹn nữa.” Vệ Thường Khuynh kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu, anh đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô. “Thật xin lỗi, anh đã không cứu được bố mẹ vợ.”

Tề Tiểu Tô cọ nhẹ khuôn mặt vào lòng bàn tay anh, cô nói: “Là tại em đã quá hy vọng viển vông.”

Nếu Hệ thống Tiểu Nhất siêu việt như vậy thì hẳn lúc Thiếu soái xảy ra chuyện nó đã nghịch chuyển để cứu anh luôn rồi, đâu cần để anh bị chôn ở quặng mỏ nhiều năm như vậy, nhận nỗi khổ sở gần như vĩnh viễn không thể thấy được mặt trời.

Đau khổ một lúc, cô cũng quyết không cho phép mình luôn chìm đắm trong bi thương như vậy nữa. Cô nhanh chóng vực dậy tinh thần, cười với anh. “Về nhà thôi, em không sao, về rồi bàn tiếp xem làm sao để cứu anh trai em đi.”

“Được.”

Vệ Thường Khuynh vỗ lên đầu cô, khởi động xe.

Trong biệt thự, ở một khung cửa sổ trên tầng nào đó, Đồng Xán nhìn thấy chiếc xe chạy vào trong biệt thự mới thầm thở nhẹ ra, và đóng cửa sổ lại.

Tề Tiểu Tô tắm rửa thay bộ quần áo khác, không thấy Vệ Thường Khuynh trong phòng, cô quan sát xung quanh mới phát hiện anh đang ở ngoài ban công. Anh đứng bên cạnh lan can, đưa lưng về phía cô, khuỷu tay chống trên lan can, mắt nhìn về phía xa.

Anh không mở đèn ở ngoài, ánh trăng mờ ảo vẩy trên người anh giống như bao phủ một tầng cô quạnh lên anh.

Tề Tiểu Tô ngạc nhiên nhìn bóng lưng ấy, đột nhiên cô nhớ tới một việc, hẳn là ở Liên minh anh cũng có người thân chứ? Nhưng cho tới nay chưa từng thấy anh nhắc tới bao giờ.

Chẳng lẽ hành động mất khống chế của cô đêm nay đã khơi gợi nỗi nhớ quê nhà của anh à?

“Tiểu Nhất, có phải trước kia cậu đã từng đề cập đến bà chủ?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ừ, bà chủ chính là mẹ của Thiếu soái.”

“Bà ấy còn khỏe mạnh không?”

“Đương nhiên, nhưng quan hệ của Thiếu soái với bà ấy không được tốt, nói thế nào nhỉ, Thiếu soái vẫn rất quan tâm đến bà ấy, nhưng không phải là kiểu thân mật giữa mẹ con như bà chủ muốn, Thiếu soái hơi không hiểu bà ấy.” Tiểu Nhất nói tiếp: “Chuyện này do bản Hệ thống phân tích ra, nhưng bản Hệ thống cũng chỉ gặp được bà chủ mấy lần thôi. Thiếu soái luôn ở trong quân đội, rất ít khi trở về, mà lúc về cũng không biết phải nói chuyện gì với nhau, ngài ấy luôn tỏ ra xa cách với bà chủ.”

“Sao lại không hiểu bà ấy? Chẳng lẽ bà ấy đã làm chuyện gì sao?”

“Bản Hệ thống cũng không biết, nhưng bản Hệ thống có ấn tượng khá tốt với bà chủ, bà chủ rất đẹp, khí chất tuyệt vời, mà bà ấy còn rất tín nhiệm bản Hệ thống nữa, luôn nhắc nhở bản hệ thống phải giúp Thiếu soái tìm bạn gái.”

“Vậy còn cha của Thiếu soái đâu?”

“Không biết, bản Hệ thống không được phép tùy ý điều tra tư liệu và bối cảnh gia đình của chủ nhân.”

Tề Tiểu Tô quệt qua môi dưới, đột nhiên cô cảm thấy mình còn rất nhiều điều chưa hiểu rõ về Vệ Thường Khuynh. Cô hoàn toàn không biết hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của anh thế nào, bối cảnh gia đình của anh ra sao, quá khứ của anh thế nào cô cũng không biết gì hết.

“Cô hỏi ngài ấy đi, ngài ấy nhất định sẽ không giấu giếm cô đâu.” Hệ thống Tiểu Nhất bảo cô.

“Đợi khi nào anh ấy muốn nói đã.”

Cô bước tới gần anh.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vệ Thường Khuynh quay người lại, đưa tay ra kéo cô vào lòng. “Coi chừng bị lạnh đấy.”

“Bên ngoài lạnh thế này mà anh còn đứng đây hóng gió à?”

“Đi vào đi.” Anh ôm cô vào bên trong, ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay anh quấn lên tóc cô, anh nói: “Năng lượng hiện tại của Hệ thống có thể đưa em quay trở lại năm năm trước.”

Hai mắt Tề Tiểu Tô lập tức sáng lên, mở to.