Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 382




Nhưng ai còn quan tâm xem phóng viên đặt câu hỏi có trình độ hay không làm gì.

Ai mà chẳng nhìn ra, đám phóng viên này tới đúng lúc ảo diệu thế chứ.

Ai mà chẳng thấy, rõ ràng Tề Tiểu Tô đang ra tay vả mặt Bạch gia và Úc gia chứ.

Ai mà chẳng thấy đây rõ ràng là tuyên chiến.

Nhưng mà thế thì sao chứ?

Lúc nãy còn có người nói Tề Tiểu Tô ngông cuồng, nhưng giờ làm gì có ai dám nói cô ngông cuồng nữa nào? Tuy rằng đúng là cô ngông cuồng thật, ngông cuồng đến mức không có giới hạn gì nữa luôn.

Tập đoàn Thế Giai, Bạch Thế Tuấn, Úc An Duệ, bọn họ đều là là lão đại nhiều năm ở thành phố D này, thế mà Tề Tiểu Tô nói chọc vào liền chọc vào, nói vả mặt là vả mặt! Cô lấy đâu ra gan lớn thế chứ!

A, đúng rồi, còn có anh em Biên gia nữa, hiện tại anh em Biên gia cũng đang có mặt ở đây, vừa rồi anh em Biên gia đã tỏ rõ lập trường đứng về phía Bạch gia, Úc gia, Tề Tiểu Tô căn bản không thèm để bọn họ vào trong mắt.

Nhưng suy nghĩ một chút thì thấy Tề Tiểu Tô cũng có đủ bản lĩnh để làm người ta kinh hãi thật.

Ở đây có vài người biết tới quan hệ giữa Bạch Thế Tuấn và bà Vu. Thế mà trong trường hợp đó, Tề Tiểu Tô lại im hơi lặng tiếng thu mua được mảnh đất này tự lúc nào.

Ngoài ra, tin tức con trai Bạch Thế Tuấn và con gái Úc An Duệ đính hôn đã sớm báo là sẽ không cho truyền thông tiến vào, thế mà những người này còn dám tới? Cái này rõ ràng là điếc không sợ súng, chắc chắn Tề Tiểu Tô đã lén cho họ thêm lá gan rồi, nhưng tại sao Tề Tiểu Tô lại dám cho bọn họ lá gan lớn như thế chứ?

Trong phòng tiệc toàn là những người lăn lộn nhiều năm ở thương trường thành phố D, bọn họ có thể nhận ra ngay những người này có phải phóng viên ở đây hay không, hơn nữa còn nhận ra mấy người quen nữa, không phải tùy tiện thuê vài người tới đóng giả. Vì thế, có thể thấy, chuyện đêm nay chắc chắn sẽ ngập trên các trang báo vào sáng mai.

Lúc này, mặt của Bạch gia và Úc gia sợ là đã ném tới tận Tây Thiên mà Tôn Ngộ Không đi lấy kinh rồi.

Đây đâu chỉ là chuyện sáu mươi tám vạn nữa? Rõ ràng là không phải.

Chẳng lẽ Bạch Thế Tuấn còn không trả nổi sáu mươi tám vạn chắc? Chẳng lẽ ông ta tiếc sáu mươi tám vạn này sao? Chỉ riêng tiệc đính hôn này thôi, ông ta cũng đã đổ vào cả trăm vạn rồi.

Người nhanh nhạy đã cảm giác được thời tiết của thành phố D sắp thay đổi rồi.

Trong ánh mắt quỷ dị của mọi người, mặt Bạch Thế Tuấn đã đen tới mức không thể nào tưởng tượng được.

Ông ta hít sâu vào một hơi, hiện giờ chỉ hận một lẽ là không thể tóm cái thằng nhãi họ Vu kia về bắn chết cho hả dạ, nhưng cuối cùng ông ta vẫn cố gắng không nổi điên lên tại trận.

“Được, được thôi.” Ông ta đáp, “Giao tiền, có thể.”

Nói rồi ông ta liền nâng tay lên, lập tức có người ở bên cạnh đưa lên một tờ chi phiếu.

Bạch Thế Tuấn ký xoẹt một cái một tấm chi phiếu sáu mươi tám vạn rồi đập bộp lên bàn: “Tiền đã thanh toán, giờ chúng tôi phải mang đồ đi.”

Ông ta nhìn Tề Tiểu Tô, cặp mắt như mắt sói tràn ngập sự tàn độc.

“Người đâu, đập hết đồ cho tôi!”

Nếu tiền đã giao thì những đồ trang hoàng ở đây, bình phong, đèn, mành hoa châu sa, đèn màu các kiểu cứ thế hủy hết đi thôi.

Còn trong quá trình hủy mà xảy ra chuyện gì, sẽ phá hỏng thành trình độ gì thì khó nói rồi. Chỉ cần sau đó Tề Tiểu Tô dám tìm tới cửa đòi bồi thường thì ông ta đã có chuẩn bị đủ để cô có tới mà không có về.

Nhưng ông ta vừa ra lệnh một tiếng, chỉ có ba bốn vệ sĩ ở xung quanh ông ta và mấy gã đàn ông ngồi cùng bàn với Tề Tiểu Tô lúc đầu định ra tay, nhưng trước ánh mắt của bao nhiêu khách khứa và phóng viên như thế, đám người đó đều hơi do dự.

“Người đâu, mau đưa khách khứa và báo đài ra ngoài trước đi!” Bạch Thế Tuấn lại ra lệnh.

Im lặng.

Tề Tiểu Tô nhướng mày mỉm cười giống như đang nhìn ông ta không ngừng, không ngừng cố gắng khắc phục khó khăn.

Giờ Bạch Thế Tuấn mới nghĩ ra, những người còn lại chắc đã bị Tề Tiểu Tô xử lý hết rồi, chắc chắn là thế.

Ông ta cắn răng, dù chỉ có vài người thì cũng đủ để đập phá rồi.

“Ra tay đi!”

Đúng lúc mấy người kia định ra tay thì Tề Tiểu Tô lại lạnh nhạt nói tiếp: “Chủ tịch Bạch, có lẽ ông chưa đọc kỹ hợp đồng rồi, là thế này, cái vườn này tôi mới mua được từ hai, ba ngày trước, trên hợp đồng đặc biệt ghi rõ, do từng có người mất mạng ở Minh Phủ nên khi tôi mua lại nó, chủ của nơi này cảm thấy tôi bị thiệt, vì thế, Vu thiếu đã đồng ý tặng lại toàn bộ đồ đạc hiện có của Minh Phủ cho tôi rồi, lúc đặt bút ký thì những gì có ở đây đều tặng cho tôi hết. Tôi tin là chủ tịch Bạch hiểu mấy câu này của tôi đúng không?”

Cô cười nhẹ nhàng nói ra mấy câu đủ làm người ta tức nôn ra máu, hiểu câu này không á? Ở đây làm gì có ai mà không hiểu chứ!

Thế nên, dù là những giỏ hoa nhập khẩu từ tận Hà Lan hay màn lụa được đặt từ một xưởng sản xuất tơ lụa nào đó, đèn pha lê và đám đèn lồng trị giá ba mươi hai vạn kia, thậm chí cả thảm đỏ dưới chân, còn có mấy chục bộ đồ ăn trên bàn tiệc, mấy chục thùng rượu vang nhập khẩu, toàn bộ đều thuộc về Tề Tiểu Tô hết.

Hủy, muốn hủy cái gì mới được chứ?

Hợp đồng này nếu muốn mang ra tòa phân tranh cũng không phải là không thể, cũng không phải không hợp lý, ai mắt sáng thì có thể nhìn ra đây rõ ràng là muốn bẫy Bạch Thế Tuấn, nhưng mà nghĩ đi, muốn kiện thật sao? Sau lưng người ta còn có luật sư Hà đấy.

Bạch Thế Tuấn tìm ở đâu ra một luật sư có thể đối đầu được với luật sư Hà cơ chứ?

Dù có thể tìm được thì không biết vụ kiện sẽ kéo dài bao lâu, trước đó thì mặt mũi của Bạch gia và Úc gia đã mất tới mức đừng mong cứu vãn được về rồi, đừng nghĩ là mọi người sẽ quên, chắc chắn là Tề Tiểu Tô sẽ không ngừng dây dưa, gia tăng ký ức cho mọi người thôi.

Chẳng lẽ Bạch Thế Tuấn và Úc An Duệ còn muốn tiếp tục giơ mặt ra để ăn vả nữa hay sao?

Cái hố này họ bị sập là chắc rồi.

Tề Tiểu Tô thật tàn nhẫn, thật quá tàn nhẫn.

Úc Hà Tâm thật sự không nhịn nổi nữa, giận tới mức không thể nào khống chế được bản thân mình, lập tức lật nghiêng cái bàn trước mặt, tất cả chén bát, ly rượu trên bàn đều rơi xuống đất loảng xoảng và vỡ nát, dưới đất là một mảnh hỗn độn.

“Tề Tiểu Tô, cô khinh người quá đáng!” Cô ta tức giận hét lên, trước kia phong tình, mỹ lệ bao nhiêu thì giờ lại đầy vẻ hận thù và sát ý bấy nhiêu.

Nhìn cả con người đều trở nên dữ tợn.

Trước khi cô ta lật bàn, Biên Hải Thành đã kéo Biên Hải Vi tránh ra, nhưng bà Úc lại không ngờ con gái mình sẽ mất khống chế tới mức này, vì không kịp tránh nên bị một ly rượu văng trúng, cả người dính đầy rượu vang đỏ.

Nhìn còn chật vật hơn lúc trước Tề Tiểu Tô bị đổ rượu lên người nhiều.

Đèn flash lóe sáng.

Tất cả cảnh này đều bị chụp lại.

Tề Tiểu Tô hoàn toàn không tức giận, chỉ nghiêng đầu nói với Khưu Linh Phương: “Nhớ rõ thống kê tổn thất của cái bàn bị đội trưởng Úc lật đổ, ngày mai tới đòi sau. Ôi, làm thường dân như chúng ta cũng thật khổ, cửa Úc gia cao như thế, không biết có đòi được món nợ này không nữa.”

Mọi người nghe thấy thì không khỏi bĩu môi.

Có cần ức hiếp người ta đến thế nữa không hả?

Cô mà là thường dân à? Cửa của người ta cao lắm sao? Mặt người ta còn bị cô đánh sưng lên rồi kia kìa.

Trong mắt không ít người lóe lên sự sợ hãi.

Tàn nhẫn như thế, bừa bãi như thế, không sợ chết như thế thì ai còn dám tới trêu vào cô nữa chứ?

Mặt Úc An Duệ đã méo mó lắm rồi, ông ta túm lấy tay Úc Hà Tâm, không cho cô ta nổi điên lên nữa: “Hà Tâm! Bình tĩnh.”

Còn tiếp tục náo loạn nữa, chỉ sợ con đường làm quan của ông ta cũng sẽ bị ảnh hưởng mất.

Người ta bảo đầu trọc không sợ bị nắm tóc, giờ Tề Tiểu Tô chẳng có gì cần phải sợ hãi như bọn họ cả, cô căn bản không hề sợ thua, cùng lắm thì cá chết lưới rách với bọn họ là xong, nhưng bọn họ thì không thể. Bạch Thế Tuấn không thể vứt bỏ Thế Giai và tiền bạc được, còn ông ta cũng không thể để rớt mũ quan trên đầu và quyền thế của mình được.

Bọn họ không thể như cô, không hề cố kỵ điều gì.

Đương nhiên, lúc này bọn họ đã thật sự thua rồi, cô đúng là có bản lĩnh thật!