Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 19




Tề Tiểu Tô luôn cảm thấy hiện giờ cô như đang đi chạy nạn vậy.

Ông bà ngoại cô sống ở thành Bắc, lúc cô xuống xe thì đã là 9h50 phút tối rồi, nơi ông bà ngoại cô ở đã gần ra thị trấn nên khá hẻo lánh.

Bến xe bus chỉ là một cây cột sắt treo một tấm bảng, dựng ở bên đường hơi hoang vu. Sau khi xuống xe, cô còn phải đi bộ một đoạn dốc nữa mới có nhà dân, ở đây có rất nhiều nhà tự xây dựng, mỗi người xây một căn, nhà nào có kinh tế tốt thì xây ba, bốn tầng, kinh tế kém hơn chút thì xây hai tầng. Có những căn trang trí bên ngoài rất đẹp, còn có cả vườn hoa nhỏ, lát gạch nhìn rất oách. Nhưng giữa những căn nhà lầu này lại có một căn nhà không hài hòa cho lắm, tuy có ba tầng, tường bao bên ngoài lại đều là gạch đất trần, khoảnh sân nhỏ ngoài cửa cũng không cải tạo thành vườn hoa trồng hoa trang trí như các nhà khác, mà trồng ba luống rau như nhà ở quê vậy, bên cạnh còn có cái chuồng gà nho nhỏ nữa.

Lúc nhìn thấy căn nhà “nguyên sơ” này và cái chuồng gà đó, vành mắt Tề Tiểu Tô chợt nóng bừng lên, đột nhiên nhớ ra, vì cái chuồng gà này mà về sau bà ngoại cô còn rất thiệt thòi, bị người ta bắt nạt.

Đó là chuyện cô con gái của chủ nhà có vườn hoa bên cạnh từ thủ đô về, nhìn thấy ông bà ngoại của cô dựng cái chuồng gà này, liền sang tận cửa chửi bới, nói là nuôi gà ở đây khác nào hại người ta, lỡ có cúm gia cầm gì gì đó, họ cũng sẽ vạ lây này nọ.

Tề Tiểu Tô đang nhớ lại, bên trong có người lách cách kéo cửa đi ra.

“Muộn thế này rồi anh còn muốn đi đâu, anh nói đi, có phải anh lại đi đánh bạc không?” Là giọng của một người phụ nữ, đêm hôm rồi vẫn không hề tự giác giảm bớt âm lượng xuống.

Sau đó là tiếng một người đàn ông, mang theo vẻ khó chịu, “Ai bảo cô tôi đi đánh bạc? Tôi đã hứa tôi cai cờ bạc rồi còn gì? Đàn bà các người sao cứ không chịu tin người khác thế nhỉ?”

Hai người bước ra ngoài, gã đàn ông đi trước khoảng 30 tuổi, cao gần 1m8, đầu húi cua, nhưng lại có dáng vẻ rất tuấn tú, mày rậm, mắt to, ăn mặc cũng rất thời thượng, quần bò bó, thắt lưng bản rộng, bên trên mặc áo phông ôm sát người màu xám, khoác áo khoác da mỏng màu đen.

Mà chiếc áo khoác da mỏng của gã đang bị một người phụ nữ tóc uốn xoăn dài, mặc một chiếc váy ngủ sát nách hoa bi, chân đi đôi dép lê hoạt hình túm chặt lấy. Người phụ nữ đó nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, khuôn mặt rất xinh xắn, có điều môi hơi dầy một chút.

Tề Tiểu Tô nhận ra họ, hai người này chính là Tô Vận Thuận, cậu hai của cô và Trịnh Mạt, mợ hai của cô.

Tô Vận Thuận năm nay 31 tuổi, Trịnh Mạt mới 22, kém gã 9 tuổi, nghe đâu ngày xưa là bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Tô Vận Thuận nên mới bị gã lừa qua đây từ lúc vị thành niên, hai người sống chung mấy năm rồi. Tề Tiểu Tô cũng không biết lúc này họ đã đăng ký kết hôn chưa. Còn một điểm nữa, hai người này đều rất phàm ăn, lúc đầu quen nhau cũng là ở trong nhà ăn.

Cũng không biết nên tả cảm giác của Tề Tiểu Tô đối với đôi cậu mợ này như thế nào nữa, kiếp trước họ không tiếp xúc nhiều, nhưng dù sao cũng không phải là yêu quý gì nhau.

“Cậu hai, mợ hai.”

Chờ đến lúc cô lên tiếng thì hai người kia lôi kéo nhau cả nửa ngày rồi mới nhìn thấy Tề Tiểu Tô.

“Ôi zời mẹ nó chứ, nửa đêm nửa hôm đứng ngoài cửa để dọa chết người ta à?” Trịnh Mạt vỗ vỗ ngực.

Tô Vận Thuận lại nghe ra từ cách xưng hô, quan sát cô từ trên xuống dưới, hơi nghi hoặc hỏi: “Mày là… Tiểu Tô à?”

“Vâng ạ!” Tề Tiểu Tô bước lên một bước.

“Ô, đúng là quái đản, muộn thế này rồi mày còn đến đây làm gì?”

“Cháu qua ở chơi mấy hôm, ông bà ngoại đã ngủ chưa ạ?” Tuy Tề Tiểu Tô hỏi vậy nhưng cô dám khẳng định ông bà ngoại vẫn chưa ngủ. Quả nhiên, Tô Vận Thuận trả lời: “Vẫn còn đang ngồi xâu hạt kia kìa. Vợ, cô đưa tiểu Tô vào đi, nhanh lên chút! Tôi qua nhà thằng bạn uống mấy ly, xem bóng đá, đừng có lắm điều nữa.” Nói rồi gã giằng tay Trịnh Mạt ra, nhấc chân chạy biến.

“Đồ khốn nạn, tôi mà bắt được anh đi đánh bạc nữa, nhất định tôi sẽ chặt đứt tay anh cho xem.” Trịnh Mạt chửi bới, rồi quay đầu nhìn Tề Tiểu Tô, cố mà rặn ra cười, “Tiểu Tô, đi nào, vào nhà đi.”

Tề Tiểu Tô đi vào theo cô ta, cũng không ý kiến gì với thái độ của cô ta. Lúc trước, khi cô ta vừa tới Tô gia, mẹ cô vẫn còn chưa qua đời, lúc đó cứ về nhà bà ngoại là kiểu gì cũng mang theo nhiều đồ ăn ngon. Trịnh Mạt cũng rất nhiệt tình với họ, mấy thứ kia vốn là mẹ cô mang về biếu bà ngoại, kết quả là phần lớn đều chui vào bụng Tô Vận Thuận và Trịnh Mạt.

Từ sau khi mẹ cô qua đời, cô cũng rất ít tới đây, lúc nhỏ thì chắc chắn chú hai của cô sẽ không đưa cô qua đây, còn sau này thì cô… Thôi quên đi, không thể nói là không có thời gian được, mà là kiếp trước cô quá ngu ngốc.

Vào trong nhà, Trịnh Mạt liền phủi phủi tay nói với cô: “Mày tự vào đi, tao lên nhà xem phim Hàn Quốc đây.” Nói rồi vội vàng bỏ dép chạy lên tầng trên, còn thuận tay khóa luôn chiếc cửa sắt ở cầu thang lại.

Choang một tiếng.

Cánh cửa sắt này khiến tim Tề Tiểu Tô hơi thắt lại, một cảm giác tức giận dâng lên. Căn nhà này do ông bà ngoại cô tiết kiệm cả đời mới mua được, lúc đó nhà đất rất đắt đỏ, bố mẹ cô cũng mang một vạn tệ về nhưng ba người cậu của cô thì không góp lấy một xu nào. Khi nhà vừa xây xong đang chuẩn bị trang trí, thì lại có đám đòi nợ thuê đến, nói là Tô Vận Thuận đánh bạc nợ 4 vạn tệ, nếu không trả tiền thì sẽ đập nhà.

Lúc ấy ông bà ngoại cô đành phải lấy 3 vạn tệ tiền trang trí ra, lại hỏi vay mẹ cô một chút, trả nợ cho Tô Vận Thuận. Trịnh Mạt rất biết ơn với việc này, sau đó cũng luôn quản lý Tô Vận Thuận, không để gã đi đánh bạc nữa. Có điều mấy chuyện này, Tề Tiểu Tô 18 tuổi không hề biết, đây đều là do thím hai Trần Đông của cô nói ra lúc cô khoảng 20 tuổi, Tề Tông Bình cũng vì thế mà rất coi thường ba người cậu của cô.

Nhưng trừ cậu cả đang làm ở thành phố khác ra thì cậu hai và cậu út lại mỗi nhà chiếm một tầng, còn nói là thanh niên phải có không gian riêng, nên lắp thêm cửa ngăn cách ở cầu thang, bình thường đều khóa chặt, ông bà ngoại của cô căn bản không thể nào lên tầng được.

Tầng một trừ phòng khách, còn có bếp, phòng ăn, toilet, lại thêm căn phòng nhỏ của hai ông bà, nên chỉ còn lại một căn phòng chứa đồ linh tinh, nhưng họ cũng không thể nào làm thành phòng chứa đồ được, bèn dọn dẹp lại làm phòng cho khách nho nhỏ, như vậy mỗi lần hai mẹ con Tô Vận Doanh về nhà mới có chỗ ngủ, nếu bố Tề Tiểu Tô cũng đến thì chỉ có thể ngủ ngoài phòng khách thôi.

Mà mỗi tầng bên trên lại đều có ba căn phòng.

Tề Tiểu Tô đặt túi du lịch và cặp sách xuống trước cửa phòng cho khách rồi bước vội hai bước, đẩy cửa phòng ông bà ngoại cô ra.

Trong phòng vẫn sáng đèn, bên trong rất chật, đặt một chiếc giường 1m5, một cái tủ quần áo, chỉ còn thừa lại chút không gian đủ để quay người.

Giữa giường có đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên bày mấy cái bát nhựa lớn chứa đầy các loại hạt đủ màu sắc, hai ông bà cụ đang cầm kim chỉ ra sức xâu hạt.

Ông ngoại cô đeo một cặp kính lão gọng đen, bà ngoại thì nheo mắt, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ bông dầy mà trước đây cô và mẹ cô đi chọn mua cho bà.

Ông bà không nói chuyện gì, chỉ lẳng lặng làm, chậm rãi xâu đống hạt kia, dưới ánh đèn, tóc mai của họ đã điểm hoa râm, nhìn mà khiến cô vừa có cảm giác thật bình yên, tươi đẹp, lại cũng vừa cảm thấy xót xa.

Tề Tiểu Tô đang định gọi, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quát tháo.

“Thằng oắt Tô Vận Thuận, mau lăn ra đây cho ông!”