Lượng tin tức này đã đủ lớn rồi!
Chẳng lẽ đánh tinh tặc còn phải bàn bạc với hắn xem bày trận thế giả như thế nào nữa à? Còn nữa, nếu như ngài A có thể ngăn cản được Bành Khố Các, vậy chính là nói địa vị, chức vụ của ông ta rất có khả năng cao hơn Bành Khố Các!
Sẽ là ai đây?
“Tôi chưa từng nghe Thiếu tướng nhắc đến ngài A...” Vệ Thường Khuynh lại thăm dò một câu.
Brien phất tay: “Chưa chắc hắn đã biết...” Nói được một nửa, Brien cảnh giác dừng lại, hắn liếc anh một cái, hơi sầm mặt xuống.
Tề Tiểu Tô nói trong đầu: “Xem ra, nhắc đến ngài A, Brien vẫn tương đối cảnh giác, thận trọng.”
“Điều này chứng tỏ thân phận của ngài A này vô cùng rõ ràng, có lẽ chúng ta đều biết cả.” Vệ Thường Khuynh nói.
Trong lòng anh có chút nặng nề.
Sự thật đã bày ra trước mắt, Liên minh các hành tinh có nhân vật ở tầng lớp cao cấu kết với tinh tặc.
Mặc dù Vệ Thường Khuynh bị Liên minh hại, đâm cho một dao, bây giờ cũng đã kìm nén đầy một bụng tức giận rồi, nhưng anh căn bản vẫn là một người yêu Liên minh, cũng không mong Liên minh xảy ra chuyện gì.
Cho nên nghe được loại chuyện này, tâm tình của anh hơi phức tạp, đồng thời cũng cảm thấy tức giận.
Anh muốn lôi ngay kẻ kia ra ngoài.
Khi đó anh xảy ra chuyện, chắc chắn là có ngài A đó đứng ở sau lưng thêm dầu vào lửa.
Nhưng Brien đã có lòng cảnh giác rồi, bất luận anh có nói gì cũng không thể nhắc đến nửa câu ngài A nữa. Còn nói nữa có lẽ sẽ phản tác dụng khiến cho đối phương sinh lòng nghi ngờ.
“Tôi không quan tâm rốt cuộc Bành Khố Các có lý do gì, bây giờ hắn vừa lên đã gây ra một đống chuyện cho tôi thế này, hắn muốn giải quyết chuyện này như thế nào hả?”
Rõ ràng Brien không muốn nói chuyện tiếp nữa, hắn trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.
“Bây giờ các người có bản lĩnh rồi đúng không, những người chúng tôi vừa mới chia nhau ra đó bây giờ đã không thể liên lạc được cả rồi.”
Đây là ý muốn bọn họ thả người về.
Lúc này đương nhiên Brien vẫn không biết những người đó đã không thể trở về được nữa rồi.
Quân Lương thả lỏng cần điều khiển, dùng sức vỗ tay, hô lên một tiếng, nói vào bộ đàm: “Các anh em, đã giải quyết xong chưa?”
Trong bộ đàm chung lập tức truyền đến tiếng trả lời hưng phấn của những người khác.
“He he! Đương nhiên rồi, lần này đánh thật sảng khoái!”
“Làm sao có thể không giải quyết chứ? Nửa năm gần đây đúng là kìm nén đến mức ngộp chết ông đây rồi, lần này có cơ hội còn không làm cho đã ghiền à?”
“Ha ha ha! Tên nhóc Xa Vũ này, câu này cũng coi như nói trúng tiếng lòng của tôi rồi đấy! Đúng là ngộp chết mà!”
Các đội viên của chiến đội Diệm Ưng quá nửa năm nay thật sự là bị kìm nén, bản thân là đội viên của đội phi cơ chiến đấu nhưng lại bị cấm bay, đến lái xe bay hóng gió tí bọn họ cũng bị cấm.
Cộng thêm người của các chiến đội khác thường xuyên công kích châm biếm bọn họ, giậu đổ bìm leo, ngoài khiến cho bọn họ nhìn thấy được sự lạnh nhạt và hiểm ác của lòng người ra, cũng thật sự khiến cho bọn họ nín nhịn rồi.
Bây giờ đội trưởng đã trở về rồi không nói, còn dẫn theo một mợ Vệ luận nhan sắc có nhan sắc, luận khí thế có khí thế, không nói hai lời đã dẫn bọn họ đi cướp phi cơ, đánh tinh tặc nữa, chuyện này thật sự làm cho bọn họ được thoải mái phát tiết mà.
Còn đến đánh tinh tặc của Brien nữa chứ.
Một trong những kẻ gián tiếp khiến cho bọn họ đi đến bước đường ngày hôm nay, bọn họ làm sao có thể nhẹ tay được?
Sau khi Quân Lương và Xa Vũ dụ người ra bọn họ đều thoả sức đánh, còn đánh cho bọn chúng không thể chống cự.
Chiến đấu bắt đầu nhanh, kết thúc cũng rất nhanh, khiến cho bọn họ đều cảm thấy vẫn có chút chưa thoả mãn.
“Ông đây đánh vẫn chưa đã ghiền thì mấy thằng cháu đó đã chết hết rồi.”
“Anh là ông của ai hả?”
“Đệch, Hạ Kế Dao, thằng nhóc này ngứa mông à?”
Bởi vì đã phát tiết được quá nửa sự bức bối kìm nén ở trong lòng, một đám quân nhân dồi dào tinh lực đều không nhịn được mà tranh nhau biểu đạt sự sảng khoái của bọn họ lúc này.
Không biết là ai đột nhiên nói một câu: “Theo lý mà nói, người của Brien không đến nỗi yếu như vậy chứ.”
Người của Brien đương nhiên không yếu như vậy rồi, nhưng bọn họ là ai cơ chứ?
Chiến đội mạnh nhất ở Liên minh các hành tinh!
Chiến đội thuộc hạ của Vệ Thường Khuynh!
Bọn họ xuất chiến, có lần nào không phải là chưa đánh đã thắng chứ?
Nghĩ bình thường bọn họ huấn luyện gian khổ như vậy là giả à? Những người đó nhìn thấy bọn họ đánh thắng trận đều đố kỵ, sao không xem xem hàng ngày bọn họ huấn luyện mồ hôi đầm đìa thế nào?
Không nói cái khác, lúc đội trưởng huấn luyện bọn họ thật sự không có một chút lưu tình nào cả.
“Vẫn chưa thấy Brien đâu cả, cái gã đó mới là khó nhằn, còn có mấy tên khó đối phó bên cạnh hắn nữa.”
“Đội trưởng và mợ Vệ đến bên đó rồi.”
“Chỉ có hai người bọn họ thôi à?”
Một đội viên đi theo Thiếu soái qua bên đó nghe thấy lời bọn họ nói, liền nói xen vào: “Đúng, hai người họ đang ở trên phi cơ của Brien rồi.”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi.
Sao hai người họ có thể lên phi cơ của Brien được chứ?
Đây không phải là đưa dê vào miệng cọp à?
Chuyện này đúng là khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi mà!
“Sao lại không ngăn hai người họ lại hả?” Quân Lương lập tức kêu lên.
Giọng Xa Vũ run cả lên: “Không dễ dàng gì đội trưởng mới trở lại, sao lại, sao lại...”
Lời này thế nào cũng không nói ra được.
Bọn họ đều cảm thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô lên phi cơ của Brien là quá mạo hiểm, có thể nói là thập tử nhất sinh!
Trong nháy mắt, trái tim bọn họ đều như bị rỉ máu, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.
“Đi! Chúng ta đi cứu đội trưởng! Đi cứu mợ Vệ!”
“Đi, nhanh lên!”
Lúc này, giọng Tề Tiểu Tô kịp thời vang lên: “Tất cả mọi người tập trung đợi lệnh, không được qua đây.”
Hả?
Chuyện này đúng là...
Không thể tưởng tượng nổi!
Tại sao mợ Vệ đang ở trên phi cơ của Brien lại vẫn có thể liên lạc được với bọn họ vậy?
“Mợ Vệ?”
“Mệnh lệnh của tôi không có tác dụng à?” Giọng Tề Tiểu Tô hơi lạnh lùng.
“Không! Không phải là ý đó!” Đám người Quân Lương lập tức nói: “Chúng tôi không phải là có ý đó!” Bây giờ đối với bọn họ mà nói thì mợ Vệ có thể nói là thần tượng rồi, cho dù thân phận của cô không phải là mợ Vệ, bọn họ cũng phục cô ấy chứ.
“Vậy thì tập trung đợi lệnh đi.”
Trong phi cơ của Brien, bầu không khí tương đối nặng nề hơn so với trước đó.
“Bây giờ các người liên hệ với Bành Khố Các, lập tức đưa người về đây cho tôi, còn nữa, cái phi cơ mấy người bắn rơi trước đó ít nhất phải bồi thường cho tôi một hành tinh khoáng thạch.”
“Một hành tinh khoáng thạch? Có phải là ngài Brien quá tham lam rồi không!”
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh lập tức sầm xuống.
Cho dù biết bây giờ bọn họ đang đọ sức với hắn, nhưng nghe thấy yêu cầu như vậy, Vệ Thường Khuynh vẫn gần như không thể kiềm chế được sự tức giận trong lòng.
Giá trị của một chiếc phi cơ có lẽ là mấy trăm triệu, nhưng mà giá trị của một hành tinh khoáng thạch không biết phải là mấy chục tỷ nữa!
Hơn nữa, hành tinh khoáng thạch còn là thứ không thể dùng tiền mà đong đếm được.
Mặc dù loài người càng ngày càng tìm hiểu được sâu về vũ trụ, cũng ngày càng phát hiện ra được nhiều thứ, nhưng mà nhu cầu về các loại khoáng thạch cũng ngày càng lớn hơn.
Người nắm càng nhiều hành tinh khoáng thạch trong tay, đồng nghĩa với việc càng có nhiều tiền, càng cường thịnh, càng có quyền phát ngôn.
Bây giờ đã không tìm được nhiều hành tinh khoáng thạch mà Brien lại mở miệng đòi một cái!
Vậy nếu như hắn biết người trước đó chia ra đều đã bị diệt hết rồi, có phải là sẽ mở miệng đòi cả một Liên minh để bồi thường cho hắn luôn không?
Nghe hắn nói còn tuỳ ý tự nhiên như vậy, chẳng lẽ trước kia người của Liên minh từng có giao dịch như vậy với hắn rồi à?
Trong nháy mắt, Vệ Thường Khuynh gần như không thể khống chế được sự tức giận của mình.