Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược

Chương 62: Mẹ Nuôi




Đến khi cả hai ăn xong trời đã tối. Không chỉ được tặng quà mà bữa ăn lần này cũng rất phong phú. Kỳ Vân ăn ngon miệng vô cùng. Chỉ có điều hôm nay đi khá lâu lại liên tục thử đồ khiến cô vẫn còn rất mệt, ăn no một bữa không thể hồi phục hoàn toàn sức lực.

Trong lúc ăn ánh mắt Kỳ Vân vẫn không nhịn được mà liếc nhìn hộp quà đặt trên ghế, ngọt ngào trong lòng cũng theo đó mà trào dâng không ngớt. Mặt cô không kiềm được trở nên phím hồng. Dù cô biết hôm nay cô không phải nhân vật chính, Trần Kha Nghị tặng món quà đó chỉ vì muốn cảm ơn đã giúp anh. Nói trắng ra người quan trọng với anh là cô gái tên thân mật "Trân Trân" kia. Nhưng Kỳ Vân mặc kệ, xin cho cô có thể đắm chìm trong ảo tưởng của mình. Bởi cô quá mệt mỏi rồi, nếu không có động lực cô chẳng biết phải đối mặt ra sao.

Cô kiên quyết từ chối việc thầy Trần chở về với lý do giờ này vẫn còn xe buýt cô đi một mình là được. Nhưng Trần Kha Nghị còn kiên quyết hơn cô, anh dặn cô đứng đợi còn mình đi lấy xe. Không đợi cô từ chối anh đã nghiêm mặt cảnh cáo sau đó quay đi để Kỳ Vân vẫn đang trong trạng thái há hốc miệng muốn nói tiếp. Nhìn vẻ mặt anh như muốn nói "Nếu em dám bỏ đi xem tôi xử lý em như thế nào!"

Đối với ánh mắt cảnh cáo của anh luôn có tác dụng với cô. Thật đáng sợ!

Ban đêm nhiệt độ hạ xuống, bên ngoài sảnh một khoảng trống trải gió thổi đến, Kỳ Vân đứng nép sau cây cột để chắn bớt gió hai tay đút vào túi áo khoác giữ ấm, nhưng dù vậy cảm giác lạnh vẫn không hề giảm đi chút nào. Cô hắt hơi, khịt khịt mũi, đã đứng sát vào trong vẫn cảm thấy hơi lạnh, chỉ mong thầy Trần mau chóng xuất hiện.

Đáp lại mong mỏi của Kỳ Vân, rất nhanh Trần Kha Nghị đã dừng xe trước mặt. Nếu anh đến lâu hơn một chút có khi cô sẽ vì lạnh mà đông thành cục nước đá luôn không chừng.

 Anh chưa hạ kính xuống cô đã vội vàng bước đến, tự nhiên mở cửa ngồi vào. Bây giờ mà đợi anh mở lời lên xe đi đối với cô đã là quá lâu. Chi bằng tiết kiệm thời gian tự giác lên xe cho nhanh.

Bên trong mới có cảm giác ấm lên được một chút. Thay vì hứng gió lạnh đợi xe buýt để thầy Trần đưa về quả thật tốt hơn rất nhiều lần, cứ như đang tận hưởng dịch vụ cao cấp vậy. Dù sao thì cô đã góp công cũng nên hưởng lợi, không có gì quá đáng mà phải không?

Cô tốt bụng nhắc nhở: "Nhà em có hơi xa ạ!" Thầy đổi ý bây giờ vẫn còn kịp. Từ trung thương mại về đến nhà ước chừng hơn năm mươi phút, sau đó để trở về nhà Trần Kha Nghị phải đi vòng ngược lại, rất tốn thời gian. Dù sao vẫn cảm thấy hơi ngại.

Việc đã hứa anh nhất định sẽ làm, mà cô gái này cứ dè chừng mà nhắc nhở anh nhiều lần, giọng anh không vui: "Ừm, số 35 đường ZZZ." Anh nhanh chóng nói ra một địa chỉ thuộc như in trong đầu. Lần trước cô đã nói một lần, anh liền ghi nhớ.

"Em còn dây dưa nữa cảnh sát sẽ đến phạt tôi tội đổ xe sai chỗ." Anh cố tình hù doạ cô.

Quả thật nghe đến cảnh sát cô liền nâng cao tinh thần công dân nghiêm túc, nhìn ngó xung quanh rồi cuối cùng hối thúc: "Mau xuất phát thôi thầy!"

Thấy cô ngoan ngoãn không còn ồn ào nữa. Anh trầm mặc vài giây sau đó môi nhẹ nhàng tạo thành một đường cong chẳng dễ nhận ra: "Ừm, có hơi xa." Anh dừng lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng tôi vẫn muốn đưa em về."



Kỳ Vân che miệng ngáp một cái, lời Trần Kha Nghị nói cô nghe chữ được chữ mấy, suy đoán rồi trả lời bừa: "Chỉ cần dậy sớm đón xe buýt là được." Hình như thầy ấy hỏi cô nhà xa đi lại có tiện không? Kỳ Vân nhíu mày suy nghĩ chắc là đúng rồi.

Mặc kệ, bây giờ chẳng có gì hấp dẫn hơn cơn buồn ngủ đang kéo tới, kể cả trò chuyện cùng thầy Trần.

Cô gái này tâm hồn lại treo ngược canh cây rồi, chẳng để ý tớ lời anh nói. Anh thở dài, nhắc Kỳ Vân thắt dây an toàn vào rồi đạp chân ga rời đi.

Anh nhìn sang cô gái đang gật gù sắp đi vào giấc mộng, có lẽ hôm nay cô đã tiêu quá nhiều sức lực đến mức chịu không nổi rồi.

Còn nhớ Kỳ Vân nhiều lần đến muộn, cô hấp tấp chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh chỉ cho rằng cô thường xuyên ngủ nướng nên mới đến trễ lại không nghĩ đến do phải vượt một chặng đường xa chen lấn trên xe buýt mà đến. Anh biết cô học trường đại học T nhưng không nghĩ nhà cô lại xa như thế. Lần trước chở cô về, vì khoảng cách không đáng bao xa nên anh không cảm nhận được. Lần này ngẫm lại quảng đường cô đi, anh thấy quá xa rồi.

Nói cô là con người vô tư quả không sai, nhưng bây giờ anh phát hiện ra ở cô còn có tinh thần quyết tâm đầy mạnh mẽ nữa.

Bất chợt anh lại thấy đau lòng!

Cả buổi chiều lựa quà Kỳ Vân đã thấm mệt, hơn nữa ăn xong lại càng buồn ngủ mạnh liệt, cô quay đầu ra cửa kính ngáp thêm vài lần, nhìn những dòng xe chạy qua chạy lại, ánh đèn đường nhấp nháy mắt cô liền trở nên lim dim không kiểm soát. Cô cố gắng trừng to mắt chỉ được vài giây lại nặng trĩu. Kỳ Vân bấm tay để tỉnh táo, đi nhờ xe với thầy Trần im lặng không nói đã rất ngột ngạt rồi, bây giờ còn ngủ trên xe người ta nữa thì có hơi mất mặt.

Nhưng cuối cùng Kỳ Vân không thể áp chế được cơn buồn ngủ kéo tới, cô ngủ gục khi nào chẳng hay.

Chỉ trách chỗ ngồi quá mức êm ái.

Trần Kha Nghị quay qua muốn hỏi Kỳ Vân một vấn đề liền thấy cô tựa vào cửa kính, đầu nghiêng sang một bên, tóc rủ xuống che bớt xương gò má, lông mi nhè nhẹ run lên trông thật đáng yêu. Bình thường gặp anh nhất định sẽ huyên náo nói không ngừng còn hay chống chế lại anh, thì ra lúc ngủ cũng yên tĩnh như thế.

Có lẽ bị anh rút cạn sức lực rồi! Anh dùng ánh mắt nhu tình nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh.

Trần Kha Nghị nhân lúc dừng đèn đỏ lấy điện thoại hướng đến cô gái đang ngủ say chụp một tấm, rất tốt không phát hiện ra, anh cười như không cười cất điện thoại tiếp tục chuyên tâm lái xe.



Phía sau một chiếc xe chạy ẩu bất chấp vượt lên trước mặt, cũng may Trần Kha Nghị chạy chậm nên phanh kịp nên không có sự cố đáng tiếc nào xảy ra. Do phanh đột ngột tạo ra một lực rất mạnh, Kỳ Vân theo quáng tính nhào về phía trước nhờ dây an toàn kéo ngược trở về. Cô giật mình tỉnh dậy.

Vậy mà cô lại ngủ quên mất, cô chớp mắt không hiểu chuyện gì xảy ra: "Xin lỗi em ngủ quên!"

"Làm em tỉnh giấc rồi, ngủ thêm một chút nữa đi."

Ánh mắt Kỳ Vân do mới tỉnh dậy có hơi mơ màng, tai cũng ong ong nên mới nhìn thành thầy Trần ôn nhu nhẹ nhàng giọng hơi lo lắng mà hỏi cô phải không. Kỳ Vân dụi mắt chắc chắn cô nhìn lầm rồi. Cô len lén nhìn sang phía thầy Trần, biểu cảm bình thường, cô lại suy nghĩ lung tung mà tạo thành ảo giác.

Có điều từ góc của Kỳ Vân bắt trọn được góc nghiêng hoàn hảo của Trần Kha Nghị. Nhìn trực diện đã đẹp rồi nhìn nghiên lại càng hấp dẫn như vậy. Không có chút khuyết điểm nào sao? Tim Kỳ Vân đập nhanh vài nhịp.

Cô đáp lại: "Dạ không sao!" Mà thật ra là có. Bị vẻ đẹp của thầy làm tim bất ổn máu nóng chạy rần rần.

Cô mất tự nhiên hết nhìn ra cửa xe, cúi xuống rồi nhìn về phía trước, khung cảnh quen thuộc xuất hiện, đây là khu gần nhà cô. Thì ra cô ngủ lâu như vậy. Cũng may gần đến nơi rồi. Cô thở ra một cách nhẹ nhõm. Chưa bao giờ mong đến nhà như hôm nay.

"Phía trước thầy rẽ phải là đến rồi!"

Trần Kha Nghị đi theo Kỳ Vân chỉ dẫn, đến nơi anh dừng lại. Kỳ Vân cảm ơn rồi bước xuống, Trần Kha Nghị cũng tháo dây an toàn bước xuống theo cô.

Trước mắt anh là căn chung cư có phần cũ kĩ, nơi đây chắc có lẽ phần lớn do sinh viên thuê, cầu thang là cầu thang bộ, không có bảo vệ, xung quanh hơi vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người đang ăn ở quán ven đường dưới ánh đèn vàng hắt hiu. Ngoài căn chung cư còn có thêm vài nhà nhưng cũng là đóng kín cửa. Lần trước cô chỉ cho anh chở đến đầu đường liền ngừng lại, nói muốn đi siêu thị gần đó mua đồ nên anh chưa có dịp đến tận nhà, không ngờ cô lại sống ở một nơi như thế này. Rất không an toàn.

"Hôm nay cảm ơn em, vào nhà nghỉ ngơi đi."

"Dạ, thầy về cẩn thận."

Đợi khi Kỳ Vân đi vào chung cư, Trần Kha Nghị châm một điếu thuốc, anh rít một hơi, mắt không nhàn rỗi mà nhìn xung quanh, trong đầu không ngừng suy nghĩ, đến khi điếu thuốc đã tàn anh vứt xuống đất, anh dùng mũi chân chà xát dập tắt tàn thuốc mới vào lại trong xe, nhấn chân ga rời khỏi.