Lòng bàn tay Phó Hàn Giang cọ xát môi dưới của Lộc Xuyên, nhìn đôi môi kia khẽ nhếch để lộ hàm răng sạch sẽ cùng chiếc lưỡi phấn nộn mềm mại, đáy mắt Phó Hàn Giang nổi lên sắc dục.
Hắn cuối người xuống gằn từng chữ một: "Em yên tâm, chắc chắn tôi sẽ giấu em thật, kĩ."
Nói xong, mày kiếm của hắn nảy ra chút ý cười tà khí, không chút do dự, hung hăn hôn lên môi Lộc Xuyên.
Lộc Xuyên bị hôn đến không thở được, nhưng nhớ đến nụ cười vừa rồi của Phó Hàn Giang, đầu quả tim cậu lại không nhịn được mà nảy lên một chút.
Mẹ nó, sao đột nhiên tên chó chết này quyến rũ thế nhỉ?
Bàn tay to chui vào trong áo Lộc Xuyên, Phó Hàn Giang dán người lên lồng ngực đơn bạc kia.
"Lộc Xuyên, tim em đập thật nhanh." Đáy mắt Phó Hàn Giang bỗng hiện lên chút thích thú, giống như giữa bao nhiêu áp lực, tìm được chút cảm giác trả thù sung sướng.
Bị Phó Hàn Giang nói như vậy, tim Lộc Xuyên đập càng nhanh, cậu cắn răng gặng ra một nụ cười: "Tôi có bệnh tim bẩm sinh, sao nào, hay là anh thử xem bệnh cho tôi đi."
Nghe vậy, Phó Hàn Giang bắt đầu lột quần áo của cậu, Lộc Xuyên sợ tới mức gắt gao đè chặt tay Phó Hàn Giang: "Anh làm gì?"
"Làm." Phó Hàn Giang lời ít ý nhiều: "Không cởi quần áo thì làm sao xem bệnh?"
Lúc trinh tiết của Lộc Xuyên khó mà giữ được nữa, điện thoại của Phó Hàn Giang reo lên.
Lộc Xuyên liếc nhìn tên người gọi trên điện thoại, lần đầu tiên cảm động đến rơi nước mắt.
Ba chữ Diễm Tình Tình to tướng xuất hiện trên màn hình, sắc mặt Phó Hàn Giang trầm xuống.
Bắt điện thoại, giọng điệu của Diễm Tình Tình thế mà lại cực kỳ tốt.
"Phó Hàn Giang, hai người chúng ta vẫn nên hợp tác đi, Lâm Tử Bắc lật lọng, hắn lén treo thưởng 100 vạn thù lao để tìm Lộc Xuyên, ai tìm được thì trực tiếp đem người tới chỗ hắn."
Phó Hàn Giang cười lạnh một tiếng, hắn nhìn người bị mình đè dưới thân, quần áo xộc xệch, nửa người trên bị lột đến phần bụng, vết bầm trên bụng còn lưu lại kiệt tác của chính mình.
Khóe môi hắn không nhịn được hơi nhếch lên: "Hợp tác? Cô với Lâm Tử Bắc cũng là cùng một giuộc mà thôi, chúng ta không thể hợp tác."
"Tôi biết Lâm Tử Bắc có cơ mật của công ty anh, tôi có thể cho anh biết một lỗ hổng kĩ thuật của bọn họ, làm trao đổi, thế nào?"
Lỗ hổng kĩ thuật?!
Lộc Xuyên xoay chuyển đôi mắt, dường như nảy ra chút ý tưởng.
[ Thúy Hoa, chúng ta có thể nghĩ cách tìm ra lỗ hổng của công ty Lâm Tử Bắc không? ]
Nếu có thể tìm ra lỗ hổng, thì có thể vừa phủi sạch quan hệ với Lâm Tử Bắc, vừa có thể đổi lấy chút lòng tin của Phó Hàn Giang, vụ mua bán này, không lỗ.
[ Rất đơn giản nha thân mến, cậu đi nằm vùng ở công ty Lâm Tử Bắc là được nha~ Dù gì nam chính cũng là kẻ theo đuôi cậu, lỗ hổng quèn mà thôi, không đáng nhắc tới. ]
[ Cậu mẹ nó nói như kiểu tôi là một thằng trai đểu ấy. ]
[ Ngài thật sự là một thằng trai đểu mà ~ lúc trước vì để vai ác hắc hóa, ngài thiếu điều xách cổ mommy daddy cách vách sang thôi. ]
Lộc Xuyên: "..." Tao đang có cảm giác bị xúc phạm, cảm ơn.
Không đợi Phó Hàn Giang mở miệng, Lộc Xuyên trực tiếp xoay người ôm Phó Hàn Giang, cúp điện thoại.
"Cần ân tình của cô ta làm gì? Anh muốn biết lỗ hổng kĩ thuật của hắn, tôi giúp anh." Lộc Xuyên dùng đầu ngón tay vẽ vời trên ngực Phó Hàn Giang, có chút khiêu khích.
Phó Hàn Giang không chút gợn sóng, con ngươi giống như vực sâu kia chăm chú nhìn Lộc Xuyên, hắn nhéo nhéo khớp tay từng bị mình bẻ gãy của cậu, cười nhạo một tiếng.
"Nếu đã chọn làm người tình của tôi, thì ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng hòng đi đâu cả."
Lộc Xuyên nhìn cổ tay của chính mình, trong lòng căng thẳng, sau đó cắn răng nói: "Phó Hàn Giang, chuyện trước kia là tôi có lý do khó nói, mặc kệ anh tin hay không, tôi đều sẽ cố gắng thử, coi như trả lại những gì tôi nợ anh."
Mắt thấy Phó Hàn Giang vẫn không chút biểu tình như cũ, Lộc Xuyên không còn cách nào khác, cả người dán lên lưng Phó Hàn Giang, giọng nói mị hoặc như nhân ngư.
"Hơn nữa, chẳng lẽ anh không cảm thấy, ban ngày nằm vùng ở công ty đối đầu với anh, buổi tối lại về chỗ anh làm người tình nhỏ, rất kích thích à?"
Ánh mắt Phó Hàn Giang hơi lóe lên, môi Lộc Xuyên hiện lên ý cười.
Cá, đã cắn câu.