Chúc Gia Hội cảm thấy có lẽ mình điên rồi.
Ý nghĩ Giang Liễm xem chương trình tạp kỹ đã là một ý nghĩ vớ ẩn rồi, huống chi chương trình kia của mình còn là chương trình hẹn hò ngọt ngào ngốc nghếch.
Có lẽ âm thanh ảo giác vừa nghe được chỉ là kỳ vọng trong tiềm thức của cô…
Kỳ vọng Giang Liễm có thể quan tâm đến mình một chút, kỳ vọng người đàn ông này có thể thay đổi một chút.
Chúc Gia Hội đã không còn hy vọng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ chỉ có một phần vạn khả năng sẽ thành công kia của Đỗ Tuyết Thanh rồi, nhưng cô vẫn hy vọng Giang Liễm có thể cảm nhận được tình cảm và hơi ấm mình mang đến cho anh, giúp ngọn núi băng trong lòng anh có thể tan đi một chút.
Vì thế Chúc Gia Hội gật đầu với Giang Liễm: “Được, lát về tôi cũng xem thử xem sao.”
Cô quay người rời đi, không hề phát hiện ra ánh mắt kia vẫn dừng trên người mình.
Vừa rồi máy tính báo pin yếu, hôm qua anh lại để dây sạch dưới phòng trà dưới lầu, vốn dĩ Giang Liễm định xuống lầu lấy, không ngờ lại đụng phải Chúc Gia Hội.
Mãi đến khi nhìn thấy cô đã vào phòng, Giang Liễm mới thu mắt lại, vẻ mặt khẽ thả lỏng một chút.
…
Sáng hôm sau.
Vì không tìm được người đi cùng nên Chúc Gia Hội đã ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại, khi xuống lầu ăn sáng nhìn thấy chị Mai, bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì đó. Chúc Gia Hội bước tới nắm lấy tay áo chị Mai:
“Hôm nay chị có rảnh không? Chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Chị Mai nhìn cô bằng vẻ mặt không thể tin nổi: “Tôi sao?”
Phản ứng của chị Mai khiến Chúc Gia Hội hơi tổn thương.
Nghĩ đến bản thân từng là cô chủ chỉ cần mở miệng là có rất nhiều người hùa theo trong giới xã giao ở Toronto, bây giờ chuyển đến Thượng Hải lại phải lưu lạc đến mức mời quản gia đi cùng.
Ai nhìn thấy không thốt lên một tiếng thê lương.
Chúc Gia Hội cười gượng hai tiếng: “Ừ, chị là người địa phương, chắc là biết chỗ nào chơi vui ở Thượng Hải nhỉ? Đi chơi với tôi một ngày thôi.”
Chị Mai ngượng ngùng xoa tay: “Nhưng mà cô giáo Chúc, trong thời gian đi làm tôi không thể rời khỏi nhà họ Giang.”
Được rồi, ngay cả quản gia cũng không rảnh.
Chúc Gia Hội hoàn toàn không còn tâm trạng, lại ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn bữa sáng.
Chị Mai ngồi xuống đối diện cô, giật dây: “Cô mời cậu chủ đi, hai người trẻ ra ngoài hẹn hò, chẳng phải thú vị hơn đi với bà dì này sao?”
Hẹn hò với Giang Liễm thế nào?
Xem chương trình “Bản tin tài chính” với anh ta sao?
“Chị đừng nói nữa.” Chúc Gia Hội vừa bực vừa buồn cười: “Chị còn thú vị hơn anh ấy nhiều.”
Chị Mai: “...”
Chúc Gia Hội đã từ bỏ ý định ra ngoài chơi rồi. Ăn sáng xong, cô đang định đi cắt cỏ cùng người làm vườn trong nhà để giải tỏa căng thẳng thì điện thoại di động vang lên.
Khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi qua bên cạnh ấn nút nghe máy: “Ngôi sao nổi tiếng gọi gì thế? Sao lại rảnh rỗi tìm tôi thế này?”
Người gọi đến là Lương Việt.
“Hình như nói ngược rồi." Giọng Lương Việt tản mạn, mang theo ý cười: “Không phải cuối cùng cô chủ lớn cũng có thời gian rảnh để nghe điện thoại của tôi sao?”
Cách đây không lâu Lương Việt có gọi điện cho Chúc Gia Hội, lúc đó Chúc Gia Hội đang ở cùng Giang Liễm nên không tiện nghe điện thoại, sau đó cũng quên gọi lại.
“Xin lỗi mà, gần đây tôi bận quá.” Chúc Gia Hội nói.
“Em bận á? Lý Thuyên nói một quảng cáo em cũng không thèm nhận thì em bận cái gì?"
Chúc Gia Hội mím môi nói: “Bận linh tinh, tóm lại chính là bận.”
Bên kia điện thoại, Lương Việt bật cười: “Ừ, bận đến mức tôi vào đoàn rồi vẫn không thấy em quan tâm tới người anh thanh mãi trúc mã này một chút."
Chúc Gia Hội sửng sốt, vào đoàn rồi?
Cô hỏi: “Không phải mấy hôm trước trên vòng bạn bè anh còn nói mình đang quay quảng cáo ở thành phố E sao?"
Lương Việt trả lời: “Vừa về tối qua, hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào đoàn, thế nào, có muốn đến đây thăm nơi tôi làm việc không?”
Từ khi về từ Hàn Quốc, hai người đã không gặp nhau, hôm nay là lần đầu tiên Lương Việt vào đoàn, là bạn tốt nhiều năm, Chúc Gia Hội đến cổ vũ anh ấy cũng là chuyện nên làm.
Huống chi vốn dĩ hôm nay cô cũng định ra ngoài chơi, Lương Việt gọi đến thật đúng lúc.
“Anh cứ chờ đấy, gửi địa chỉ cho tôi đi.”
...
Chúc Gia Hội quay về phòng thay quần áo rồi ra ngoài.
Thượng Hải có một khu vực quay phim rất lớn, cách trung tâm thành phố hơi xa, có điều với con chim nhỏ chỉ muốn tự do bay nhảy như Chúc Gia Hội mà nói, có thể tự do ra ngoài như bây giờ, dù xa đến đâu cũng không thành vấn đề.
Khi ô tô dừng đèn đỏ ở một ngã rẽ trên đường chạy tới khu vực quay phim,
Đột nhiên Chúc Gia Hội nhớ tới Mạnh Xuyên, cô thầm nghĩ, ra ngoài cũng ra ngoài rồi, hay là đến nhà anh ta thăm quan một vòng trước đã.
Nói thế nào thì người ta ở lại Thượng Hải này cũng vì mình, đều lạ nước lạ cái, cô ở nhà họ Giang không phải lo cơm no áo ấm, không biết Mạnh Xuyên sống thế nào nhỉ?
Nghĩ vậy Chúc Gia Hội lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Xuyên, rất nhanh phía bên kia đã bắt máy: “Cô chủ.”
Chúc Gia Hội hỏi: “Anh đang sống ở đâu, tôi qua đó thăm anh.”
Ai ngờ Mạnh Xuyên lại trả lời cô: “Tôi ở ngay sau cô.”
Ban đầu Chúc Gia Hội còn chưa nghĩ ra, sau khi hiểu được nghĩa của câu này, cô mới quay đầu lại...
Quả nhiên, Mạnh Xuyên đang lái xe ngay sau chiếc taxi mà cô ngồi.
Chúc Gia Hội hơi cạn lời, lập tức trả tiền rồi nói với tài xế: “Dừng ở đây cho tôi, cảm ơn.”
Sau khi xuống xe, đóng cửa lại, Chúc Gia Hội chạy chậm vài bước, ngồi vào xe của Mạnh Xuyên ở phía sau.
“Anh giai à, sao anh lại đi theo tôi thế?”
Mạnh Xuyên: “Bảo vệ cô chính là trách nhiệm của tôi, cho nên mỗi lần cô ra ngoài, tôi đều đi theo cô.”
Chúc Gia Hội: “...”
Được rồi, coi như tiết kiệm tiền chi phí đi lại đi.
Chúc Gia Hội thắt dây an toàn, nói: “Vậy anh đưa tôi đến khu vực quay phim Đông Giao đi.”
Mạnh Xuyên đạp chân ga, lái xe đi, anh ta hỏi: “Cô tới tìm cậu Lương Việt à?”
Chúc Gia Hội chặc lưỡi: “Không phải anh đã hiểu hết về tôi rồi đấy chứ? Tôi định làm gì anh cũng biết à?”
Mạnh Xuyên không nói gì.
Có thể trở thành vệ sĩ trưởng của Chúc Mãnh, tất nhiên Mạnh Xuyên có chuyên môn và điểm xuất sắc của mình, khi nào làm gì, nói chuyện gì, anh ta đều hiểu hơn ai hết.
Biết anh ta sẽ không nói chuyện phiếm với mình, Chúc Gia Hội cảm thấy không thú vị cũng ngậm miệng lại. Khi cô đang định lấy điện thoại ra nghịch, thì đột nhiên trông thấy một chiếc sandwich ăn dở đang đặt trong hộp đựng đồ ở giữa hai người.
Chúc Gia Hội sửng sốt, chỉ vào nó hỏi: “Ngày nào anh cũng ăn mấy thứ này à?”
Mạnh Xuyên không nheo mắt nói: “Chỉ cần no bụng là được rồi.”
Nghĩ tới điều gì đó, Chúc Gia Hội mở to mắt: “Không phải ngày nào anh cũng ngồi xổm ngoài nhà họ Giang trông chừng tôi đấy chứ?”
Mạnh Xuyên: “Cô chủ, đây là công việc của tôi.”
Chúc Gia Hội: “...”
Do Mạnh Xuyên thấu hiểu, nên Chúc Gia Hội mới có tự do ngắn hạn như bây giờ, hiện tại bọn họ còn ở lại Thượng Hải, đã trở thành người cùng hội cùng thuyền từ lâu, tuy được gọi một tiếng "Cô chủ", nhưng Chúc Gia Hội không hề kiêu ngạo như những người thuộc tầng lớp này.
Nếu không phải vì mình, Mạnh Xuyên thật sự không cần Thượng Hải, sống cuộc sống lạ nước lạ cái bất ổn như thế này. Ở Canada, anh ta sống ngay trong nhà họ Chúc, lúc nào cũng đi theo bên người Chúc Mãnh, ngoài bảo vệ ông chủ ra không cần làm việc gì khác.
Chúc Gia Hội sống ở nhà họ Giang, có người chăm sóc, nhưng dù vậy hôm nay cô muốn ra ngoài chơi, vẫn sẽ cảm thấy cô đơn vì không tìm được người đi cùng.
Huống chi Mạnh Xuyên sống một mình ở bên ngoài, mỗi ngày còn phải chấp nhận ăn mấy thứ khô khan này để sống qua ngày.
Chúc Gia Hội thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy khó nói nên lời.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa khu vực quay phim.
Chúc Gia Hội gửi tin nhắn cho Lương Việt, trợ lý của Lương Việt cầm ô ra đón cô, vốn dĩ Mạnh Xuyên định đi theo nhưng lại bị trợ lý ngăn cản: “Xin lỗi, anh Việt chỉ mời cô Chúc vào.”
Chúc Gia Hội cũng là người bao che khuyết điểm cho người mình: “Đây là vệ sĩ của tôi, Lương Việt cũng biết anh ấy, tại sao anh ấy không thể vào?”
Trợ lý liếc nhìn Mạnh Xuyên, khó xử nói: “Chủ yếu là vì trường quay quản lý nghiêm ngặt, tôi chỉ có thể dẫn một người vào.”
Chúc Gia Hội còn muốn nói gì đó, nhưng Mạnh Xuyên chủ động nói: “Không sao, tôi chờ cô ở ngoài này.”
“...”
Đây là lần đầu tiên tới trường quay, Chúc Gia Hội cũng không muốn mang phiền phức đến cho Lương Việt, nên đành phải từ bỏ. Cô nói với Mạnh Xuyên: “Vậy anh lên xe ngồi chờ đi.”
“Vâng.”
Trợ lý đưa Chúc Gia Hội vào trường quay.
Khi bước vào, Chúc Gia Hội đeo thêm cho mình một chiếc khẩu trang, chương trình hẹn hò của cô và Lương Việt đang phát sóng, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn một chút, lỡ bị người có ý đồ xấu chụp được gì đó đem đi lăng xê, cô thì không sao, nhưng mà hơi khó ăn nói với nhà họ Giang.
Trên phim trường đang quay cảnh của nữ chính.
Lương Việt ngồi trên ghế xem kịch bản, nhìn thấy Chúc Gia Hội bao bọc kín mít đi tới, anh ấy dùng kịch bản che mặt cười: “Cô chủ nhỏ, không sao chứ?”
Chúc Gia Hội cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lương Việt, thì thầm: “Suỵt, đừng lớn tiếng như vậy!”
Đã lâu rồi Lương Việt không gặp Chúc Gia Hội, anh ấy vươn tay xoa tóc cô: “Để anh đây xem xem, dạo này có béo lên không nào.”
Chúc Gia Hội nghiêng đầu tránh né: “Thôi đi, bên ngoài có nhiều em gái ngoan như vậy vẫn chưa đủ cho anh gọi sao? Đừng gieo tai họa cho tôi.”
Lương Việt cười khẽ, rụt tay lại, lấy ra một chiếc bánh pudding vị cam từ bên cạnh: “Ăn không?”
Chúc Gia Hội không muốn bị người khác nhận ra nên lắc đầu, nhưng lại bị chiếc vòng tay màu xanh đậm trên cổ tay của anh ấy thu hút: “Oa, chiếc vòng tay này của anh đẹp quá, mua ở đâu đấy?”
Lương Việt giơ cổ tay lên: “Em không có à?”
Chúc Gia Hội nghi hoặc: “Tôi lấy đâu ra, anh tặng tôi chắc?”
Lương Việt nhìn cô bằng ánh mắt hơi đăm chiêu, sau đó đột nhiên cười nói: “Được, lần sau gặp tôi sẽ tặng em một chiếc khác cùng kiểu dáng chỉ khác màu sắc.”
Hai người cùng nhau ngồi xem đóng phim, trong lúc đó, Lương Việt giả vờ lơ đãng hỏi Chúc Gia Hội: “Quà lưu niệm mà tổ chương trình đưa cho em khi đó đâu rồi?”
Quà lưu niệm?
À, cô tặng nó cho Giang Liễm rồi.