Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 11: Không tiện để anh vào





Khi Chúc Gia Hội vừa cầm lấy vòng hoa ngọc lan thì đột nhiên ánh mặt trời bị một bóng dáng cao lớn che khuất.

Trong khoảnh khắc đó trong đầu cô vụt qua một suy nghĩ hão huyền lẽ nào Giang Liễm đột nhiên tìm thấy lương tâm chạy đến tìm cô sao. Thế nhưng khi cô ngẩng đầu lên mới phát hiện...

Người đứng trước mặt mình là Mạnh Xuyên.

Anh ta vẫn mặc bộ quần áo màu đen tuyền lạnh lùng như vậy, bình tĩnh nhìn Chúc Gia Hội: “Cô chủ.”

Chúc Gia Hội giật mình giống như gặp quỷ giữa ban ngày sau đó ý thức được được gì đó nhìn về phía sau anh ta. Ngoài để xác nhận xem còn có người phía sau anh ta hay không thì cô cũng muốn biết rốt cuộc người này lợi hại đến mức nào mà có thể thoắt ẩn thoắt hiện như vậy.

“Anh... chui từ đâu ra vậy?”

Mạnh Xuyên trả lời cô: “Từ khi cô đi ra khỏi nhà họ Giang tôi vẫn luôn đi theo cô.”

Chúc Gia Hội: “...”

Không hổ là vệ sĩ trưởng, vậy mà mình lại không hề nhận ra.

Thật ra Chúc Gia Hội không có ấn tượng đặc biệt gì về Mạnh Xuyên cả. Trước đây khi còn ở Canada cô thường nhìn thấy anh ta hay đi cùng bác cả Chúc Mãnh, cô chỉ biết trước đây anh ta từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài, mặc dù bình thường anh ta không hay nói chuyện nhưng lại tinh thông các kĩ thuật đánh đấm.

Nên khi đối diện với một cỗ máy chiến đấu mạnh mẽ như vậy Chúc Gia Hội có chút không tự tin.

Giờ đang là giữa trưa nên bờ sông rất yên tĩnh không có một ai.

Về mặt vũ lực, Chúc Gia Hội chắc chắn không thể đánh lại anh ta vây nên cô dứt khoát giả vờ giơ tay đầu hàng: “Được rồi, anh có thể đưa tôi về lập công.”

Mạnh Xuyên cau mày: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không ép cô.”

Chúc Gia Hội nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta: “Anh không lừa tôi chứ?”

“Đương nhiên.” Mạnh Xuyên ngừng một chút rồi nói: “Thật ra ngài Chúc đối với cô rất tốt.”

“...”

Đương nhiên Chúc Gia Hội biết Chúc Mãnh đối xử tốt với cô.

Cô lặng lẽ bước tới nhìn nước sông trước mặt một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không biết nên đối diện với điều đó như thế nào.”

Nhà họ Chúc chỉ có một cô con gái là Chúc Gia Hội. Hai người con trai của Chúc Mãnh ai cũng đều là hết lòng vì sự nghiệp, dã tâm bừng bừng.

Chúc Gia Hội là cháu gái được ông chăm sóc và nuôi lớn. Nếu không phải thật sự không biết nên làm thế nào thì cô cũng sẽ không một mình chạy về Thượng Hải.

“Bác cả thương tôi, tôi biết.” Chúc Gia Hội thì thầm: “Nên có lúc tôi cũng tự hỏi mình rằng tôi rời đi như vậy có phải là rất ích kỷ hay không.”

Mạnh Xuyên chậm rãi bước đến gần cô: “Cho dù bố cô còn sống thì ông ấy cũng không có quyền can thiệp vào cuộc đời của cô.”

Chúc Gia Hội không ngờ Mạnh Xuyên lại hiểu mình như vậy, cô ngẩn người nghiêng đầu nhìn anh ta cười: “Không ngờ nhìn anh lạnh lùng nhưng lại là người thấu tình đạt lý như vậy.”

Mạnh Xuyên không nói gì im lặng một lúc lâu: “Hôm nay lúc cô rời khỏi công ty nhà họ Giang dường như không được vui lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không.”

Chúc Gia Hội đưa hoa ngọc lan vừa mua được lên mũi ngửi, mùi hương xua tan một chút cảm xúc, cô nhún vai: “Không có gì.”

Mạnh Xuyên nhìn ra Chúc Gia Hội đang giấu diếm điều gì đó nhưng anh ta không gặng hỏi. Anh ta yên lặng vài phút rồi nói với Chúc Gia Hội: “Bây giờ cô không cần trốn tôi nữa, rời khỏi nhà họ Giang đi tôi sắp xếp chỗ ở cho cô.”

Chúc Gia Hội cúi đầu cười: “Anh hiểu tôi nhưng những người đến cùng anh thì sao, còn có bác cả, tháng sau bác ấy đến Thượng Hải anh có biết không.”

Mạnh Xuyên ngạc nhiên quả thực không biết Chúc Mãnh có kế hoạch như vậy.

“Chẳng qua nếu anh có thể giúp tôi thì có lẽ tôi thật sự sẽ không cần tiếp tục trốn bọn họ nữa.” Chúc Gia Hội nói.

“Công việc của tôi là bảo vệ sự an toàn cho cô và...” Mạnh Xuyên hơi sững lại rõ ràng: “Tôi sẵn sàng phục vụ cô.”

“...”

Cùng thích mặc quần áo màu đen như nhau, cùng mang một khuôn mặt lạnh lùng nhưng Mạnh Xuyên nói chuyện tốt hơn người đàn ông nhà họ Giang nào đó rất nhiều.

Chúc Gia Hội không nhịn được lại thầm mắng Giang Liễm một câu sau đó nói với Mạnh Xuyên: “Giúp tôi điều tra xem rốt cuộc chú ba đang làm gì. Trước khi bác cả đến đây nếu chú ấy trở lại Thượng Hải có lẽ chú ấy có thể đứng ra giúp tôi.”

Mạnh Xuyên đơn giản nói: “Rõ.”

Mặc dù hôm nay bị Giang Liễm chọc giận nhưng lại ngoài ý muốn thu được một thân tín, xem ra cô cũng không thiệt thòi.

Chúc Gia Hội nhìn nước sông thở dài: “Hôm nay tôi đây sẽ bãi công, đi thôi tôi mời anh ăn cơm.”

Nói xong cô vui vẻ đưa hoa ngọc lan trong tay cho Mạnh Xuyên: “Cái này tặng anh.”

Mạnh Xuyên: “...”

Bởi vì tin tức truyền đi không kịp thời nên cả nhà họ Giang không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Chị Mai vui vẻ cho rằng sáng nay Chúc Gia Hội đi đưa tài liệu cho Giang Liễm có lẽ hai người đã dính lấy nhau cả ngày. Còn Giang Liễm lại cho rằng Chúc Gia Hội đưa đồ xong đã về nhà.

Bảy rưỡi tối trên dưới nhà họ Giang rơi vào hỗn loạn trong khoảng thời gian ngắn.

Chúc Gia Hội là người lớn, Giang Liễm biết lý do cô không về nhà có lẽ là do thái độ lúc sáng của mình.

Bây giờ anh ngồi trên sofa, chị Mai thì lo lắng đứng cách đó không xa nói chuyện điện thoại với Đỗ Tuyết Thanh, ông Vương giống như phạm nhân đứng bên cạnh liên tục nói xin lỗi.

Ngôi nhà này trước giờ chưa từng có nhiều âm thanh đến vậy.

Đều là do cô.

Mặc dù Giang Liễm không nguyện thừa nhận, nhưng anh hiểu rõ thế giới lạnh lẽo lâu nay của mình đã không chịu sự khống chế của anh mà xuất hiện một ngọn lửa.

Một ngọn lửa nóng bỏng sáng rực thu hút tất cả ánh nhìn.

Những lời nói của ông Vương và Đỗ Tuyết Thanh giống như bùa chú không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Giang Liễm.

“Cô ấy sợ ngài cần gấp nên xuống xe chạy đi đưa cho ngài.”

“Bây giờ có người quan tâm con thì con lại đẩy cô ấy ra.”

Còn có tờ giấy nhớ đó.

Dường như Giang Liễm có thể nhìn thấy tâm trạng tung tăng háo hức khi chạy trên đường của Chúc Gia Hội.

Nhưng những điều này chỉ nhận lại sự đáp trả bằng lý trí lạnh lùng của anh.

Lúc này chị Mai đã gọi điện thoại xong vội vàng đi tới nói: “Làm sao đây, điện thoại của cô Chúc không gọi được, sẽ không gặp phải người xấu chứ?”

“Hay là báo cảnh sát?” Ông Vương cực kì lo lắng: “Cô Chúc xinh đẹp như vậy, nhỡ may bị người ta lừa bắt sang nước ngoài thì phải làm sao!”

Người bên cạnh nói chêm vào: “Đừng nói linh tinh, có lẽ cô Chúc chỉ ra ngoài chơi rồi điện thoại hết pin thôi thì sao?”

Chị Mai không thể tự quyết định nhìn về phía Giang Liễm: “Cậu chủ, cậu nói đi phải làm sao bây giờ.”

Một đám người cãi nhau ầm ĩ làm Giang Liễm đau cả đầu. Anh lấy điện thoại ra gọi lại cho Chúc Gia Hội.

Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Giang Liễm bèn đứng dậy thuận tay với lấy áo khoác, khi anh đang chuẩn bị tự mình ra ngoài tìm thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.

Chị Mai quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người đi vào thì vui mừng: “Cô Chúc?”

Động tác mặc áo khoác của Giang Liễm chợt dừng lại, anh cũng quay lại nhìn.

Chúc Gia Hội bước vào cửa, cô đang đổi giày. Mái tóc dài của cô xõa sau lưng, khuôn mặt tươi cười đã biến mất sau chiếc kính râm lộ ra khuôn mặt lạnh lùng không giống với mọi khi.

“Cuối cùng cô cũng về rồi! Cô đi đâu vậy?” Chị Mai thở dài chỉ sợ Chúc Gia Hội gặp chuyện bất trắc thì chị ấy không biết phải nói thế nào với Đỗ Tuyết Thanh.

Chúc Gia Hội nghiêng khuôn mặt hồng hào nhẹ nhàng trả lời: “Không đi đâu cả đi dạo loanh quanh thôi.”

“Vậy cô ăn cơm chưa? Hay là để tôi...”

“Đương nhiên đã ăn rồi.” Chúc Gia Hội mỉm cười nhớ tới tờ giấy sáng nay để lại cho Giang Liễm nói đợi anh ăn cơm đột nhiên châm chọc một câu: “Cũng chẳng nhất thiết phải ăn với người nào đó mới được, chị nói đúng không chị Mai.”

Chị Mai ngơ ngác nhìn Giang Liễm lại nhìn Chúc Gia Hội: “... Ăn rồi là được.”

Chúc Gia Hội coi như không có việc gì tháo kính râm ra: “Không có chuyện gì thì tôi đi nghỉ đây.”

Nhưng khi cô tháo kính râm ra chị Mai và ông Vương đều ngạc nhiên trợn mắt: “Cô Chúc, cô... chỗ này của cô sao lại bị bầm!”

Đương nhiên Chúc Gia Hội biết bọn họ giật mình vì cái gì. Cô không ngốc đương nhiên phải cho Giang Liễm nhìn thấy vết thương trên mặt cô kích thích lương tâm của nhà tư bản lạnh lùng.

Nếu như anh không muốn cô dỗ dành vậy thì cô sẽ làm ngược lại, ngược đãi anh một trận.

Chúc Gia Hội cố ý làm như không có gì nói: “Không sao, tôi về phòng trước đây.”

“Cái này mà không có việc gì sao?” Chị Mai kéo tay cô lập tức kéo người đến trước mặt Giang Liễm: “Cậu chủ nhìn xem, chỗ này bên dưới mắt cô Chúc đều là vết bầm!”

Ông Vương đứng một bên lo lắng vò đầu bứt tai vô ý cũng thêm dầu vào lửa: “Tiêu rồi có phải là mắt bị chảy máu không? Sẽ không bị mù chứ? Đều là tại tôi tại tôi...”

Giang Liễm nhìn Chúc Gia Hội.

Chỗ gần mắt ở mũi cô có một vết bầm, có lẽ khi ông Vương phanh gấp đã bị phần đệm mắt của kính râm đè vào.

Trước đây cho dù xảy ra chuyện gì cô đều sẽ nói thẳng với mình không hề dấu diếm.

Nhưng bây giờ rõ ràng cô khó chịu nhưng lại không thèm nhìn mình lấy một cái.

Giang Liễm biết cô đang giận.

Anh không nói gì nghiêng người bình tĩnh dặn người làm bên cạnh: “Gọi cho bác sĩ Lý.”

“Vâng.”

Chị Mai nghe vậy liền an ủi Chúc Gia Hội: “Bác sĩ Lý là bác sĩ riêng của nhà chúng ta, để ông ấy kiểm tra cho cô mới yên tâm được.”

Chúc Gia Hội gật đầu xoay người trở về phòng.

Sau khi cô đi không khí dưới tầng một có chút ngượng nghịu, chị Mai ho một tiếng: “Tôi đi nấu bát canh tổ yến cho cô Chúc dưỡng nhan.”

Ông Vương giống như bị gai đâm sau lưng vội vàng nói: “Tôi, tôi đi lau xe.”

Người làm cũng đều giải tán ai cũng giả vờ như không nhìn thấy cậu chủ nhà mình bị một cô gái coi như không khí từ đầu đến cuối.

Giang Liễm nhẹ nhàng thở dài ngầm thừa nhận hậu quả do mình tự tạo ra này, im lặng trở về phòng sách.

Hai mươi phút sau bác sĩ gia đình đến.

Chị Mai tổng hợp lại lời nói của Đỗ Tuyết Thanh và ông Vương lại một lượt cũng hiểu đại khái ngày hôm nay ở công ty đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng chị lo lắng cậu chủ nhà mình sẽ phụ lòng tốt của con gái nhà người ta nên khi bác sĩ đến liền cố ý đưa người đến phòng sách giả vờ thông báo.

“Cậu chủ, bác sĩ Lý đến rồi.”

Bác sĩ không biết chuyện gì xảy ra chào hỏi Giang Liễm: “Tổng giám đốc Giang, xin hỏi anh có chỗ nào không thoải mái.”

Sao Giang Liễm không nhận ra chị Mai có ý gì chứ. Hôm nay cho dù ông Vương vẫn luôn xin lỗi nhưng Giang Liễm vẫn biết nguyên nhân chính của sự việc này là do mình.

Anh vô ý làm tổn thương cô nhưng quả thực anh đã nói những lời khó nghe.

Dừng một lát, dáng người cao lớn của Giang Liễm đứng dậy chỉ lên lầu nói: “Người ở bên trên.”

“Được.”

Hai người cứ như vậy đi lên lầu, chị Mai không yên tâm cũng đi lên theo. Một đoàn người đến phòng của Chúc Gia Hội. Chị Mai gõ cửa: “Cô Chúc, bác sĩ đến rồi. Để ông ấy vào kiểm tra mắt cho cô nhé.”

Bên trong vọng ta tiếng của cô gái: “Vào đi.”

Chị Mai đáp lại một tiếng vừa mở cửa dẫn bác sĩ đi vào vừa nỗ lực ra hiệu cho Giang Liễm vào theo.

Giang Liễm đứng trước cửa do dự vài giây, khi anh đang muốn đi vào đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chúc Gia Hội: “Chị Mai phiền chị đóng cửa lại giúp tôi.”

Chị Mai ngẩn ra nhìn Giang Liễm vẫn chưa đi vào ngơ ngác: “... A? Cái đó thật ra cậu chủ muốn...”

“Chỗ này của tôi có lẽ không tiện để tổng giám đốc Giang vào đâu.”

Chúc Gia Hội ngắt lời chị Mai, cũng không thèm nhìn Giang Liễm. Cô quay lưng lại với anh nói: “Tổng giám đốc Giang muốn có ranh giới, chị đừng làm khó anh ấy.”

Giang Liễm: “...”