Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục

Chương 7




"Kết nối."

Theo chỉ lệnh của Lục Diêu, màn hình thoáng cái thay đổi hình ảnh.

Một người đàn ông mặc quân trang xuất hiện trên màn hình. Quân hàm trên vai của ông ta rất dễ nhận biết, chính là quân hàm thượng tướng 5 sao của Liên Bang.

"Thượng tướng Eric?" Lục Diêu lên tiếng.

"Đúng." Giọng nói của người đàn ông trong màn hình dứt khoát mạnh mẽ. "Giám định tư chất của cậu đã kết nối tới quân bộ."

"Có vấn đề gì sao?" Lục Diêu không có chút e ngại nào của người bình thường khi gặp thượng tướng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Thượng tướng Eric.

"Kết quả giám định của cậu rất kỳ lạ." Trên vẻ mặt nghiêm túc của Thượng tướng Eric lộ ra nụ cười, dù vậy, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt ông không giảm bớt đi chút nào.

Lục Diêu gật đầu, không cắt ngang lời của Thượng tướng Eric.

"Tinh thần lực của cậu là cấp SSS. Cấp bậc này toàn bộ chòm sao Thần Anh chỉ có 2 người đạt đến. Tôi nghĩ chắc cậu biết nhỉ." Eric nói.

"Tôi biết."

"Giờ đây, ngoại trừ Nguyên soái Osiris, không có tinh thần lực của ai có thể địch nổi cậu." Trên mặt Thượng tướng Eric cũng không hề có mừng rỡ khi gặp được thiên tài, ông rất bình tĩnh nói lời này với Lục Diêu, trong mắt là sự thăm dò và cẩn thận. "Nhưng thể năng của cậu chỉ có D. Chênh lệch quá lớn với tinh thần lực của cậu."

"Tôi cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì nữa." Lục Diêu nói.

"Bọn tôi đã điều tra hồ sơ lúc trước của cậu. Vào một năm trước, trong kỳ kiểm tra của gia tộc các cậu, kết quả giám định của cậu là: Tinh thần lực cấp F, thể năng cấp E."

"Thượng tướng đang muốn biểu đạt điều gì đây?" Lục Diêu tựa lưng lên máy giám định, không chút lo lắng nói.

"Cậu có thể nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?" Thượng tướng Eric nói.

"Tôi cũng không rõ lắm. Nếu ngài không tin, các ngài có thể điều tra tôi. Ở quân bộ thì chuyện này rất dễ dàng mà đúng không." Lục Diêu chậm rãi nói, "Nếu muốn nói trong một năm nay, vậy chuyện trọng đại duy nhất xảy ra trên người tôi đó chính là sự cố rơi khỏi phi thuyền mười ngày trước. Tôi bị thương rất nặng, não bộ bị tổn thương."

Thượng tướng Eric gật đầu, nói: "Tuy tình huống của cậu khá đặc biệt, nhưng tinh thần lực của cậu là cấp SSS. Ngoại trừ Nguyên soái Osiris, bây giờ toàn bộ tinh hệ chòm sao Thần Anh không người nào có tinh thần lực mạnh hơn cậu. Cho nên, tôi hy vọng cậu có thể lựa chọn học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang."

"Tôi còn có lựa chọn nào khác nữa không?" Lục Diêu mỉm cười.

Thượng tướng Eric nói: "Tôi cho rằng cậu sẽ không từ chối. Dù sao thì học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang là học viện quân sự tốt nhất Liên Bang. Mà cậu, nếu không muốn vào học viện quân sự, cậu đã không lựa chọn báo danh vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu. Học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang có thể cho cậu còn nhiều hơn cả học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu."

"Được." Lục Diêu gật đầu đồng ý. Y quả thực không còn lựa chọn nào tốt hơn. Sau khi giám định xong tư chất, y đã tiến vào tầm ngắm của quân bộ Liên Bang. Nếu y từ chối, chuyện đầu tiên quân bộ làm chính là bắt y đi nghiên cứu. Dù sao thì từ tư chất phế vật ban đầu đến bây giờ lại có tinh thần lực cấp SSS. Tình huống tư chất nhảy vọt thế này sở nghiên cứu đã nghiên cứu mấy ngàn năm vẫn không có bất cứ kết quả nào. Tuy y đã giải thích, nhưng y biết, Thượng tướng Eric sẽ không hoàn toàn chấp nhận lời giải thích của mình.

Hơn nữa, vốn muốn tiến vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu cũng là bởi vì lúc trước y không có cách nào tiến vào học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, bây giờ có một cơ hội bày sẵn, sao y lại có thể từ chối được chứ.

Thượng tướng Eric nhận được câu trả lời của Lục Diêu, nói tiếp: "Với tư chất thể năng cấp D của cậu là không thể nào nhập học hệ cơ giáp và hệ sửa chữa cơ giáp được, bởi vì cậu không tiến vào bên trong cơ giáp được. Tôi nghĩ, cậu hiểu rất rõ điểm này. Ngành hậu cần với cậu thì quá uổng phí, cho nên cậu có thể lựa chọn nhập học hệ chỉ huy hoặc là hệ thiết kế cơ giáp."

Lục Diêu rũ mắt, như là đang cân nhắc nên lựa chọn cái nào.

Mà sự thật thì y đã sớm có đáp án rồi. Hệ chỉ huy với y hoàn toàn vô bổ, từ nhỏ y đã được tiếp nhận chỉ đạo về phương diện chỉ huy và cơ giáp. Năm đó y là tốt nghiệp học viện quân sự St.Airis --- học viện quân sự tốt nhất đế quốc Ngân Ưng với thành tích tất cả các môn đều max điểm.

Hệ thiết kế cơ giáp là một ngụy trang rất tốt, bởi vì y có thể lần nữa chế tạo một vỏ ngoài cho Ánh Trăng mà không hấp dẫn sự chú ý của người khác. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cây Tùng Và Bươm Bướm

2. Dây Dưa Mãnh Liệt



3. Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

4. Bóng Ma

=====================================

Tuy rằng cơ giáp Ánh Trăng đã cùng y biến mất trong màn mưa thiên thạch, nhưng y vẫn còn giữ bản phục chế trí tuệ nhân tạo của Ánh Trăng.

Qua chốc lát, Lục Diêu như thể đã quyết định được. Y ngước mắt nhìn Thượng tướng Eric, "Tôi lựa chọn hệ thiết kế cơ giáp."

"Thành tích mỗi một học kỳ của cậu đều sẽ báo lên quân bộ, cho nên tôi hy vọng cậu có thể biểu hiện ra được ưu thế của mình." Thượng tướng Eric lạnh lùng nói, "Nếu cậu không thể hoàn thành được bài vở của hệ thiết kế cơ giáp, cậu sẽ phải nghênh đón huấn luyện khắc nghiệt hơn."

"Tôi biết rồi."

"Tất cả giấy tờ nhập học sẽ gửi trực tiếp vào quang não cho cậu, thông tin học tịch cũng sẽ kết nối với thẻ ID thân phận của cậu. Giấy thông báo văn bản sẽ gửi đến chỗ cậu trong ba ngày tới." Thượng tướng Eric nói sơ lược về các hạng mục.

"Rõ rồi." Lục Diêu nói, "Nhưng tôi còn có một yêu cầu."

"Mời nói."

"Tôi hy vọng trong lúc tôi đi học, không được công bố cấp bậc tư chất của tôi."

Thượng tướng Eric gật đầu, nói: "Được. Cậu còn có yêu cầu gì thì nói luôn một thể."

"Tạm thời không có."

"Ừ, vậy tạm biệt."

Sau đó, màn hình trước mặt Lục Diêu tối đi.

Theo một tiếng tít vang lên, cửa khoang giám định mở ra. Lục Diêu bước ra khỏi khoang giám định. Nghênh đón y là ánh mắt tò mò và tìm tòi nghiên cứu.

Sau khi máy giám định kết nối với quân bộ, tất cả cài đặt trong máy giám định đều thay đổi, cũng chính là nói chuyện xảy ra bên trong máy giám định bên ngoài sẽ không biết được, bao gồm kết quả giám định. Các giáo viên không biết nội dung trò chuyện của quân bộ và học sinh ở bên trong.

Giáo sư Moncton ho một tiếng, hỏi: "Lục Diêu, tôi có thể hỏi kết quả giám nghiệm của em được không?"

"Tinh thần lực SS, thể năng D." Lục Diêu cố ý báo thiếu một chữ S.

"Chúc mừng em được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang tuyển chọn."

Giáo sư Moncton đứng lên, vươn tay về phía y. Người có tư chất vượt qua cấp S, không cần phải thi mà sẽ được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang tuyển trực tiếp. Cho nên giáo sư Moncton dù không biết nội dung cuộc trò chuyện ở bên trong khoang giám định, nhưng ông cũng biết được Lục Diêu nhất định sẽ được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang tuyển chọn.

"Cảm ơn thầy." Lục Diêu mỉm cười bắt tay giáo sư Moncton, "Vậy em xin đi trước đây."

"Tạm biệt."

"Tạm biệt thầy." Nói xong, Lục Diêu xoay người rời khỏi sảnh giám định.

Rời khỏi học viện học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu, Lục Diêu lái phi thuyền trở lại Lục gia.

Vừa tiến vào phòng khách Lục gia, y liền nhìn thấy Lục Viễn và Lục Tiêu.

"Đứng lại!" Lục Tiêu thấy Lục Diêu nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn lấy một cái, thế là gã trực tiếp xông lên túm lấy Lục Diêu.

Lục Diêu nhíu mày, y không thích người khác chạm trực tiếp vào người y, đặc biệt là lôi kéo kiểu này. Y nhanh chóng tránh ra, không ngờ Lục Tiêu theo quán tính lao lên nên đã ngã nhào trên mặt đất.



"Khốn khiếp!" Lục Tiêu trực tiếp đẩy trách nhiệm khiến gã ngã lên người Lục Diêu. Vừa mới đứng dậy đã siết nắm đấm xông tới, tính đánh Lục Diêu một trận, nhưng lại bị Lục Viễn đứng bên cạnh kéo lại.

"Bình tĩnh!" Lục Viễn nói. Tuy Lục Viễn cũng không thích Lục Tiêu, nhưng nếu lúc này để Lục Tiêu đánh Lục Diêu, vậy anh ta sẽ trực tiếp bị nhốt lại, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới Lục Tiêu nhập học.

Lục Viễn tuy bây giờ không thể đánh Lục Diêu được, nhưng gã thật sự hận muốn né nát Lục Diêu ra.

Gã ở Lục gia là không có cách nào động vào Lục Diêu, nhưng nếu Lục Diêu thật sự vào học viện quân sự chòm sao Ngự Phu học thì đó lại là chuyện khác. Vào học viện, mấy loại như đánh nhau Lục gia sẽ không quản.

Mà ở học viện, gã tự mình đánh Lục Diêu cũng không ổn, bởi vì có khả năng sẽ bị xử phạt. Gã giữ Lục Tiêu lại chính là tính để Lục Tiêu đánh Lục Diêu ở học viện. Nếu như vậy, cho dù bị trường học xử phạt thì cũng chỉ có một mình Lục Tiêu chịu.

Lục Tiêu bình tĩnh lại, cũng nhớ tới gia quy không thể nội đấu, gã không cam tâm hừ lạnh một tiếng, tức giận buông tay xuống.

"Kết quả giám định của anh thế nào?" Lục Viễn hếch cằm, hỏi với vẻ từ trên cao nhìn xuống.

"Không thể trả lời." Lục Diêu cười khẽ nói.

"Đừng bảo là tinh thần lực cấp F- đó chứ." Lục Viễn cười nhạo một tiếng, "Tư chất phế đến nỗi máy giám định cũng có thể chết máy được, cũng chỉ có mình anh thôi."

Lục Tiêu đứng bên cạnh cũng cười trào phúng, "Đúng vậy, tư chất kém đến nổi máy giám định cũng xảy ra trục trặc."

"Ừ." Lục Diêu lười để ý hai người này, chẳng thèm quan tâm ừ một tiếng, sau đó đi thẳng về phòng của mình.

Ngày hôm sau.

Kiểm tra tư chất ngày hôm qua bị gián đoạn, cho nên những người còn lại chưa kiểm tra được dời đến hôm nay. Nhưng bởi vì Lục Viễn và Lục Tiêu hôm qua đã giám định tư chất xong, không cần phải đi kiểm tra thêm lần nữa.

Lục Viễn bởi vì có suất tiến cử, tư chất lại đạt đến yêu cầu của hệ cơ giáp, có thể miễn thi vào thẳng hệ cơ giáp. Cho nên hôm nay gã có thể không cần tới học viện. Mà Lục Tiêu thì mới sáng sớm đã đến học viện tiến hành thi viết vòng tiếp theo. Còn về Lục Diêu, người của Lục gia đều cho biết, từ sau bữa tối hôm qua, Lục Diêu chưa từng bước chân ra khỏi cửa phòng.

"Xùy..." Lục Viễn nghe được người máy gia dụng báo cáo tình huống của Lục Diêu xong, gã cười nhạo nói, "Đoán chừng bị kết quả giám định hôm qua khiến cho tự mình hiểu lấy mình, nên từ bỏ dự thi rồi."

Vào lúc gã đi ra khỏi phòng định chế giễu Lục Diêu một trận, màn hình quang não trên cổ tay gã sáng lên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Lục An, "Đến phòng làm việc của cha."

"Con đến ngay đây." Ở trước mặt Lục An, Lục Viễn không dám lỗ mãng. Gã ngoan ngoãn trả lời.

Lục Viễn nhanh chóng đi đến văn phòng của Lục An.

"Có biết tại sao cha gọi con tới phòng làm việc không?" Lục An vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt uy nghiêm.

"Con... không biết." Lục Viễn rụt cổ, nói. Từ nhỏ gã đã sợ người cha nghiêm khắc này.

"Con có thể vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu, vui mừng lắm đúng không?"

"Vâng..." Lục Viễn vâng một tiếng.

Lục An chợt vỗ mạnh bàn, "Chỉ có chút tiền đồ này! Con có thể vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu vẫn là nhờ suất tiến cử trong tay Lục Ninh! Cha giành nó còn thấy mất mặt! Lục An này này thua kém Lục Ninh chỗ nào chứ!"

Lục Viễn bị Lục An quát tháo, sợ đến mức lùi về phía sau một bước.

"Cha cho con ba năm, nếu trong ba năm này con không thể thi đậu vào học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, con cũng đừng đi đâu nữa cả!" Lục An hung hăng nói.

"Con sợ con thi không đậu." Lục Viễn nhỏ giọng nói. Gã nằm mơ cũng muốn tiến vào học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang. Nhưng gã ngay cả thi vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu cũng tạch, chứ đừng nói là học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang.

"Lục Ninh có thể, tại sao con không thể chứ!" Lục An lạnh lùng nhìn về phía Lục Viễn.

"Không phải cha cũng thi không đậu đấy sao?" Lục Viễn nhỏ giọng thì thầm trong lòng. Câu này gã tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng. Nếu để cha nghe được, đoán chừng gã sẽ bị cha mình đánh chết.