Lâm Mộ Lan từ văn phòng Hứa Nhạc đi ra, đều là nước mắt.
Hầu Tĩnh Thục một bên giữ cô lại một bên hỏi: “Giám đốc Hứa mắng cậu à?”
Lâm Mộ Lan lắc đầu nói: “Ông ấy không mắng tôi, ông ấy nói ông ấy biết là tôi không sai, nhưng vẫn là kêu tôi nên cúi đầu.”
Hầu Tĩnh Thục kỳ quái hỏi: “Vậy cậu khóc cái gì?”
Lời này còn chưa nói dứt, Lâm Mộ Lan vừa nói tiếng khóc còn lớn hơn, cô một bên lau nước mắt một bên nói: “Tôi lớn như vậy cũng chưa từng chịu qua cảm giác này, cô ta là ai chứ? Nguyên tổng cũng chưa ở bên ngoài thừa nhận cô ta, tới nơi này diễu võ dương oai, cô không nhìn thấy bộ dáng cô ấy nói chuyện với tôi khoe khoang cỡ nào sao?”
Hầu Tĩnh Thục nhíu mày nói với cô: “Cậu đấu khí với cô ấy cái gì chứ? Căn bản đã không ở cùng một vị trí rồi.”
Giang Nhã Tuyên cũng an ủi nói: “Đúng vậy đó! Chị xem cô ấy chính là cáo mượn oai hùm, không có Nguyên tổng ai sợ cô ta chứ? Đừng tức giận đừng tức giận, tức điên thân mình không có lời. Nói nhỏ cho chị biết, tôi đã nói với học tỷ việc này, học tỷ ghét cái ác như kẻ thù, khẳng định sẽ nói cho Nguyên tổng, Nguyên tổng khẳng định cũng không thích cô ấy như vậy.”
“Cảm ơn em nha Nhã Tuyên, bất quá, sao số cô ấy lại tốt như vậy chứ?” Lâm Mộ Lan lau lau nước mắt nói: “Trên thế giới này phụ nữ tốt nhiều như vậy, tại sao Nguyên tổng lại xem trọng cô ta chứ? Nhã Tuyên em, vừa ôn nhu vừa đáng yêu, em nếu mà là Nguyên tổng phu nhân, khẳng định sẽ không giống cô gái vừa rồi vừa rồi. Diễu võ dương oai còn chưa nói, chị từ đầu tới cuối đối với cô ấy đều cung cung kính kính, cô ta một câu liền khiến cho giám đốc gọi chị đi vào muốn cho chị bị mắng.”
Lâm Mộ Lan càng nghĩ càng không cam lòng: “Cũng may giám đốc Hứa là người tốt, nếu là người không rõ thị phi, chị hôm nay chẳng phải là hy sinh oan uổng sao?”
Hầu Tĩnh Thục liền bất đắc dĩ cười cười: “Cho nên nói, chúng ta yếu không nên đấu với mạnh, cậu đó! Chính là phải thua như vậy, cậu mới chịu nhớ lâu.”
Lâm Mộ Lan bị Hầu Tĩnh Thục chỉ lên trán, nín khóc mỉm cười. Giang Nhã Tuyên liền cười theo các cô, sau đó nói: “Mộ Lan yên tâm đi! Mắt nhìn người của Nguyên tổng không phải tệ như vậy đâu, giống như Tĩnh Thục nói đó! Đây khẳng định là hôn nhân thương mại, sẽ không bền đâu.”
Lâm Mộ Lan lúc này mới gật gật đầu, mọi người trong văn phòng tình cảm cũng không tệ, sôi nổi đến an ủi Lâm Mộ Lan, cũng giúp cô hung hăng mắng Tạ Manh hai câu.
Giang Nhã Tuyên thấy Lâm Mộ Lan vui vẻ, lúc này mới thoáng yên tâm. Ngẩng đầu muốn nhìn đồng hồ, liền thấy ở cửa có một người đàn ông liếc mắt một cái cũng có thể khiến cho người ta không dời được ánh mắt
Nguyên tổng?!
Giang Nhã Tuyên vội vội vàng vàng đứng dậy nói: “Nguyên tổng khỏe.”
Động tác trong tau mọi người đều ngừng lại, sau đó vội vàng đứng dậy theo: “Nguyên tổng khỏe.”
Nguyên Tự đen mặt, dẫm lên hàn khí bước từng bước đến trước mặt mọi người, sau đó lạnh giọng nói: “Khỏe cái gì? Mắt của tôi bị mù mà!”
Giang Nhã Tuyên: “???”
Lâm Mộ Lan: “???”
Chỉ có Hầu Tĩnh Thục trước tiên là sửng sốt, sau đó nhanh miệng nói với Nguyên Tự: “Thực xin lỗi Nguyên tổng, chúng tôi không phải cố ý nói như vậy.”
Giang Nhã Tuyên lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, Nguyên Tự nói chính là lời vừa rồi Lâm Mộ Lan nói.
Tại sao Nguyên tổng lại coi trọng cô ấy như vậy chứ?
Đây chẳng phải là nói Nguyên Tự không có mắt sao? Cho nên, Nguyên Tự hiện tại đứng trước mặt các cô thừa nhận mình bị mù. Chỉ là khẩu khí này, căn bản chính là khẩu khí trào phúng, sao có thể tự thừa nhận mắt mình bị mù, đây là đang nói mấy người các cô ăn nói linh tinh đó!
Giang Nhã Tuyên suy nghĩ một hồi, rốt cuộc sáng tỏ, cũng nhanh chân nói xin lỗi: “Nguyên tổng, thực xin lỗi, là chúng tôi không biết lựa lời.”
Lâm Mộ Lan cũng rốt cuộc hiểu ra, cô vừa muốn xin lỗi nhưng lại không cam lòng. Cưới loại phụ nữ như vừa rồi về, không phải mắt mù thì là gì?
Ánh mắt Nguyên Tự nhàn nhạt lưu lại trên đỉnh đầu Lâm Mộ Lan, Lâm Mộ Lan cảm thấy khẩn trương cực kỳ. Hầu Tĩnh Thục thấy Lâm Mộ Lan đến Nguyên Tự mà còn dám đối đầu, vội vàng kéo cô.
Lâm Mộ Lan lúc này mới không tình nguyện mà nói: “Thực xin lỗi, Nguyên tổng, là tôi đã nói sai rồi.”
Nguyên Tự lúc này mới dời ánh mắt đi: “Cô không nói gì sai cả.”
Lâm Mộ Lan sửng sốt, sau đó vui vẻ, Nguyên tổng đây là thừa nhận chính mình cũng không thích cô gái vừa rồi đúng không?
Lâm Mộ Lan còn chưa vui vẻ được hai giây, lại nghe thanh âm của Nguyên Tự thấp xuống hai phần: “Chỉ là, lời này không nên từ trong miệng cô nói ra.”
Nghe được lời này, vui mừng trên mặt Lâm Mộ Lan trút hết, thậm chí còn tái đi một chút. Thế này không phải là sờ sờ vả mặt cô sao? Vợ của Nguyên Tự hắn có nửa chỗ không đúng, cũng không đến lượt Lâm Mộ Lan có tư cách chỉ điểm.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, Hứa Nhạc tự nhiên cũng nghe thấy, nhanh chân chạy ra chào hỏi. Vừa thấy là Nguyên Tự, thiếu chút nữa đôi chân mềm nhũn, phu nhân vậy mà thật sự nói lại với Nguyên tổng bên kia.
Nguyên Tự lại nhìn về phía Hứa Nhạc nói: “Nghe nói bộ phận tài vụ các người rất không vừa lòng, tôi thay vợ mình đến xem.”
Hứa Nhạc lắc đầu, làm vẻ mặt hạnh phúc mà nói: “Nguyên tổng nói đùa, có thể nhìn thấy phu nhân đã là phước đức ba đời.”
Nguyên Tự nhìn lướt qua mọi người trong văn phòng nói: “Xem ra, người có suy nghĩ này giống ông không nhiều.”
Giang Nhã Tuyên giật mình mà ngẩng đầu nhìn Nguyên Tự một cái, anh như thế nào mà lại nói như vậy? Quá không có nguyên tắc.
Lâm Mộ Lan càng muốn tức chết rồi, ai muốn nhìn thấy cô ca chứ? Còn phước đức ba đời, thật mệt với câu nói của giám đốc.
Nguyên Tự cúi đầu lại sửa lại cổ tay áo, anh không có nhìn bất kỳ người nào, mà là hỏi Hứa Nhạc: “Nghe nói, cô ấy đắc tội các ông?”
Hứa Nhạc vội đến nổi muốn quỳ, ai cmn đi nói? Trong đây có người mật báo. Chết tiệt, ai ngu như vậy chứ? Đi báo lại với chồng của người ta, có bệnh đúng không!
Hứa Nhạc trong lòng lôi mười tám đời tổ tông người đi báo ra mắng, trên mặt còn có một bộ biểu tình khiếp sợ, nói: “Ai nói vậy? Sao có thể chứ? Phu nhân tới đây, bộ phận kế toán này của tôi quả thật bồng tất sinh huy*, Nguyên tổng giúp tôi nói với phu nhân một tiếng. Là tôi tiếp đón không chu toàn, hoan nghênh phu nhân lần sau lại đến.”
(*) Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…
Nguyên Tự gật gật đầu nói: “Có thể, không đắc tội thì tốt. Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy đến đây, có lẽ sẽ có chút không chu toàn, mọi người bỏ qua một chút.”
“Nguyên tổng đừng nói vậy.” Hứa Nhạc ha ha ha cười nói: “Phải là phu nhân bỏ qua cho chúng tôi một chút, chúng tôi cái gì cũng có, không tiếp đón tốt, không tiếp đón tốt.”
Nguyên Tự xoay người đi về phía cửa, tất cả mọi người nhìn anh, không dám cản cũng không dám nói.
Liền thấy lúc người đàn ông đã đi đến cửa, đột nhiên dừng lại bước chân, anh quay đầu nhìn qua. Người đàn ông thật sự đẹp trai, trong đôi mắt kia phảng phất như có lưu quang, ánh mắt anh nhìn qua mang theo ma lực.
“Đúng rồi, vợ của tôi có chút chưa hiểu việc đời, thích nói năng mê sảng, mọi người đừng để ở trong lòng.”
Thanh âm Nguyên tổng rất trầm, giống như nốt trầm của tiếng đàn dương cầm, rất dễ nghe.
Nói lời này, tất cả mọi người trong văn phòng đã được trấn an.
“Bất quá, cô ấy là vợ của tôi, cũng đừng ngốc mà đến tìm cô ấy đắc tội. Trên thế giới này, người ngu ngốc giúp lý không giúp thân* không nhiều như vậy.”
(*)Giúp lý không giúp thân: giúp đõa chính nghĩa mà không giúp đỡ người thân.
Chờ đến khi thân ảnh Nguyên Tự hoàn toàn biến mất, mọi người trong văn phòng mới hoàn hồn, sau đó Lâm Mộ Lan lại bổ nhào lên bàn khóc ròng nói: “Cô ấy vậy mà còn được cưng chiều như vậy, thế giới này không có công lý.” Cảnh tượng vắng vẻ, đáng thương, phòng không gối chiếc trong tưởng tượng cũng không có phát sinh. Cô ta không phải bất cô độc, bất lực, đáng thương như trong suy nghĩ của cô, cô ta thật sự có thể cáo mượn oai hùm.
Giang Nhã Tuyên: “…” Tại sao cô ấy luôn cảm thấy kỳ lạ?
***
Tạ Manh ngồi ở trên sô pha ở lầu một, nhìn Nguyên Tự thân khoác ánh đèn đi tới.
Nhìn xem, vẻ mặt anh nghiêm túc lạnh nhạt. Anh ta chắc chắn đang nổi nóng rồi, yeah, nóng giận càng tốt, nóng giận đồng nghĩa với phương pháp này hữu dụng.
May mắn là nam chính có một nguyên tắc vạn năm không đổi chính là —— không đánh con gái.
Là không đánh con gái đó nha! Cô lại cứ tìm đường chết, chỉ cần anh ta không đánh cô, cô sợ cái gì chứ? Nói cách khác, anh ta có thể không đánh cô.
Bất quá, trọng điểm không phải cái này. Nguyên Tự này là một ông chủ chính trực, làm từng bước, đen trắng rõ ràng. Người như vậy, nếu biết hôm nay cô ở phòng tài vụ gây chuyện như vậy, anh ta khẳng định ghét cái ác như kẻ thù, liệu sẽ không tìm cô đến Hoa Sơn đấu kiếm chứ?
Đấu kiếm thì chắc là không có, nhưng trong lòng khẳng định sẽ ước gì cô lăn nhanh một chút.
Tạ Manh nhìn Nguyên Tự đang đi tới vài giây, tâm tư rối bời, suy nghĩ rất nhiều. Nhưng mà, Nguyên Tự chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt ngồi đối diện cô.
Sao anh ta không nói lời nào? Tại sao anh ta cứ nhìn tôi như vậy?
Tạ Manh đầu tiên là nhíu mày, sau đó cô giả vờ khụ một tiếng hỏi: “Anh tìm tôi có việc?”
Nguyên Tự gật đầu, hỏi cô: “Cô đến phòng tài vụ làm gì?”
Tạ Manh lập tức trợn tròn đôi mắt, đôi mắt đen bóng, quyến rũ lòng người như đôi mắt của con mèo đang tò mò nhìn chủ nhân.
Đôi mắt cô rất đẹp, Nguyên Tự vẫn luôn biết điều đó, đặc biệt là lúc cô mở to mắt vô tội như vậy, sẽ làm người khác không nhịn không được mềm lòng…
Nguyên Tự còn chưa nghĩ xong, liền thấy hai mắt Tạ Manh đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt, dùng loại thanh âm khiến người nghe thương tâm nói: “Tôi cũng từng học kế toán, tôi đến phòng tài vụ để xem thử, đó là nơi mà tôi đã từng mơ ước, là nơi vô cùng thiêng liêng…”
Nguyên Tự: “…” Bịa đặt.
“Đến đó rồi, tôi tràn đầy cảm xúc. Tôi đã từng giống như các cô ấy.”
Gương mặt Nguyên Tự không cảm xúc.
“Anh có biết tâm trạng của tôi ngay lúc đó là gì không?”
Nguyên Tự gật đầu, một lời nói toạc ra: “Biết. Cô đại khái thực là cảm thấy thật may mắn vì lúc trước đã từ chức!”
Tạ Manh: “…” Anh thật sự có thể đoán nha! Còn cmn đoán đúng rồi.
Nguyên Tự: “Cô nói tiếp đi.”
Tạ Manh bị nói trúng tâm tư, liền bất mãn nhìn anh nói: “Anh nói chuyện kiểu gì thế? Tôi lúc ấy nói thật là nằm mơ cũng muốn vào làm cho công ty lớn.”
Nguyên Tự gật đầu, sau đó trào phúng hỏi: “Cho nên sau này cô lựa chọn gả cho người có tiền?”
Cứu Nguyên lão gia tử, Tạ Manh được đáp ứng một nguyện vọng. Mong ước của cô lúc đó là: làm ơn hãy để tôi cưới một người đàn ông giàu có!
Nhưng cái này chỉ là thuận miệng nói ra, ai biết Nguyên lão gia tử thật sự nghiêm túc chứ?
Tạ Manh nghe ra Nguyên Tự trào phúng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Tôi cũng không nghĩ tới gả cho người có tiền lại mệt như vậy, bằng không tôi đã chọn một khoản tiền lớn rồi.”
Nguyên Tự lười cùng cô nhớ lại chuyện cũ năm xưa, bắt đầu chất vấn cô: “Hôm nay đến phòng tài vụ ầm ĩ, có phải vì muốn ly hôn không?”
Tạ Manh gật đầu, Nguyên Tự gật đầu theo nói: “Tôi biết rồi, tôi còn chưa đứng vững, ly hôn đối với tôi mà nói sẽ ảnh hưởng.”
Tạ Manh lại vui vẻ: “Cho nên tôi đây mới muốn nhanh chóng ly hôn.”
Nguyên Tự nghẹn một hơi, sau đó thở dài nói: “… Cô muốn thì cô cứ làm, chỉ cần không giết người phóng hỏa, tôi tin cục diện rối rắm đến đâu tôi cũng sẽ chịu được.”
Tạ Manh: “…” Lời này đặt vào trong tiểu thuyết vốn dĩ sẽ rất ngọt đó?
Rốt cuộc bức Tạ Manh một hồi, Nguyên Tự cảm giác tâm tình rất tốt, anh đứng dậy chọc vào cằm Tạ Manh một cái, sau đó nói: “Đến đây đi! Thử xem đến cuối cùng là cô mệt mỏi, hay là tôi chịu không nổi trước.”
Nói xong, Nguyên Tự đứng dậy rời khỏi khu nghỉ ngơi, chỉ để lại cho Tạ Manh một bóng lưng lạnh lùng.
Tạ Manh vuốt cái cằm bị anh khiêu khích, trừng lớn mắt nhìn bóng lưng anh, đột nhiên đứng dậy hướng về Nguyên Tự hét lớn: “Chiếm hầm cầu không ị phân!!!”
Nguyên Tự lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã lên mặt đất làm trò cười cho mọi người.
Anh giận dữ quay đầu lại muốn khâu miệng Tạ Manh, nhưng mà Tạ Manh đã chạy không thấy xác.
Nguyên Tự: “…” Mẹ kiếp! @#¥%…
Anh đêm nay trở về liền đem cô làm, để xem cô về sau còn dám nói câu này không!!!