Kế Hoạch Lưu Đày

Chương 51: Trăng Tím




Tuy rằng khá vất vả nhưng chuyến thu hoạch truff lần này rất thành công, bộ lạc Kuriki và Ban đều hái đủ số truff cần thiết, thậm chí bộ lạc Kuriki còn hái dư kha khá để đề phòng sự cố đột phát. Đến trưa ngày thứ ba, bọn họ liền thu quân.

Có kinh nghiệm một lần hợp tác, thời gian tiếp theo của mùa trái chín, mỗi khi phải tranh đoạt một loại tài nguyên quan trọng bộ lạc Kuriki đều tìm đồng bọn đến hỗ trợ. Rầm rộ nhất là lần tranh giành hạt cidas, một loại quả hạch có màu đỏ rực mà theo lời đồn là có chứa năng lượng đỏ. Bandankai huy động những con sói đã tách bầy trở về, dẫn theo cả đàn nimpass, còn Moaa không chỉ gọi đàn cine mà còn dùng một lượng thịt không nhỏ mời rất nhiều chim mila đến hỗ trợ bọn họ. Loại quả này tộc Kuriki chưa dám đến tranh một phần bao giờ, bởi vì nơi đó là chiến trường có cả hung thú tham gia, nhưng năm nay đã có đàn gadnim với hai con hung thú làm chỗ dựa, bọn họ đoạt về được không ít. Đàn cine và chim mila đều được chia một phần, số còn lại cũng được Bandankai phân chia công bằng cho các thành viên trong đàn dựa theo thực lực. Gia đình Moaa bởi vì cả nhà đều tham gia trận chiến nên được phân rất nhiều.

Hạt cidas có chứa năng lượng đỏ thật hay không thì không biết, ba người Shan, Jim và Hahna thử nghiệm nhiều lần cũng không dám khẳng định có hay không, nhưng thứ này đáng giá là chắc chắn. Kant có nói qua một hạt cidas ở chợ phiên có thể đổi được một túi muối đủ cho một gia đình ăn suốt nửa năm, mà đống cidas gia đình Moaa nhận được có hơn sáu trăm hạt, đối với thế giới này là một gia tài khổng lồ.

Chứng kiến việc bốn tộc đàn hợp tác giành riêng hẳn một góc khu rừng cidas đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến đám hoang thú và hung thú xung quanh. Mấy ngày sau con nai sinar hung thú đến tìm Bandankai, nó muốn nhờ đàn sói giúp đỡ để đoạt một loại tài nguyên rất quan trọng với mình, tiền công là một khối đá mặt trời nhỏ bằng đầu ngón tay Hahna.

Thứ con nai muốn lấy là quả của một loại dây leo mọc dọc vách đá của một vực sâu cách lãnh địa bọn họ khá xa, phải băng rừng gần hai ngày mới đến nơi. Cũng không biết thứ quả đó có tác dụng gì nhưng có rất nhiều loài ăn cỏ tụ tập quanh hai bên bờ vực chờ quả chín, trong đó thế lực mạnh nhất là một đàn bagdo thuộc họ linh trưởng. Thế giới này trừ nhân loại ra thì các loại linh trưởng khác lại rất hiếm, trước đây Moaa cũng chỉ biết có loài laiong thể hình khá nhỏ, mà bagdo thì hắn cũng mới nghe nói lần đầu.

Theo Kant miêu tả thì bagdo trông khá giống đười ươi, lông màu nâu sẫm, so với nhân loại thì cao lớn hơn rất nhiều, những con bình thường đứng thẳng đã cao hơn ba mét, con đầu đàn là hung thú còn cao lớn hơn. Loài linh trưởng giỏi leo trèo, số lượng thành viên cũng không ít, cho nên hằng năm trong khi những loài khác chỉ có thể tranh đoạt quả chín dọc đỉnh vực thì đàn bagdo chiếm lĩnh cả vách đá bên dưới, con nai sinar cho dù là hung thú cũng không có biện pháp lấy được đủ số quả nó cần, những quả chất lượng tốt rất ít khi mọc gần đỉnh vực.

Loại tình huống này thực tế đàn sói cũng không giúp được gì, nếu các thú nhân muốn leo vách đá thì không thể biến thân, mà không dùng hình thú thì bọn họ lại không đánh lại đám bagdo, cho nên ban đầu Bandankai từ chối hỗ trợ. Nhưng nhóm nhân loại tụm lại bàn bạc một lát thì Moaa đứng ra đàm phán với con nai, bọn họ chỉ giúp nó hái được tối đa hai mươi quả, sau đó sẽ lập tức rút lui, và nó phải tham gia trận chiến này. Dù sao nai shinar đực là loài đơn độc không có bầy đàn gì, hai mươi quả đối với nó đã quá đủ, vì vậy con nai đồng ý.

Đến ngày quả chín, dưới sự chỉ huy của Lind, con nai sinar, thú nhân và đàn gadnim phong tỏa hẳn một đoạn đỉnh vực không cho loài nào đến gần, sau đó các thú nhân mạnh nhất bộ lạc dùng hình người trèo xuống vách đá, hai ba người một đội ngăn cản đàn bagdo đến gần trong khi Moaa tranh thủ hái quả chín, Rin ở bên cạnh vừa hỗ trợ các thú nhân vừa đề phòng có loài khác xen vào. Trận chiến kéo dài không đến mười phút, đợi con bagdo đầu đàn chạy tới thì Moaa đã hái đủ số quả cần rồi cả bọn an toàn rút lui. Trên đỉnh vực có ba con hung thú đợi sẵn nên con bagdo vương không dám đuổi theo.

Chiến dịch ngắn ngủi đó rất nhanh lan truyền trong tầng lớp thú cao cấp, và việc đến nhờ nhóm nhân loại trong đàn Bandankai hỗ trợ giải quyết vấn đề trở thành phong trào của cả vùng, kết quả là bộ lạc Kuriki có một mùa trái chín bận rộn gấp bội so với hằng năm, mà thu hoạch cũng phong phú tương ứng với độ bận rộn đó.

Giữa sự tất bật, thời gian của mùa trái chín đã đi qua một nửa, ngày trăng tím thứ nhất trong năm đã đến.

Trời ngã dần về chiều, dù trên cao ánh nắng vẫn còn rực rỡ nhưng dưới khe núi của bộ lạc Kuriki, ánh sáng đã dần yếu ớt. Rein bỏ thêm củi vào bếp lửa để nồi thịt hầm sôi bung, sau đó nhìn về cuối hẻm núi xem tình hình. Hôm nay bộ lạc ở lại trong hẻm núi để xử lý những thứ thu hoạch được từ mấy ngày trước chứ không đi ra ngoài, gần một nửa người tính luôn bộ lạc Ban đang tụ tập quanh hồ nước dưới chân thác rửa củ lil, số còn lại thì một nửa giúp hai tư tế cắt lát và phơi khô một loại nấm dùng làm thuốc, một nửa giúp Rein xử lý nguyên liệu làm gia vị, cao tầng của bộ lạc đã quyết định mang mấy thứ gia vị trộn sẵn của Rein đi chợ phiên năm nay.

Hiện tại sắp tới giờ ăn cơm nên nhóm của Rein đang làm đồ ăn cho cả bộ lạc, hắn vừa làm vừa ngóng chỗ thác nước vì Rin đang làm việc ở đó.

"Cái nồi này để làm gì vậy Rein, nghe mùi đã thấy chua rồi?" Xoea chỉ tay vào nồi đá mình đang phụ trách khuấy hỏi, đó là một nồi nước trái cây nấu với mật hoa, muối và một ít rau thơm, không giống nồi thịt hầm cũng không giống canh rau.

"Nó là nước gia vị, lát nữa ăn chung với thịt nướng, mấy bữa trước tớ có làm thử ở nhà rồi, ăn ngon lắm." Rein đáp, cách làm sốt hoa quả này hắn cũng mới nghe Lind kể qua gần đây, làm thử vài lần mới thành công.

"Món mới à?" Xoea hơi nghi ngờ hỏi lại, loại trái cây dùng làm nồi gia vị này trước nay không ai ăn vì nó vừa nhỏ vừa chua, tuy rằng có thêm muối và mật hoa cùng mấy thứ khác nhưng hắn cũng không cho rằng nó sẽ ngon.

Klap và Ghar đang nướng thịt ở bếp lửa kế bên đều tò mò nhìn nồi nước sốt, sau đó cũng nhỏ giọng bình luận với nhau. Hai người này là thú nhân thuộc dạng phát triển giác quan chứ không tăng cường thể chất, thú hình rất nhỏ không thể tham gia đi săn nên khó dung nhập với tập thể, thường phụ trách canh gác cho bộ lạc, hai người chơi với nhau rất hợp.

"Tớ không thích vị chua chút nào." Klap nhăn mặt nói.

Ghar hàm hậu khuyên: "Cậu cứ ăn thử chút đi, đồ ăn Rein làm thì chắc là ngon mà."

Klap ngẫm lại thấy cũng phải, đồ ăn Rein làm chưa bao giờ khiến bộ lạc thất vọng, mỗi lần hắn dạy mọi người làm món mới đều khiến tất cả xuýt xoa khen ngợi.

Rein thì không để ý đến nghi ngờ của ba người, kiểm tra nồi sốt rồi bảo Xoea nhắc khỏi bếp để nguội, đợi lát nữa ai muốn ăn thì tự múc.

Không bao lâu sau, mặt trời đã khuất hẳn sau đỉnh rừng, hai vầng trăng đang nửa độ cũng lờ mờ hiện ra, những người làm xong việc của mình lục tục tập trung đến quanh sân để ăn bữa tối.

Hahna vừa thấy nồi sốt đã reo lên: "Có sốt chua ngọt nè maam."

Shan và Jim cũng lập tức bu lại gần nồi sốt, ríu rít thúc giục Xoea phân thịt nướng cho mình để ăn.

"Cái này ngon lắm à?" Xoea ngờ ngợ hỏi.

"Ngon sao không, đồ ăn anh Rein nấu mà, ăn đã miệng lắm." Hahna háo hức đáp.

Thái độ của ba người làm cả bộ lạc đều mong đợi món mới, và quả nhiên Rein không làm cho ai thất vọng bao giờ, hơn nữa vị chua ngọt luôn luôn rất hấp dẫn. Nồi sốt bị ăn sạch sẽ, đám thanh niên ăn xong thịt còn liếm hết nước sốt trong đĩa của mình mới thòm thèm dừng lại.

Joseh ngồi một bên nghe Rein hướng dẫn mọi người cách làm món nước sốt này, nghe nói chỉ cần bỏ vào vật đựng có nắp đậy, loại sốt này có thể để dành được cả tháng, mà nếu là mùa tuyết thì càng giữ được lâu hơn, hắn liền nghĩ đến đợi trở về bộ lạc sẽ phân công người đi hái trái cây này về làm thành nước gia vị để dành ăn. Gần đây ở lại bộ lạc Kuriki, hắn học được rất nhiều thứ mới, chủ yếu là do các thành viên trong gia đình Moaa dạy. Joseh biết nhóm người đó rất ghét mình và cả bộ lạc Ban, nhưng bọn họ dạy cho mọi người làm gì đó cũng không cấm bộ lạc Ban học bao giờ, điều này làm Joseh rất biết ơn. Hành vi như vậy rất giống với các sứ giả của Ydang trong truyền thuyết, nó làm Joseh hoang mang rất nhiều, cũng suy nghĩ rất nhiều. Hiện tại hắn đã quyết định, đợi trở về bộ lạc sẽ bàn với tư tế, sau này bộ lạc Ban sẽ không vứt bỏ nữ thú nhân nữa.

Ăn cơm xong trời cũng đã tối hoàn toàn, hai vầng trăng trên trời mới vừa xuất hiện đã lập tức bị màn trời màu tím nhạt che khuất báo hiệu trăng tím sắp lên. Mọi người nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi trở về hang của mình.

Những người chuẩn bị phơi ánh trăng tím thì không quay về mà tập hợp lại quanh Rin. Có tổng cộng mười một người, trong đó có cả tư tế Dorin, chín người là của bộ lạc Kuriki, hai người của bộ lạc Ban. Bộ lạc Ban vốn dĩ có năm người thiên phú thuộc mặt trăng, nhưng hai người trong đó kiên quyết không tin mình phơi ánh trăng tím sẽ không có việc gì cho nên nhất định không tham gia, một người ban đầu định thử nhưng bị hai người kia nói đến sợ hãi rút lui, chỉ có hai á thú còn trẻ là dám đi thử.

Cả nhóm tạm biệt người trong nhà rồi dìu Dorin, theo Rin cùng leo lên đỉnh thác nước, lần đầu rời khỏi hẻm núi mà không có thú nhân đi cùng, các á thú đều khá căng thẳng.

"Đừng sợ, đêm trăng tím dã thú đều không ra ngoài, chỉ có chúng ta thôi, không có nguy hiểm gì đâu." Rin trấn an.

Hahna cũng nói thêm: "Giữa mùa tuyết vừa rồi em nằm một đêm trên vách đá mà còn không có việc gì, đêm trăng tím rất an toàn, đừng lo."

Shami cười hỏi Hahna: "Phơi trăng tím cảm giác như thế nào?"

"Như thế nào hả? Cảm giác như máu trong người đều đang nổi sóng ấy. Không đau đâu, nhưng mà khó chịu." Hahna nhớ lại đáp.

"Chắc do em là thú nhân nên cảm ứng rõ ràng như vậy, chứ anh thấy cũng không đến nỗi nào mà. Lát nữa anh phải thử phương pháp hấp thu Moaa dạy, nói không chừng năng lực của anh sẽ tăng lên một bậc." Rin nói.

"Phương pháp hấp thu gì thế?" Dorin mở miệng hỏi.

Rin liền nói cho bà nghe một lần cách tập trung tinh thần để lôi kéo năng lượng chảy vào người nhanh hơn mà Moaa đã dạy. Không chỉ Dorin mà các á thú khác đều nghiêm túc lắng nghe hắn nói.

Đợi Rin nói xong, một á thú của bộ lạc tên là Mint cảm khái nói: "Có năng lực như Rin thật tốt, đến bây giờ anh cũng không rõ lắm năng lực của mình là gì đâu."

"Nói không chừng qua hôm nay sẽ biết đấy." Một á thú khác tên là Shu hồ hởi nói. Thời gian này thường xuyên theo các thú nhân vào rừng thu hoạch, không ít lần chứng kiến Moaa và Rin tham gia chiến đấu, các á thú của bộ lạc đều rất hướng tới. Những người thuộc hệ mặt trời giống như Bayee đã bắt đầu thử luyện tập theo hướng dẫn của Moaa, chỉ có nhóm thuộc mặt trăng là hoàn toàn không có biện pháp nào, phải chờ tới ngày trăng tím thử xem năng lực có rõ ràng hơn không.

Chẳng bao lâu cả nhóm đã lên đến đỉnh thác, chỗ đất trống được các thú nhân lên quét dọn từ chiều, còn trải một tấm da thú lớn để các á thú ngồi nữa. Mọi người cởi giày ngồi lên thảm, vừa trò chuyện vừa chờ mặt trăng lên. Bên hướng tây mặt trời vẫn còn để lại một rặng mây đỏ, còn hướng đông mặt trăng vẫn chưa ló dạng. Màn trời đêm đen nhánh thường ngày đã bị thay thế bởi màu tím nhạt phơn phớt, hai vầng trăng và vô vàn vì sao đều không thấy bóng dáng. Đêm trăng tím trời luôn rất trong, không có lấy một cụm mây nào.

"Chú ý, vai chính ra rồi." Hahna vẫn luôn để mắt đến hướng đông, vừa thấy đỉnh của vầng trăng kia nhô lên liền báo với mọi người. Không ai hiểu vai chính là gì, nhưng mọi người đều biết cô nhỏ nói đến trăng tím.

Khi ánh sáng của vầng trăng phủ xuống, cả nhóm người đều bắt đầu có phản ứng. Bị ảnh hưởng mạnh nhất là Shami, nhỏ cũng giống Hahna lần đầu phơi ánh trăng lúc trước, lập tức bị buộc chuyển sang hình thú và rơi vào trạng thái vô thức. Thú hình của Shami cũng chỉ nhỏ bằng một con mèo, hình dạng như là một con nai màu trắng bạc với lốm đốm tím, có một cặp sừng nhỏ xíu nhô lên hai bên đầu, cặp sừng cũng có màu trắng với một chút ánh tím ở đỉnh sừng.

Hahna khá hơn một chút, vẫn còn giữ được tỉnh táo nhưng cũng bị buộc chuyển sang hình thú và cuộn tròn lại vì khó chịu. Rin có kinh nghiệm nhiều năm hấp thu nên là người thản nhiên nhất, hắn vớt Shami và Hahna ra khỏi đống quần áo và đặt hai đứa lên tảng đá lớn gần đó đề phòng bị người vô ý giẫm trúng. Các á thú khác phản ứng mạnh yếu khác nhau, nhưng lúc này đều đang gắng sức chịu đựng để thích nghi với cảm giác dậy sóng trong lòng.

"Tư tế thấy thế nào? Có chịu được không?" Rin quan tâm hỏi, Dorin là người lớn tuổi nhất ở đây, nhìn bà cắn răng chịu đựng làm hắn rất lo lắng.

Dorin chỉ nhẹ lắc đầu không nói gì, tỏ ý mình không sao. Rin chờ một lát, thấy mọi người dần thích ứng với cảm giác hấp thu ánh trăng mới yên tâm nhắm mắt lại, dùng biện pháp của Moaa thu hút càng nhiều năng lượng vào người. Qua chừng nửa giờ, cả nhóm cơ bản đã thích ứng được, cũng học theo Rin nhắm mắt lại tiến vào trạng thái nhập định. Có lẽ do đặc trưng của á thú, tất cả chín người đều dễ dàng giữ được tinh thần tập trung thời gian dài.

Trên tảng đá của hai thú nhân, Shami vẫn luôn hôn mê không tỉnh, mà Hahna đã phát hiện sử dụng năng lực của mình sẽ giảm bớt khó chịu trong người, cũng tăng tốc độ hấp thu lên nên tụ ra bốn bông tuyết, sau đó không chế chúng cùng một cơn lốc xoáy nhỏ liên tục vờn quanh chính mình.

Cả nhóm người đều im lặng hấp thu năng lượng, mà quanh bọn họ, đất trời cũng trầm tịch hoàn toàn, dù là gió cũng không hề lay động, chỉ có tiếng lốc xoáy của Hahna vẫn ồ ồ kêu đều đặn. Qua chừng ba giờ, vầng trăng tím đã đi được một phần ba chặng đường, ánh sáng tím cũng dần đậm màu lên, nơi xa đột nhiên truyền đến một dao động kỳ lạ làm tất cả người trên đỉnh thác, kể cả Shami vẫn luôn hôn mê đều giật mình mở mắt ra. Bọn họ ngạc nhiên nhìn về cùng một phương hướng, ở đó có cái gì đó đang đến, một thứ có liên quan đến năng lượng tím mà tất cả người ở đây đều cảm ứng được.