Kế Hoạch Lưu Đày

Chương 48: Mùa trái chín




Qua nửa đêm hôm ấy Moaa mới tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy nóc động quen thuộc, ánh sáng mờ mờ và bóng lửa chập chờn xung quanh, hắn nhận ra mình đang nằm ở phòng sinh hoạt. Trên người hình như không có thương tích gì nặng, nhưng đầu rất đau. Định giơ tay lên xoa đầu hắn mới nhận ra tay mình đang nằm trong lòng bàn tay một người khác, cảm xúc này rất quen thuộc, là tay của Bab.

Moaa động đậy tay một chút để gọi Bab, nhưng bàn tay to kia lại hoàn toàn bất động.

"Bab?" Moaa khẽ gọi, đầu hắn rất đau nên không xoay sang xem được.

Bab vẫn không có phản ứng gì nhưng Gadnu đang nằm phía đầu Moaa nghe âm thanh ngóc đầu dậy nhìn, thấy Moaa đã tỉnh liền kêu một tiếng rồi cúi xuống liếm mặt hắn một cái.

"Moaa tỉnh rồi?" Tiếng của tư tế Dorin truyền đến cách đó không xa.

Sau đó là tiếng của Hahna đang chạy tới: "Maam tỉnh rồi? Maam thấy thế nào?"

"Maam không sao, chú Bab thế nào rồi?" Moaa đáp lời, trong lòng đoán được Bab hẳn là còn hôn mê.

Hahna nghẹn ngào đáp: "Chú Bab bị thương nặng lắm, chưa tỉnh lại."

Lúc này Dorin đã đi tới, giải thích: "Bab bị nội thương do chạy quá nhanh trong thời gian dài, sau đó còn bị đánh ngã, có mấy cái xương sườn gãy. Xương đã nối lại, cậu ta cũng đã uống thuốc rồi, hiện tại đang sốt, ta chỉ có thể giữ thân nhiệt cậu ấy ổn định, đợi xem Bab có qua được đêm nay không."

Nói xong bà bảo Hahna tránh sang bên để bà kiểm tra cho Moaa. Moaa muốn hỏi thêm tình trạng của Bab nhưng đành nhịn lại, phối hợp trả lời câu hỏi của Dorin.

"Ngoài đau đầu ra cậu còn đau chỗ nào không?"

"Không ạ."

"Thử nghiêng đầu sang bên một chút xem."

Moaa làm thử nhưng lập tức bị cơn choáng váng ập tới đánh gãy. Hắn nhắm mắt, nhăn mày đáp: "Không được ạ, chóng mặt lắm."

Dorin gật đầu, lại hỏi vài câu, sau đó dặn dò: "Cậu phải nằm yên không được cử động đầu cho đến khi hết đau, nếu lúc ấy vẫn còn chóng mặt thì vẫn phải nằm và hạn chế ngồi dậy. Hahna con đi lấy chút cineba cho maam ăn rồi uống thuốc."

"Dạ." Hahna nhanh nhẹn đáp rồi chạy ra ngoài.

Lind ở ngoài cửa đi vào, trên tay bưng một chậu nước để hạ sốt cho Jim. Jim vốn bị thương nhẹ nhưng lúc tối lại bắt đầu sốt lên, hiện tại đang nằm cạnh Sam, nghe mọi người nói chuyện cũng mở mắt nhưng không có sức nói chuyện. Lind thấy Moaa tỉnh cũng hỏi thăm một tiếng, còn nói thêm: "Lúc ấy anh cũng quá liều lĩnh, nếu không phải Bab đuổi theo kịp, anh đã bị con hổ zhort giết rồi."

"Bab cứu tôi?" Moaa ngạc nhiên, hắn không nhớ rõ tình cảnh lúc đó, vừa rồi còn thấy kỳ quái sao Bab lại chạy quá nhanh đến mức bị nội thương.

"Ừ, chắc là anh không nhìn thấy. Lúc anh chạy đi anh Bab liền cố sức đánh ngã con turtu để mấy người anh Sam khống chế nó rồi đuổi theo anh, cũng không biết anh ấy lấy sức ở đâu ra mà chạy theo kịp, cuối cùng còn đổi sang hình người chắn cho anh một vuốt của con hổ." Lind đáp.

"May phước là Bab đuổi theo kịp." Sam nằm cạnh đó lên tiếng, hắn bị con turtu vương chọc một lỗ trên ngực, may mà né kịp nên không bị thương gì nguy hiểm, chỉ là vết thương khá sâu mà thôi.

Moaa im lặng không nói, nhưng bàn tay phải lại lặng lẽ xoay lại nắm lấy ngón tay Bab.

Lúc này trong phòng sinh hoạt nhà bọn họ nằm rất nhiều người, mấy thú nhân và gadnim bị thương nặng đều được sắp xếp ở đây, trong bộ lạc chỉ có chỗ này là đủ cho tất cả nằm, cả hai tư tế cũng ở đây chăm nom người bệnh. Âm thanh chỗ Moaa đánh thức những người khác, mấy con sói tai thính đương nhiên cũng đã tỉnh, ngóc đầu lên hóng chuyện. Gadnu vẫn nằm phía đầu Moaa, đợi Hahna mang cháo vào còn giúp cô ngóc đỡ Moaa ngồi dậy, sau đó làm chỗ dựa lưng cho hắn ăn cháo và uống thuốc.

Trong thuốc hẳn là có thành phần an thần, Moaa uống xong thì rất nhanh lại thiếp đi, trước khi rơi vào giấc ngủ hắn còn lắc lắc ngón tay của Bab thì thầm: "Anh cố chịu đựng một chút, qua đêm nay thì tốt rồi."

Sáng hôm sau, lúc Moaa tỉnh lại thì Bab đã tỉnh trước rồi. Moaa vừa mở mắt đã nghe giọng Bab nói chuyện, hắn đang trả lời câu hỏi của tư tế Dorin, nghe rất yếu nhưng cũng đủ rõ ràng. Moaa liếc mắt nhìn sang thì thấy Bab đã được đỡ ngồi dậy, đang dựa lưng vào Gadnu.

"Cậu sao rồi?" Bab nhận ra Moaa đã tỉnh, nghiêng đầu sang nhìn hắn.

Moaa bất giác mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Tôi không sao, anh thấy thế nào?"

Bab cũng cười, ngón tay đang bị Moaa nắm lắc lắc mấy cái: "Không sao đâu, tôi sẽ nhanh chóng khỏe lại."

Lúc này Moaa mới nhận ra mình còn đang nắm tay Bab, dù vậy hắn không định rút tay lại. Nhìn tình hình xung quanh một vòng, hắn hỏi: "Ngoài rừng bây giờ thế nào rồi?"

"Tình hình đã ổn, Gadnu còn bận tâm hai người nên chưa đi lập lãnh địa của mình, nhưng đám hung thú xung quanh đã thừa nhận địa vị của đàn gadnim, rút lui cả rồi. Thủ lĩnh Bandankai đang đi xem xét lãnh địa giành được của đàn tiris, nghe nói đám đó đã tách ra thành bốn đàn nhỏ và chạy trốn sạch cả. Nhân lúc trời bớt mưa, thủ lĩnh Kant cũng dẫn thú nhân đi theo để săn bắt một trận." Sam nằm gần đó lên tiếng thuật lại tình hình bên ngoài cho hai người vừa tỉnh lại.

Bab nghe vậy thì cười nói: "Đáng tiếc chúng ta không thể tham gia."

"Anh còn đang bị thương đấy, đợi Gadnu lập lãnh địa xong chúng ta sẽ có một khu vực rất lớn để săn bắt." Moaa nói, nghĩ tới tương lai trong lòng cũng rộn ràng, hắn dám chắc trên thế giới này chưa có bộ lạc nào đạt được vùng săn bắt rộng lớn như bọn họ.

"Và có một khu vực lớn hơn để hái lượm những thứ hữu ích nữa, hy vọng thủ lĩnh Bandankai sẽ mở rộng lãnh địa đến gần đầm lầy, nơi đó có rất nhiều tài nguyên quan trọng." Dorin cũng vui vẻ lên tiếng.

"Cái đó không khó, Gadnu, anh định lập lãnh địa ở đâu?" Moaa quay sang hỏi Gadnu.

Gadnu ư ử vài tiếng đáp lời, còn ra dấu về phía Dorin.

Cái này mọi người nhìn đều hiểu, Gadnu muốn nghe ý kiến của tư tế.

Điều này làm Dorin kích động đến đỏ mặt, bà thế nhưng có cơ hội tham gia chọn lãnh địa của một hung thú, điều này quá sức tưởng tượng rồi. Nắm chặt cây gậy một chút lấy lại bình tĩnh, Dorin bắt đầu nói cho Gadnu nghe những thứ quan trọng bọn họ cần hoặc là đặc biệt quý ở xung quanh cùng những nơi có chúng, nhất là những thứ dùng để trị bệnh, bà tin rằng không chỉ nhân loại mà đàn gadnim cũng sẽ cần chúng.

Gadnu chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, đợi Dorin nói xong còn khen ngợi mà liếm mặt bà một cái. Dorin vui sướng vì được tham dự việc lập lãnh địa của Gadnu mà nó cũng rất vui sướng khi bà tham gia. Trí tuệ của nhân loại là thứ mà dã thú không có cách nào đạt tới, cho dù lên tới bậc hung thú đi chăng nữa, vậy nên có được cố vấn của họ là cơ may hiếm có mà Gadnu biết các hung thú khác không thể hưởng thụ. Nghĩ tới đây nó lại thấy vui vẻ, cái đuôi phe phẩy quét qua mặt của một con gadnim khác, con sói kia theo bản năng chụp một cái làm Gadnu suýt nữa nhảy dựng.

Thấy Bab và Moaa đều đã ổn định, Gadnu mới rời khỏi bộ lạc để đi làm công tác của mình là lập lãnh địa. Nó không đi một mình mà mang cả Rein và năm con gadnim khác theo, trong đó có Leina là hoang thú, bốn con khác là gadnim thường. Tụi nó mất ba ngày mới đánh dấu xong lãnh địa, là địa vực kéo dài của lãnh địa Bandankai hướng về phía đầm lầy.

Vốn dĩ bình thường không có chuyện hai hung thú đặt lãnh địa sát nhau, luôn có một vùng đệm ở giữa do các hoang thú chiếm lĩnh để tránh những phân tranh không đáng, nhưng Gadnu là trường hợp đặc biệt. Bandankai có rất nhiều con cái, anh chị của Gadnu nếu có cơ hội phát triển lên hung thú đều lựa chọn tách đàn đi xa rèn luyện, sau đó dừng lại ở một vùng khác lập lãnh địa, chỉ có đứa út Gadnu là do Bandankai giữ lại để làm thủ lĩnh dự bị cho đàn. Nó chính mình bồi dưỡng và dạy dỗ, một ngày nào đó Bandankai ngã xuống thì Gadnu sẽ kế thừa vị trí thủ lĩnh và cả lãnh địa của nó. Gadnu cũng rõ ràng chuyện này, vậy nên nó chọn lập lãnh địa ngay bên cạnh, hai phần lãnh địa thực tế chính là một, Gadnu đánh dấu xong lại chạy về hang ở cùng gia đình Moaa, chuyện tuần tra thì giao cho đàn nimpas.

Phải nói là từ lúc bị Bandankai cướp mất lãnh địa, đàn nimpas sống sung sướng hơn trước rất nhiều. Hiện tại chúng có quyền đi săn trong lãnh địa của đàn gadnim, so với lãnh địa của chúng trước đây lớn hơn gấp sáu bảy lần, khi gặp nguy hiểm hoặc con mồi khó chơi, chúng cũng có thể gọi đàn sói lớn đến hỗ trợ. Bởi vì như vậy, khi thấy Gadnu lập lãnh địa ngay bên cạnh, con nimpas đầu đàn liền phân một phần đàn mình ra giao cho một con sói có uy tín khác làm đầu đàn đi theo, như vậy lãnh địa đàn của nó nghiễm nhiên cũng mở rộng ra một mảng lớn, có lẽ đợi vài năm nữa số lượng thành viên sẽ tăng lên nhanh chóng.

Dưỡng thương mấy ngày, các thú nhân tình hình thuyên giảm đều lục tục được người nhà đón về chăm sóc, mấy thú nhân nhà Moaa, trừ Bab ra thì hầu hết đã xuống giường được. Đám gadnim ăn vạ trong nhà Moaa cũng bị Gadnu đuổi về đàn, gia đình họ lại quay về nhịp sinh hoạt thường ngày.

Bab nằm trên giường mười ngày là đã xuống giường phụ Rein nấu ăn, sau một tháng là có thể đi theo đội săn ra rừng. Moaa thì hồi phục chậm hơn nhiều, hắn nằm mười ngày đầu mới thôi choáng váng và xuống giường đi lại được, nhưng phải hơn một tuần trăng mới có thể hoạt động bình thường.

Khi Moaa có thể theo đội hái lượm ra ngoài bộ lạc, mùa mưa đã dần chuyển sang mùa trái chín. Gần đây trời đã rất ít mưa, không khí dần khô ráo, và cây cối cũng bắt đầu thúc giục trái cây của mình bước sang giai đoạn hoàn chỉnh.

Nằm ở nhà cả tháng nên lần này đi ra rừng Moaa rất vui vẻ, đặc biệt là vào mùa thu hoạch thế này.

"Cineba bao giờ chín nhỉ." Moaa hỏi Rin, hai người đều đang ngồi trên lưng thú nhân nhà mình, Bab và Rein đi cách nhau không xa.

"Chắc là phải qua ngày trăng tím, lần trước đi săn em có đến xem, mới vừa khép vỏ thôi." Rin đáp.

"Mấy bữa trước con có nghe đám anh Shan bàn xem làm sao xử được con bago vương, sẵn giúp đàn cine thu hoạch được càng nhiều cineba." Hahna ở phía trước quay đầu nói, cô nhóc đang do Sam chở, ngồi chung với Lind.

Moaa cười: "Đúng rồi còn vụ này nữa. Thế đã nghĩ ra cách nào chưa?"

"Ban đầu là định dùng bẫy nhưng thứ đó miễn cưỡng có thể bắt được chim bago thường, mấy con cấp hoang thú trở lên chắc là bắt không nổi. Sau đó mấy ảnh quyết định sẽ phục kích, nhờ Gadnu hoặc thủ lĩnh Bandankai giúp đỡ mới được, nhưng kịch bản phục kích thế nào thì vẫn đang bàn." Hahna đáp.

"Em thấy là cần đàn cine phối hợp nữa, làm mồi dẫn bọn bago vào ổ phục kích gì đó." Rin nêu ý kiến.

"Cái đó không khó, đàn cine hẳn là không từ chối đâu, dù sao chúng cũng rất ghét bago mà." Moaa nói.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, cả đoàn đã đến được khu vực định thu hoạch, Kant ra hiệu tất cả tập hợp để phân nhóm. Lần này đi thu hoạch hắn mang cả các á thú theo, trong đó có cả tư tế Tannu. Trước đây đi thu hoạch ngoài rừng luôn chỉ có các thú nhân đi, bởi vì bên ngoài rất nguy hiểm, mang á thú theo bọn họ không đảm bảo mình có thể bảo vệ tất cả an toàn. Nhưng năm nay đã khác, đi cùng bộ lạc còn có đàn gadnim ở xung quanh bảo vệ, trên đầu có tên nước của Rin canh giữ, vô cùng an toàn. Một nhóm thú nhân của bộ lạc Ban cũng đi theo, bộ lạc bọn họ cũng cần loại tài nguyên này.

Chuyến đi lần này chủ yếu là để thu hoạch một loại lá dùng để làm thuốc che giấu mùi mà mỗi lần đi săn tư tế đều vẫy cho tất cả thú nhân, dĩ nhiên nếu thấy thứ gì khác hữu dụng thì bọn họ cũng không bỏ qua. Loại lá này là của một loài cây bụi nhỏ tên là tolumt, chúng mọc trong các kẽ đá rất ít đất nhưng có đủ ánh mặt trời, mỗi bụi cao nhất cũng chỉ hai gang tay, có gai và lá thì cỡ đầu ngón tay cái, hình tròn. Lá tolumt phải được thu hoạch khi đã đủ già nhưng chưa bị vàng, thời tiết cần thiết khô ráo mới được, vậy nên hằng năm vào lúc này là thời gian thích hợp nhất. Chỗ mà tolumt mọc nhiều thường là trong vùng núi đá hoặc rừng đá. Nơi bộ lạc Kuriki đến thu hoạch lần này là một bên khác của rừng đá diễn ra trận chiến với các hung thú lần trước, bây giờ nó đã nằm trong lãnh địa của Gadnu.

Mọi người theo sự phân công của Tannu tản ra hái lá cây. Xung quanh dần vang tiếng nói cười rộn ràng, các á thú lần đầu được đi xa khỏi bộ lạc như vậy nên rất hào hứng, vừa làm việc vừa trò chuyện, các thú nhân xung quanh cũng tích cực lấy lòng, mà đàn gadnim đi theo đã tản ra xung quanh vừa canh gác cho mọi người vừa vui sướng hóng chuyện.

Bab nhìn nhìn vị trí, nói với Moaa: "Khi nào về chúng ta ghé qua khu mộ khana lấy thêm mấy khúc xương nữa về làm cối giã cineba. Trong bộ lạc có mỗi một cái lúc cần dùng cứ phải xếp hàng rất lâu. Từ đây đến khe núi đó cũng không xa đâu."

Moaa gật đầu: "Cũng được, gần đây mọi người dùng nó nhiều hơn rồi."

Vỏ của cineba rất cứng, mà hạt cineba cũng không nhỏ, cho nên giã nó ra đến mức có thể nấu cơm ăn được thì cối gỗ là không chịu nổi, cối đá cũng không trụ được bao lâu, nước mắt silbi cũng không chịu lâu hơn cối đá bao nhiêu, cuối cùng Bab dùng khúc xương khana lấy về lần trước làm đế, Shan và Hahna đúc nước mắt silbi làm thành cối mới xem như ổn.

So với phương pháp truyền thống trước đây là dùng một tảng đá lớn đập hạt cineba vỡ ra rồi bỏ vào nước nấu như luộc khoai thì cineba giã nát rồi nấu thành cơm hoặc là đồ chín rồi giã thành bánh giầy ăn ngon hơn nhiều, cho nên gần đây người bộ lạc Kuriki bắt đầu xem cineba như đồ ăn kèm với thịt, mỗi ngày đều có mấy nhà muốn dùng cối giã.

"Vậy sẵn tiện con xem cỏ gallofy đã chín chưa." Hahna nghe vậy cũng xen mồm. Gallofy nghĩa là ngôi sao màu vàng, đây là tên Hahna đặt cho loại cỏ có lá gân vàng và quả hình ngôi sao mà cô nhóc phát hiện bên ngoài mộ khana.

Bab gật đầu: "Vậy chúng ta cùng đi, rủ cả Gadnu theo nữa." Hắn định chỉ mình và Moaa đi thôi, nếu đem theo Hahna thì phải gọi thêm người để bảo đảm an toàn.

"Tụi em đi nữa, đi xem một cái khana rốt cuộc lớn cỡ nào." Rin ở cách đó không xa cũng lên tiếng.

"Đúng rồi, em cũng mới nghe Hahna kể thôi." Shan nói.

Vì vậy, sau khi hái xong lá thuốc, Kant dẫn theo bộ lạc và đàn gadnim trở về, riêng gia đình Moaa cùng Gadnu và Leina tách ra đến khe núi để vào mộ địa của khana.