Sáng sớm, tiếng nhạc chuông linh tinh vang lên bên tay Vương Ngạn. Hắn chộp lấy tắc ngay báo thức đang hoành hành.
Nhìn vào người trong lồng ngực vẫn còn ngủ mới nhẹ nhàng thở ra.
Cư nhiên, cảm xúc đầu tiên hắn có trong ngày không phải vui vẻ sảng khoái gì mà là toàn tội lỗi. Cảm giác dụ dỗ cậu về hang kích thích hơn hắn nghĩ nhiều.
Bàn tay alpha xoa xoa mái tóc mềm của cậu, cuối cùng luyến tiếc bỏ ra bước xuống giường.
Đáng lẽ ra hôm qua sẽ là ngày hắn khảo sát Vương Vị, nhưng có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra đành phải hoãn lại. Hôm nay hắn sự định khảo sát xong liền nhậm chức, đỡ mất thời gian hơn.
Đồng hồ chỉ bốn giờ, Vương Ngạn đi ra khỏi phòng, cánh cửa theo động tác của hắn đóng nhẹ nhàng nhất có thể, không hề gây ra tiếng động.
.....
Đến lúc cậu thức dậy thì đã là hơn 7 giờ sáng. Điện thoại không reo báo thức, mà thật thì điện thoại văng đâu mất cậu cũng không biết.
Mò xuống giường nhìn đồng hồ chạy nhẹ nhàng như mây trôi cậu mới nhận thức được đây không phải nhà mình.
Mắt đảo quanh phòng, nhìn tới ghế sô pha lại khiến cậu liên tưởng đến chuyện tối hôm qua, bất giác mà tai đỏ lên, mặt nóng bừng, sau đó tim còn đập nhanh hơn.
Thanh Giang Ninh bực bội buộc nó phải đập với nhịp điệu bình thường.
Dù sao....chắc là trước đó hai người đã làm cái gì đó còn vượt qua ranh giới trên cái ghế kia cũng nên.
Nghĩ vậy, đầu cậu lập tức thành tỉnh. Trái tim nhỏ uất ức phải đập với tốc độ của một người bình thường.
Cậu thực không hiểu, cảm giác rất lạ lẫm, thừa nhận là chắc trước khi mất trí nhớ cậu đã hôn hắn không biết bao nhiêu lần đi, nhưng cũng đâu đến độ nhìn thấy hắn làm nũng một chút thì tim đập chân run đến độ mất kiểm soát như vậy chứ.
Đã vậy cậu còn ngửi được một mùi rất thơm rất thơm, khiến cậu chỉ muốn đến gần hắn....
Đệt nó chắc điên rồi !!!!
Cậu sâu sắc rùng mình một cái.
Thanh Giang Ninh bây giờ mới nhìn thấy điện thoại của mình. Nó được đặt trên bàn trà ngay ngắn. Phái dưới còn có một mảnh giấy màu trắng đối lập với bàn gỗ màu đen nhìn thực bắt mắt.
Thanh Giang Ninh bước xuống giường, lấy điện thoại ra nhìn mảnh giấy.
Mảnh giấy có màu trắng xanh rất mới, nhìn vào liền khiến cậu chột dạ giật nảy mình.
Lúc ở trong khách sạn, Thanh Giang Ninh sau khi tỉnh dậy liền nhìn thấy máy tính được đặt trên giường, cậu tò mò nhìn một chút liền thấy trên đó là giấy nhậm chức của Vương Ngạn, ghi trên đó là nhậm chức chủ tịch công ty Vương Vị.
Dù mất trí nhớ nhưng trong đầu cậu lại biết bản thân đang là nhân viên của công ty này.
Ở trường hắn đứng hạng nhất, cậu luôn đứng sau hắn.
Vương Ngạn bây giờ trở thành chủ tịch, tức là trở thành sếp của cậu.
Nỗi hơn thay kì quái phát lên trong lòng. Thanh Giang Ninh móc từ trong ví ra giấy từ chức đập lên ngực hắn.
Bây giờ cậu đang suy nghĩ sâu sắc, xem đây có phải là tờ giấy xin từ chức của cậu hay không, sợ rằng lật lại liền ra hai chữ không được màu đỏ thì thật là quê xò.
Nhưng giấy để dưới điện thoại của mình như vậy khẳng định là để cho mình xem. Thanh Giang Ninh cuối cùng cũng vẫn là lấy lên.
Thật may mắn, trên giấy là một loạt chữ viết tay, chữ viết bằng bút chì nên thoạt nhìn có phần cứng cáp như tranh vẽ, thật sự là một nét bút đẹp.
Thanh Giang Ninh đột ngột cảm thấy hắn thật tốt, mặc dù 17 tuổi có hơi chảnh chó một chút nhưng bây giờ là người loại rất thành thục nha, có cảm giác được cưng sủng thật sự.
Nhưng đọc xong nội dung cậu lại cảm thấy là bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
//Đồ ăn tôi để trong tủ lạnh, hâm lại một chút mới ăn được. Không được đi ra ngoài nghe chưa ngoan ngoãn ở trong nhà đi, chiều 4 giờ tôi về không thấy em thì em chết chắc//
Nội dung tóm lại chính là.
Em. Phải. Ở. Nhà. !!!!
Thanh Giang Ninh từ cảm động chuyển sang sợ hãi. Phải biết, đọc truyện thích nhất là chiếm hữu, nhưng yêu đương thấy chiếm hữu hãy mau tránh xa ra nếu không muốn bị cách ly với xã hội.
Vương Ngạn chẳng khác nào đang đóng vai một người yêu alpha có tính chiếm hữu mạnh hết.
....
Bên kia, tên bị nói là siêu siêu chiếm hữu hắc xì một cái.
Sáng sớm vào công ty liền thông báo bản thân mình nhậm chức, chủ tịch tiền nhiệm liền đẩy cho hắn không biết bao nhiêu là giấy tờ các loại, xử lý đến mức khiến hắn hoa mắt.
Vương Ngạn không thiếu tiền, thứ hắn muốn là lấy lại Vương Thị, mà muốn lấy lại Vương Thị thì phải thâu tóm từ các công ty nhỏ này. Thế là đầu hắn liền gục vào đóng tài liệu không biết khi nào mới ngẩng lên.
Kì thực. Hắn biết bản thân đã để lại giấy nhắc cho cậu. Hắn cũng chẳng có ý muốn gò bó cậu hay gì. Chỉ là Thanh Giang Ninh vừa mới phát tình. Công thêm việc cậu đã quên mất việc mình đã biến thành omega.
Hắn sợ cậu bị người khác lừa bán còn giúp họ đếm tiền nên mới để giấy nhắn lại.
Nhưng giấy nhắn chỉ là một cách thông báo thôi. Cửa trong biệt thự đã bị hắn khoá lại hết rồi.