Vương Ngạn ngồi ngoan ngoãn trên ghế nghe Nhất Lộ giải thích.
“Mất trí nhớ lổ hổng, người bệnh sẽ quên mất một vài kí ức trong quá khứ, một vài kí ức khác vẫn tồn tại nhưng không liền mạch. Theo tao đoán, Giang Ninh mất trí nhớ ở khoảng sau khi hai đứa mày xác định mối quan hệ năm 17 tuổi, và cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy không nhớ hai đứa mày đã từng yêu nhau, hiểu không ?”
“Hiểu” Vương Ngạn đáp lời “Vâyu bây giờ cậu ấy không nhớ tao là ai, chỉ nhớ tao là thằng luôn đứng nhất khối thôi à ?”
“Ừ”
Vương Ngạn: “......”
“Bác sĩ....”
Trong phòng bệnh vàng ra một âm thanh nhỏ. Thanh Giang Ninh nằm trên giường, cậu đổ mồ hôi như suối, lưng dán vào nệm càng nóng hơn khiến cả người cậu ướt sũng.
Chưa đợi Nhất Lộ bước vào, Vương Ngạn đã sử dụng ưu thế đôi chân dài của mình bước vào phòng bệnh.
“Sao vậy ?” Hắn hỏi cậu.
“Nước....” Thanh Giang Ninh cơ hồ không nhận ra ai với ai, cậu túm lấy ống tay áo hắn giật giật mình rằng hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của mình.
Vương Ngạn rót nước, còn cẩn thận bón cho cậu uống từng ngụm một.
Cứ thế đến sáng hôm sau. Vương Ngạn ngồi trên ghế, nhất cử nhất động của cậu đều khiến hắn căng thẳng. Mệt đến độ hai mí mắt đã đánh nhau rồi.
Ngồi trên ghế mềm lại khiến hắn càng muốn ngủ hơn, cuối cùng không chống lại được. Hắn thiếp đi, trước khi ngủ còn không quên bồi thêm một câu.
“Phòng bệnh để ghế mềm như vậy làm gì ? Không cho người nhà chăm sóc bệnh nhân à ?”
Hắn có cảm giác bản thân mình ngủ tới trưa, nhưng khi mở mắt ra trời vẫn sáng. Nhìn lên đồng hồ chỉ mới hơn 10 giờ.
Hắn xoa ni tâm, nhìn về phía giường bệnh.
Chỉ thấy giường bệnh trống rỗng không người, chăn lộn xộn trông có vẻ như người trên giường đã bỏ đi ra ngoài khá lâu.
Hắn thất kinh lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Tàu chưa chạm vào cửa thì đầu đã bị đập một phát. Hắn theo bản năng đưa tay lên che trán, mắt nhìn xuống tìm kiếm.
Thanh Giang Ninh ôm trong mình hai hộp đồ ăn. Đôi mắt ngước lên nhìn hắn trông vừa khinh miệt vừa áy náy.
“Đi đâu ?” Vương Ngạn hỏi, giọng nói giống như rất giận dữ.
“Đi mua đồ, không mua thì đói chết à ?” Thanh Giang Ninh khoe ra hai hộp đồ ăn trong lòng. Cậu muốn đem về khi nó vẫn còn nóng trên mới ấp kín như vậy.
Nhìn thấy cảnh này có chút đáng yêu, chẳng khác gì trái cam nhỏ đang khoe ra hành vi tuyệt vời của mình với anh.
Sự tức giận như ngọn lửa trong lòng như bị một xô nước ập đến tắt lụi đi. Hắn đưa tay lên xoa xoa đầu cậu.
“Sau này ra ngoài nhớ nói với tôi” Vương Ngạn nhàn nhạt dặn dò.
Thanh Giang Ninh nghe xong thì trợn tròn mắt. Trong đôi mắt nhỏ có ngạc nhiên, có tức giận, có không cam lòng.
Cậu đã nghe anh bác sĩ nói.
Anh bác sĩ nói là bạn thân của trên hạng nhất. Giải thích với cậu việc cậu bị tai nạn mất trí nhớ. Chuyện này cũng thôi đi, đã vậy còn..,.vậy còn....Á Á Á
Bác sĩ nói cậu và Vương Ngạn là người yêu !!!!
Có thể như vậy mà yêu nhau sao ?!!!
Cứ như vậy tỉnh lại liền làm người yêu ?!!!
Mà trên này chắc cũng không bình thường được, tính kiểm soát quá mạnh mẽ đi ! Cậu đi ra ngoài còn không cho sao ? Đúng là tên gia trưởng.
Tên gia trưởng bị hiểu lầm là không cho bé cam nhỏ ra ngoài đang ngồi trên ghế, sắc mặt có phần tiều tụy.
Nhìn thấy hắn. Âm thanh từ tốn của bác sĩ lại vang lên trong đầu cậu.
“Vương Ngạn đã chăm sóc cậu suốt đến đó”
“Hôm qua hắn chẳng ăn gì, đi làm về thấy cậu ngất xỉu liền đem cậu lên đây”
“Hazz....đúng là....tình yêu mãnh liệt”
Thanh Giang Ninh chưa từng có cảm giác bị yêu thương mãnh liệt như vậy chiếm đóng, cậu hơi lúng túng.
Nếu như trước mặt đây không phải trên hạng nhất luôn ngầm phân cao thấp với cậu suốt một năm học mà là người đàn ông với giới tính alpha đẹp trai khác khẳng định sẽ không lúng túng như vậy nữa.
“Ăn một chút liền ngủ đi” Thanh Giang Ninh lấy một hộp trong lồng ngực ra, cái hộp màu xanh được đẩy đến trước mặt hắn, mở ra bên trong là cơm cùng với rau dưa xanh mơn mởn.
Thanh Giang Ninh giải thích một chút.
“Tôi lấy trong bệnh viện, không có thịt”
Cậu cảm thấy không ổn lắm cuối cùng bồi một câu.
“Xin lỗi”
Vương Ngạn nghe cậu nói xong thì mờ mịt. Hắn không hiểu tại sao lời xin lỗi lại phát ra từ miệng của cậu. Rõ ràng hắn mới là người làm sai thì phải.
Chưa đợi hắn mở miệng hỏi. Nhất Lộ đã bước vào phòng bệnh, vẫy tay với hắn.
“Bác sĩ, cảm ơn tiền của anh, sau này tôi nhất định trả lại” Thanh Giang Ninh nở nụ cười niềm nở.
Lúc nãy xuống mua đồ, cậu chẳng có đồng nào trong túi, may mà Nhất Lộ xuất hiện kịp thời đỡ cho cậu một làn đạn của bác căn tin bệnh viện.
“Không có gì, một vài đồng thôi, cậu giữ luôn cũng được”
Thanh Giang Ninh nghe thấy liền cười tươi hơn. Cảm giác nếu như câu có một cái đuôi sau mông khẳng định đã vậy lên tới trời.
Vương Ngạn thấy vậy liền nhíu mày lại. Hắn cầm hộp cơm đứng dậy kéo Nhất Lộ đi ra ngoài.
Tác giả muốn tâm sự:
“Tác giả hối hận quá.”
“Tự nhiên bản thân giỏi văn lại đi thi hsg lí, bây giờ vào đội tuyển cái cái biết cái không quê quá, học còn nặng nữa”
“Thôi, độc giả tiếp tục đọc truyện đi, để tác giả gặm nhấm nỗi buồn”