Vương Ngạn thấy bóng dáng nhỏ chạy vào. Không hiểu sao hắn - người có tính tự chủ khá tốt còn suýt nữa thì mất khống chế. Thậm chí còn hành động theo bản năng lập tức ngồi xuống, tránh đi tầm nhìn của người nọ.
Đang người loé qua tầm mắt hắn một cái với tốc độ khá nhanh, nếu đại hội thể thao đại học năm đó, hắn chạy được nhanh như vậy chắc cũng không chỉ được hạng ba.
Tiếng bước chân dừng lại, thay vào đó là tiếng sột soạt đặc trưng của nilon ma sát vào nhau.
Giống hệt khi hắn khui thuốc ức chế, cũng phát ra tiếng này.
Vương Ngạn cảm thấy thẩm thể mình bắt đầu nóng lên trông thấy, hắn muốn lánh mặt đi chỗ khác như nếu bản thân đứng lên không biết chừng omega nào đó sẽ biết ở đây có người.....
Nói thì nói vậy thôi chứ....
Thật ra hắn sợ lúc đứng lên lại không khống chế được bản thân thôi.
Tiếng thở dốc thực nặng nề vang lên, nó khá nhỏ, như không gian trong hầm giữ xe lại kín và vang nên âm thanh kia nghe có vẻ rất lớn và có phần.....gợi cảm.
Cả người căng trướng hết cả lên. Vương Ngạn bắt đầu cáu gắt, vết thương trên tay lại lần nữa bị hắn cấu cho bấy máu. Máu thấm ra ngoài băng vải, trông thực có chút ghê rợn.
Tại sao chiếc xe bên cạnh chiếc xe của hắn lại màu đen ? Thích bắt chước như vậy à !!!
Tại sao hầm để xe lại nóng như vậy chứ ? Nếu hắn lên làm chủ tích nơi này chắc chắn phải gắn thêm năm cái điều hoà !!!!
Tại sao !!!!!
Tại sao !!!!!!
Tại sao a a a a a a !!!!
Vương Ngạn cực kỳ cực kỳ cáu. Cả người hắn nóng bừng, răng nanh ngứa ran, nhưng hai chân lại xung sức cực kỳ.
Thật cmn thần kỳ.....
Cứ như con thú ấy, như vầy thì thận hư mất thôi......
Vương Ngạn thầm phàn nàn, cố gắng đè nén sự xao động trong cơ thể mình.
Trên đầu hắn như có thanh gương damocles, trẻo lơ lửng giữa một sợi lông ngựa mỏng manh, chỉ một khắc cũng có thể khiến nó đứt phực.
Tiếng leng keng be bé vang lên, cuối cùng lại cộp một tiếng đụng vào giày da của hắn. Bên cạnh giàu chính là một lọ thuốc, trên lọ thuốc lại có thể chữ //Thuốc ức chế dành cho omega//
Một chốc thoáng qua, sợi lông ngựa trên đầu hắn đứt phựt, cả cơ thể không nghe theo sự điều khiển nữa.
......
Thanh Giang Ninh dựa tường, nhìn chiếc lọ lăn càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất dưới gầm xe của một ai đó.
Cậu bây giờ triệt để không còn chút sức lực nào để đứng dậy hay để gọi điện nữa.
Kì phát tình bị trì hoãn gần 5 năm, bây giờ đã biến chất cực kỳ, trong đầu cậu không có một chút dục vọng nào, chỉ có đau đớn cùng bực bội lan tràn.
Thanh Giang Ninh nhắm mắt, hi vọng khi tỉnh dậy sẽ gặp bác bảo vệ hầm để xe mập mạp thân thương.
Tiếng giàu da vàng lên cộp cộp cộp. Cậu cảm thấy như bí mật đời bị sắp bị phanh phui rồi nhưng không thể nhịn được, cả cơ thể bắt cậu chốn chạy, không để người khác biết.
Thanh Giang Ninh cố mở mắt, trước mặt cậu là một gương mặt không mắt không mũi không miệng....à, chắc là không phải vậy, tầm nhìn của cậu mờ đến độ không thể thấy được ngũ quan người trước mặt này mà thôi.
Nhưng dù như thế, cậu chắc chán dây không phải gương mặt của bác bảo vệ thân thương.
Vương Ngạn dứt khoát ôm người lên để trên tay mình, cả người hắn to lớn nhưng không quá đô con, ôm cậu để trên tay như vậy thực không có gì đáng ngại lắm, đã vậy cậu còn rất nhẹ, chăng ảnh hưởng bao nhiêu tới sự xung mãn bây giờ của hắn.
Chiếc xe Posche vang lên tiếng gầm gừ, rồi bắt đầu nổ máy, Thanh Giang Ninh nằm ở ghế sau, cả người cậu cuộn lại như con tôm nhỏ, gương mặt cùng tay chân đã đỏ bừng khiến cậu lại càng chẳng khác gì con tôm vừa bị nấu chín.
Vừa thơm.
Vừa ngon.
Đốt với Vương Ngạn bây giờ cậu chính là như vậy.
Lái xe thẳng đến khách sạn gần đó.
Ồ, không phải đâu, chỉ tại hắn không biết nên chở cậu đi đâu thôi.
Lễ tân nhìn anh không chớp mắt cuối cùng cũng bước tiến tới.
“Xin lỗi, anh và người bạn này.....”
“Người yêu tôi” Vương Ngạn thong dong trả lời, tiện tay còn kéo lại áo của cậu cho chỉnh tề, hành động thực thành thục.
Thanh Giang Ninh không biết gì hết, chỉ cảm thấy người trước mặt mình rất thơm. Thế là cậu ôm lấy cổ hắn, cố gắng trườn người lên phía tuyến thể.
Lễ Tân thấy hành động này thì nghĩ rằng mình đã hiểu được chuyện rồi, thế là nở nụ cười chuyên nghiệp của mình mời khách lên phòng.
Căn phòng hắn đặt là phòng tổng thống rất lớn.
Vương Ngạn tuy không có được tập đoàn Vương Thị khổng lồ kia nhưng hắn vẫn có rất nhiều công ty con, cổ phiếu, cũng làm nhà đầu tư của không biết bao nhiêu cái công ty mà kể, tiếng hoa Hồng có thể khiến hắn sung túc cả đời.
Nhưng mà hắn muốn lấy lời công ty đó, nó vốn của mẹ hắn mà ra.
Hắn không thích Lâm Tầm Anh chút nào.
Hắn ghét Thương Mỹ Thường.
Ghét cái sự giả dối mà Vương Tống Lăng đưa đến cho hắn. Tưởng là tình yêu thương gì nhưng hoá ra chỉ là một cái bẫy biến hắn thành con cờ.
Ngàn cảm xúc tiêu cực trào ra khỏi cơ thể.
Vương Ngạn cảm thấy như cơ thể sắp nổ tung.
Hắn mệt quá.....
Tác giả tâm sự với các độc giả.....:
“Like cho tác giả đi mọi người ơi....”
“Bây giờ tác giả nản chí quá đi....”