Kế Hoạch Hôn Nhân

Chương 18






Nghe đến tên chồng mình, tôi bất giác ngẩn người, bàn chân vô thức tiến lên một bước để nghe cho rõ cuộc nói chuyện hơn. Bố tôi đang nói chuyện trong phòng với một người đàn ông, giọng người đàn ông ấy vang lên:

– Tôi đã điều tra kỹ lắm rồi, không thể có sự nhầm lẫn nào khác được. Nạn nhân năm đó là cô Nguyễn Ngọc Trúc, cô ấy còn có một người em gái tên Thanh Trúc. Và theo như tôi biết được, cậu Hoàng cũng đã điều tra về vụ tai nạn đó. Theo như thông tin bên cậu Hoàng thu thập được thì người gây tai nạn cho người yêu cũ của cậu ấy lại là cô Linh nhà mình.

Ôi trời ơi, tôi đang câu chuyện kinh thiên động địa gì thế này? Sao lại có vụ tai nạn, sao chồng tôi lại điều tra ra được tôi là kẻ gây tai nạn. Hai tai tôi bỗng chốc ù cả đi, từng lời người đàn ông kia nói tựa như tia sét đánh trúng hai màng nhĩ khiến nó muốn nổ tung ngay lập tức.

Giọng bố tôi lại vang lên:

– Sao có thể thế được, nếu nó điều tra ra kết quả như vậy thì sao lại lấy con gái tôi?

Một câu hỏi của bố tôi khiến cả hai bố con phải khựng lại vì như đã nhận ra điều gì đó. Tôi không thể kiên nhẫn đứng đây thêm được nữa, bấp chấp tất cả xông vào phòng:

– Bố, chuyện này là sao? Vụ tai nạn gì hả? Sao con không biết?

Thấy tôi đột ngột bước vào, bố tôi liền thay đổi sắc mặt trở lên lúng túng, người đàn ông cũng vội vã thu dọn sấp giấy tờ và ảnh gì đó trên bàn rồi xin phép rời đi trước.

Bố tôi lúc này mới nhẹ giọng bảo tôi:

– Không có gì đâu con.

– Bố, con đã đứng ngoài và nghe rất rõ cuộc nói chuyện của hai người. Con xin bố đừng giấu con nữa.

Bố tôi im lặng nhìn tôi, bầu không khí chợt căng thẳng mất nửa phút, cuối cùng ông hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi lên tiếng:

– Con nhớ gần 3 năm trước cái Cẩm Anh nó về nước không?

– Con nhớ. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến con bé.

– Ngày thứ 3 sau khi nó về nước, trên đường đi liên hoan với đám bạn trở về nó đã đâm trúng một cô gái. Và cô gái ấy đã tử vong ngay tại chỗ. Chiếc xe mà con bé Cẩm Anh đi tối đó là chiếc xe đầu tiên bố mua tặng con.

Câu chuyện chấn động này giống như một bức tường kiên cố đột nhiên sụp đổ ngay dưới chân tôi vậy. Tôi thẫn thờ hỏi lại:

– Đó là lý do bố không cho con đi chiếc xe đó nữa.

Bố tôi khẽ gật đầu, sau đó đưa bàn tay run run lên bóp huyệt thái dương, chậm rãi kể tiếp:

– Sau khi gây tai nạn giao thông con bé đã rất hoảng loạn gọi điện cho bố. Lúc bố tới hiện trường, ở đó là một con đường ngoài vùng ngoại ô rất vắng vẻ. Bố kiểm tra thấy cô gái kia đã tắc thở không có hi vọng cứu chữa nên đã liều mình đưa ra một quyết định.

Nói đến đây thì cổ họng bố tôi chợt nghẹn lại, nét mặt thể hiện đau đớn như đang trở về vụ tai nạn năm ấy. Tôi dường như đã có suy đoán cho vế sau của câu chuyện nhưng vẫn nhíu mày hỏi:

– Quyết định gì ạ?

– Bố đã bỏ mặc cô gái ấy và nhanh chóng đưa con bé Cẩm Anh rời khỏi hiện trường. Sau đó…bố đã thuê người chịu tội thay. Số tiền để trả cho người đi tù thay là do bố đã bí mật rút vốn trong công ty, bởi vậy….

Tôi phải ấn ngực vài lần mới có thể nghe hết câu chuyện, bởi ngực tôi đau đến mức không thở nổi. Hoá ra công ty đứng trên đà phá sản năm đó là vì chuyện này, hoá ra ánh mắt hận thù của anh dành cho tôi suốt gần hai năm qua cũng là vì chuyện này. Và đây, cũng là lý do Hoàng đồng ý lấy tôi, anh muốn phá hủy cuộc đời tôi.

Sau đó, bố tôi nắm lấy cổ tay tôi nói tiếp:

– Nhưng bố thật sự không biết đó là người yêu cũ thằng Hoàng. Bố càng không biết là nó điều tra ra được người gây tai nạn năm đó lại là con.

Tôi nhìn bố, những giọt ước mắt cứ thế thi nhau tuôn rơi. Tôi muốn hét lên cho ông biết rằng “ bố có biết gần hai năm qua con đã sống thế nào không, con đã sống không khác gì trong một cái ngục tù hôn nhân, tại sao con phải chịu đựng hết tất thảy những bi kịch này trong khi con là người vô tội”. Qua một lát sau, khó khăn lắm tôi mới mở miệng lên tiếng tiếp được:

– Tại sao bố lại làm như vậy? Bây giờ con làm sao mà đối mặt được với chồng mình đây?

– Linh, bố biết con đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Thực sự hôm nay nghe tin thằng Hoàng nó nghĩ người gây tai nạn là con, bố đã rất đau lòng.

– Vậy theo bố, con có nên nói rõ sự thật này cho chồng con biết không?

Tôi cứ tưởng bố tôi sẽ biết đường hối lỗi, hoặc là ít nhất thương xót con gái mà nói “ Để bố sẽ nói chuyện với thằng Hoàng”. Nhưng không, ngược lại bố tôi còn cầu xin tôi:

– Đừng con. Bố xin con đừng nói chuyện này cho thằng Hoàng biết. Nếu nó biết sự thật, nó nhất định sẽ không tha cho con bé Cẩm Anh và nó sẽ rất giận bố.

Nghe được câu trả lời, bàn tay tôi bất giác buông thõng xuống, lồng ngực tôi đau buốt như bị xé toạc, dạ dày quặn thắt, bụng dưới co rút từng cơn. Tôi đau khổ hỏi lại:

– Vậy còn con, con phải sống thế nào khi chồng mình ngày đêm nghĩ mình là kẻ g.i.ế.t người, là kẻ đâm c.h.ết người yêu cũ của anh? Bố không thấy thương con sao?

Bố tôi bất chợt im lặng một lúc. Sau đó ông ngân ngấn nước mắt đáp:

– Bố biết nếu không nói ra sự thật này thì người chịu thiệt thòi và chịu sự tàn nhẫn nhất là con. Nhưng Linh à, bố nghĩ chắc là thằng Hoàng nó cũng có tình cảm với con rồi nên chuyện kia nó cũng đã nguôi. Chứ nếu không nó làm sao để con và gia đình mình yên ổn trong suốt gần hai năm qua. Còn cái Cẩm Anh, bố bảo vệ nó không phải vì bố thiên vị nó, yêu thương nó hơn con. Con là con gái bố, tất nhiên bố phải yêu thương và lo lắng cho con hơn rồi. Có điều con cũng biết đấy, chú con mất khi còn rất trẻ, trước khi mất bố đã hứa với chú con sẽ chăm sóc và bảo vệ cái Cẩm Anh thật tốt. Với lại bố làm vậy là vì trả nợ ân tình cho chú con nữa, nhà mình nợ chú ấy một món nợ mà không biết khi nào mới trả được con à. Chuyện vụ tai nạn đó cũng làm bố day dứt trong suốt mấy năm qua. Bố thật lòng xin lỗi con khi nói ra sự cầu xin vô lý thế này, nhưng đó là cách duy nhất, bố bất lực lắm rồi. Đợi một thời gian nữa mọi thứ ổn hẳn, tình yêu nó dành cho con đủ lớn, bố sẽ nói ra tất cả. Còn bây giờ với tính khí của nó, nó nhất định sẽ không tha cho cái Cẩm Anh. Gia đình tan nát hết.

Tôi nhìn bố, nhìn gương mặt ông mờ nhạt trong dòng nước mắt, máu trong cơ thể như đông cứng lại. Tôi không biết nữa, không biết phải làm sao mới gọi là đúng, tôi cố gắng suy nghĩ để tìm ra câu trả lời nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không có đáp án rõ ràng. Cuối cùng tôi không thể đưa ra câu trả lời được hay không được, chậm chạp xoay người bước đi. So với sự che giấu của bố, so với sự oan ức của bản thân, hình như còn có một thứ gì đó đáng sợ khiến tôi đau lòng hơn tất cả. Nghĩ về khoảng thời gian chung sống cùng Hoàng, nghĩ về ngày hai đứa kết hôn, nghĩ về ánh mắt lạnh lùng của anh, nghĩ về câu nói anh từng chửi rủa mình, hoá ra thứ tôi đau lòng nhất là đã tìm được lý do vì sao anh lại đồng ý lấy mình. Người ta kết hôn vì tình yêu, người ta kết hôn vì duyên phận, người ta kết hôn vì cảm thấy đối phương thích hợp, còn anh…anh kết hôn vì trả thù, vì muốn hủy diệt cuộc đời tôi để tôi không được hạnh phúc. Vết thương ngoài da còn có thể lành, vết thương trong lòng làm sao lành được đây? Oan nghiệt….đúng là oan nghiệt!!!

Tôi không biết mình đã bước đi bao nhiêu bước, chỉ thấy lối đi phía trước càng lúc càng tối đen lại. Cuối cùng tôi đã không thể chịu đựng được nữa mà ngất lịm xuống sàn nhà lạnh lẽo. Bên tai tôi nghe thấy tiếng hét của bố tôi vang lên: “ Linh…Linh…con làm sao thế này. Mình ơi mau giúp tôi, con Linh nó ngất xỉu rồi!”

******

Đến khi tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, bên tay đang truyền bình nước chảy sắp hết. Giọng mẹ tôi cất lên:

– Con tỉnh rồi hả? Con thấy trong người sao rồi? Sao tự nhiên lại ngất xỉu như vậy?

Tôi nhìn mẹ, đoán chắc là mẹ cũng không biết chuyện kia, với tính khí của mẹ sau khi biết chuyện nhất định sẽ giận bố. Tôi cười nhẹ đáp:

– Con không sao? Chắc là bị suy nhược cơ thể thôi mẹ ạ.

– Trời ạ, con làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe. Những tối mẹ bảo con đi ngủ sớm, con không nghe lời mẹ sao?

– Con biết rồi, từ nay con sẽ chăm sóc sức khỏe hơn. Mẹ không phải lo nhé.

– Cái miệng lúc nào cũng kêu mẹ không phải lo nhưng có bao giờ làm theo lời mẹ nói đâu. Thôi tối nay con cứ ở đây theo dõi thêm, giờ mẹ chạy ra ngoài cổng mua cháo gà cho con ăn nhé.

– Mẹ mua con bát phở bò, con muốn ăn phở bò.

– Ừ, thế nằm yên đấy đi. Mẹ đi mua luôn.

– Dạ vâng.

Sau khi mẹ tôi đi khỏi, một lát sau một chị y tá cũng tới rút bình truyền cho tôi xong hỏi thăm:

– Em thấy trong người thế nào rồi?

– Dạ em thấy ổn hiện rồi chị ạ.

– Vừa nãy chị đo huyết áp em hơi thấp, nhịp tim đập hơi nhanh, nhiệt độ cơ thể hơi cao. Bình thường em có hay bị huyết áp thấp không?

– Dạ em cũng không để ý lắm. À dạo gần đây thì thỉnh thoảng em cũng bị chóng mặt, chân tay bủn rủn và hay nôn khan nữa.

Chị y tá nghe tôi nói vậy thì liền dừng lại vài giây suy nghĩ gì đó rồi hỏi:

– Em có chồng rồi hả?

– Dạ vâng.

– Chị bầu hai đứa nhà chị đều có dấu hiệu vậy. Em thấy kinh nguyệt tháng này của em có bị chậm không?

Nói đến kinh nguyệt tôi mới nhớ, hình như đã quá nửa tháng nay tôi không thấy kinh rồi. Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn chị y tá:

– Em…em chậm khoảng 15 ngày rồi chị ạ.

– Thế thì khả năng em có thai lại càng cao. Chậm 15 ngày giờ siêu âm là bé vào tổ rồi đó. Nếu không em cứ mua que thử trước xem sao.

Tôi thất thần suy nghĩ vài giây rồi lặng lẽ gật đầu, nếu tôi có thai thật thì sao? liệu Hoàng có chấp nhận đứa con này, đặc biệt là trong cái hoàn cảnh éo le của chúng tôi hiện tại. Cả đêm đó tôi nằm trằn trọc suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi vẫn không thể nhẫn tâm vì hạnh phúc của bản thân mình mà nói ra sự thật cho Hoàng biết. Tôi biết trên đời này sẽ chẳng có bí mật nào được giấu kín mãi mãi, suốt gần hai năm nay tôi cũng đã chịu sự oan ức quen rồi, giờ giấu kín thêm một thời gian nữa chắc có lẽ sẽ không sao.

Sáng hôm sau bác sĩ khám lại, thấy huyết áp và mọi thứ của tôi ổn cả nên đã quyết định cho tôi xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Thấy tôi về nhà, bố nhìn tôi với vẻ đầy áy náy, mới qua một đêm không gặp thôi nhưng tôi thấy gương mặt ông có vẻ tiều tuỵ, những nếp nhăn nơi khoé mắt hiện rõ hơn:

– Linh, con được xuất viện về rồi hả?

Tôi cố gắng tỏ vẻ bình thản gật đầu:

– Dạ vâng. Con lên phòng nghỉ ngơi chút.

– Ừ, mà con đã ăn gì chưa?

– Con ăn rồi. Bố nay không phải đến công ty à?

– Bố có, lát bố mới đi.

Tôi không nói gì nữa chỉ gật đầu chào ông một cái rồi lên phòng. Nằm giường tôi lại nhớ đến lời chị y tá kia nói tối qua, sau đó tôi không thể chờ đợi thêm nữa mà nhắn tin cho cái An:

– Ê mày rảnh không?

– Tao có. Sao thế?

– Tao bảo này, mua giúp tao cái que thử thai mang đến nhà bố mẹ tao giúp tao nhé. Tao đang ở ngoại.

Cũng may hôm nay là chủ nhật nên cái An khi nghe tôi nói thế liền tức tốc chạy xe đi mua rồi mang qua nhà cho tôi. Lúc nó đến nhà chỉ có mình tôi, nó há hốc mồm hỏi:

– Thế chậm bao nhiêu ngày rồi?

– Nửa tháng rồi đấy.

– Giời ạ, chậm nửa tháng mà giờ mới thử. Mày đúng là gan lỳ quá đấy.

– Tao cũng không để ý, tao….

– Thôi thôi không phải nói nhiều nữa, chạy ngay vào nhà vệ sinh thử cho tao. Kiểu này bầu là cái chắc rồi.

Tôi nhận lấy que thử thai trên tay cái An, nó không chỉ mua cho tôi một que mà là đến tận 3 que cùng lúc. Khi que thử thai hiện lên hai vạch đậm trong cốc nước tiểu tôi cũng thấy mình không đứng vững nổi. Tôi không ngờ trong bụng mình đang có một sinh linh bé bỏng, là giọt máu của tôi và anh. Tôi thẫn thờ đứng trong nhà vệ sinh không biết bao nhiêu lâu, bỗng dưng lại cảm thấy mông lung. Đứa bé này xuất hiện trong một cuộc hôn nhân bế tắc, lại nhất là khi tôi vừa phát hiện ra sự thật tàn nhẫn kia. Vô thức tôi đưa tay sờ lên bụng mình, niềm vui ban đầu nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nỗi sợ chưa từng có. Tôi sợ con tôi sẽ không có sự thừa nhận của bố nó, tôi sợ Hoàng sẽ chửi mắng, xúc phạm mình, thậm chí là hiểu nhầm tôi cố tình có thai để ràng buộc anh, nhất là khi anh đang nghĩ tôi là kẻ đâm c.h.ế.t người anh yêu. Tự nhiên tôi sợ nhiều lắm, sợ đủ điều.

Cái An đứng ngoài chắc chờ tôi lâu quá nên đã tự mở cửa nhà vệ sinh xông vào hỏi:

– Sao rồi? Một vạch hay hai vạch, chờ mày sốt hết cả ruột.

Tôi đưa ánh mắt hoang mang nhìn cái An, bàn tay run run đưa cho nó xem chiếc xe thử thai hai vạch đỏ chót. Cái An cười tươi nói:

– Mày ơi bầu thật rồi. Chúc mừng mày nhé.

Cả người tôi vẫn cứng đơ chưa thốt lên lời. Cái An thấy thế mới nhíu mày bảo:

– Sao mặt mày nghệt ra thế? Có con thì phải vui lên chứ.

– Tao…tao không biết sao bây giờ.

– Con hâm, mày đang nghĩ đi đâu vậy? Đừng nói với tao là mày chưa muốn có con nhá.

– Không, không phải thế, kiểu tao vẫn hoang mang không biết diễn tả cảm xúc sao cho đúng nữa.

– Thôi không phải nghĩ nhiều nữa. Mày tin tao đi, mày mà nói chuyện này cho ông Hoàng biết, kiểu gì tình cảm của mày với ông ấy cũng tăng lên vài phần khăng khít.

Tôi làm sao mà có thể nói cho cái An biết hết sự thật chồng mình ngay từ đầu đã không muốn có con với mình, càng không thể nói lý do bắt đầu cuộc hôn nhân oan nghiệt này. Cuối cùng tôi chỉ biết gật đầu đáp:

– Tao biết rồi. Nhưng mà chuyện này mày khoan hãy nói cho ai biết nhé. Kể cả bố mẹ tao.

– Sao vậy?

Tôi phải nói dối:

– Tao muốn cho mọi người bất ngờ.

– Rồi, ok luôn. À mai kia đi siêu âm đi, xem em bé vào tổ chưa, rồi còn mua vitamin tổng hợp uống nữa.

– Ừ. Tao biết rồi.

Cái An ngồi chơi với tôi đến trưa mới ra về, tôi và mẹ giữ nó ở lại ăn cơm nhưng nó nhất quyết không chịu ở. Tôi đem chiếc que thử thai hai vạch cất gọn trong ngăn kéo túi xách xong xuôi rồi mới xuống nhà ăn cơm.

Ngày hôm sau thứ hai nhưng tôi vẫn xin nghỉ làm thêm một ngày. Chiều hôm đó tôi lái xe đi đến phòng khám tư gần nhà nhất để siêu âm. Bác sĩ đặt máy siêu âm lên bụng tôi theo dõi một hồi trên màn hình rồi bảo:

– Thai được 5 tuần 1 ngày đã vào buồng tử cung rồi em nhé. Em nhìn cái túi thai tròn tròn trên màn hình trước mặt, bên cạnh là túi noãn hoàng. Thế này khoảng tuần nữa em đi siêu âm lại là sẽ thấy tim thai.

Tôi ngơ ngác nhìn lên màn hình ti vi trước mặt, một cảm giác yêu thương vô bờ ùa về, có lẽ đây chính là thứ tình cảm thiêng liêng của tình mẫu tử. Dẫu sinh mạng nhỏ nhoi này đến vào lúc tôi đang cảm thấy bế tắc nhất nhưng biết đâu lại là sợi dây liên kết thắt chặt mối quan hệ của chúng tôi lại như lời cái An nói thì sao? Nghĩ vậy tôi lại càng có niềm tin để nói cho Hoàng biết về sự tồn tại của đứa nhỏ.

Rời khỏi phòng khám, tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời thu trong xanh, cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng tìm được chút ánh dương. Tôi không lái xe về nhà ngay mà rẽ qua cửa hàng tạp hoá mua ít đồ cho mấy đứa nhỏ mồ côi đang sống trong một ngôi chùa gần đây.

Cũng đã rất lâu rồi tôi mới quay lại thăm lũ nhỏ mà sau khi nhìn thấy tôi lũ nhỏ liền mừng rỡ xà vào lòng, có bé còn nhớ cả tên tôi nữa. Sau khi chia quà cho lũ nhỏ xong, tôi hỏi một bạn trẻ lớn nhất trong đó:

– Sư cô đâu rồi con?

– Dạ sư ở nhà sau cô ạ.

– Các con chơi đi nhé, cô ra chào sư cô một tiếng.

– Dạ vâng ạ.

Lúc tôi ra đến nơi thì thấy sư cô đang ngồi nói chuyện với ai đó, người đó quay lưng ra ngoài nhưng nhìn lại rất giống bóng dáng chồng tôi. Tôi nghĩ bụng chắc không phải anh đâu vì anh giờ đang công tác bên Hàn cơ mà. Cho tới khi giọng người đó vang lên khiến bàn chân tôi đang bước phải khựng lại:

– Con không biết làm sao nữa sư ạ.

– Con bé đã mất hơn 2 năm rồi, con vẫn chưa buông bỏ được sao?

Chồng tôi im lặng một lúc rồi mới trả lời:

– Hôm nay là sinh nhật cô ấy và cũng là ngày giỗ của cô ấy. Nhiều lúc con không thể tin nổi cô gái ấy đã rời xa con thật rồi. Cô ấy là mối tình đầu của con, cô ấy dạy con biết thế nào là yêu một người, dạy con biết thế nào là quan tâm một người. Nụ cười của cô ấy, ánh mắt của cô ấy mãi đẹp trong ký ức của con. Đáng tiếc là nụ cười ấy chỉ dừng lại ở tuổi 23.

Chồng tôi vốn là tuýp người khô khan, vậy mà hôm nay anh lại dãi bày tình cảm của mình cho người khác nghe bằng những lời lẽ rất hoa mĩ dành cho người con gái anh yêu. Lúc này tôi càng cảm nhận rõ anh yêu cô ấy đến nhường nào, chắc hẳn mối tình của hai người rất đẹp. Chỉ là sau khi nghe những lời này, lồng ngực tôi đau nhói như bị ai thít chặt. Sau đó sư cô lên tiếng trả lời:

– Câu chuyện tình yêu của con và con bé, sư hiểu rất rõ. Sư cũng rất buồn vì sự ra đi của một cô bé xinh đẹp giàu lòng nhân hậu. Nhưng con à, con phải buông bỏ được quá khứ thì mới có thể sống hạnh phúc ở tương lai được.

– Hạnh phúc sao? ( chồng tôi cười nhạt)

– Thù hận chỉ là cái trước mắt, không thể nuôi sống con, mang đến cho con những điều tốt đẹp. Vậy, cố chấp giữ nó trong lòng có ích gì. Mọi thứ trên đời là bất biến, đau khổ đến mức nào rồi cũng sẽ qua. Hãy để đôi mắt ngắm nhìn những điều tốt đẹp. Đừng chất chứa trong đó ngọn lửa hận thù tăm tối. Ta biết con đang có rất nhiều mâu thuẫn trong lòng, thậm chí là hối hận về sự lựa chọn năm đó. Gần hai năm kết hôn, con thấy sao, con có thấy hả hê được không khi nhìn thấy người đó đau khổ? Và con có thấy hoang mang về những nghi ngờ của mình không?

– Con….

– Ta vẫn mong con mở lòng mình ra để nhìn nhận sự thật. Đơn giản bây giờ ta hỏi con, nếu một ngày nào đó đứa bé giữa con và cô ấy xuất hiện, con sẽ có cảm giác như thế nào?

Khoảnh khắc nghe sư cô nói đến đứa bé, nhịp tim trong tôi tăng vọt như đánh trống trong lồng ngực. Tôi hít một hơi thật sâu để lắng nghe suy nghĩ của chồng mình, và cũng có thể suy nghĩ này sẽ quyết định tương lai của ba người chúng tôi.

– Ngay từ đầu con không hề muốn có bất kỳ đứa con chung nào với cô ấy, thậm chí nếu không may có con cũng không muốn đứa bé tồn tại. Con lấy cô ấy chỉ vì mục đích là để hành hạ và trả thù. Nhưng…

Nói đến đây thì chồng tôi đột nhiên dừng lại. Sau khi nghe được câu trả lời tôi đau lòng đến mức không thể kiên nhẫn đứng nghe tiếp được nữa. Tôi quay mặt bước đi, bước thật nhanh qua lối sau vườn. Tôi cho rằng việc đi nhanh sẽ khiến trái tim tôi bớt đau, nhưng những câu nói vừa nãy của Hoàng đè nặng xuống trái tim tôi như muốn vỡ vụn, tuyệt tình chặt đứt mọi hi vọng mơ hồ trong tôi về một gia đình hạnh phúc.

Bé con của mẹ à…mẹ xin lỗi, có lẽ mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn đầy đủ cả bố lẫn mẹ rồi!!!!