Thời gian thấm thoát trôi qua, cổ tay của Hoàng đã dần ổn hơn, cân nặng của Quế Anh cũng đang giảm mỗi ngày, dù không thật sự rõ ràng lắm. Cứ cách vài tiếng, Hoàng lại nhắn tin nhờ cô cái này cái kia, ban đầu thấy phiền thật, nhưng quen rồi thì coi như đi tập thể dục, Hoàng cũng chịu khó chi tiền mua cho cô một ít bánh làm thù lao.
Tự thấy hối lỗi vì chuyện trước đây, cô chủ động nói với boy độc mồm:
“Nhà mày còn hơn cái chuồng lợn nữa, hôm qua vẫn đang gọn gàng lắm mà?”
Hoàng nằm dài trên giường bấm điện thoại, thấy Quế Anh dòm ngó xung quanh thì thả điện thoại xuống rồi ngồi dậy và đáp:
“Chỉ có một tay hơi bất tiện.”
Quế Anh nghe xong trợn trắng mắt khinh bỉ rồi đi sang một bên gom mấy thứ linh tinh lại, sắp xếp chúng cẩn thận, chủ yếu là những quyển sách, vở học xong không chịu cất đi mà bày ra khắp bàn. Thế này mới biết bình thường Hoàng vẫn chăm chỉ học tập lắm.
Cô quay sang hỏi Hoàng:
“Mày cũng chăm học mà sao điểm nhìn muốn trầm cảm quá vậy?”
Thiếu niên ngồi trên giường gãi gãi đầu:
“Không biết nữa, chắc học sai phương pháp.”
Công bằng mà nói thì Hoàng rất đẹp trai, cao ráo sạch sẽ, nhưng học hành chán quá nên khi lên cấp ba chưa thấy ai chú ý tới cậu ta. Quế Anh nhún vai, đang quơ quào xung quanh thì cô đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ rơi xuống gầm giường. Cô chỉ tay rồi hỏi:
“Mày quăng cái gì dưới gầm giường thế?”
Hoàng nghe xong hơi cúi đầu xuống nhìn, trong một lúc, cậu cũng không rõ đó là cái quỷ gì, thế nên vươn tay ra ngoắc nó đến gần và cầm lên.
Màu đen, hình tam giác, hơn nữa còn bị bung chỉ và màu thì phai sờn trông rất giống “đồ cổ”.
Hoàng im lặng nhìn cái quần trong tay.
Quế Anh im lặng nhìn Hoàng đang cầm cái quần.
Hai đứa cứ đứng như thế một lúc, mãi cho đến lỗ tai Hoàng bắt đầu đỏ lên. Lúc ấy, một sự nhục nhã không thể hình dung nổi lên trong lòng, như tát thẳng vào mặt cậu một bạt tai thật mạnh khiến cậu luống cuống gói cái quần sịp lại và giấu sau lưng. Ngoài miệng cậu vẫn cố bào chữa:
“Chắc là lúc phơi đồ hay gì đó làm rơi.”
“Còn nữa…” Quế Anh nín cười chỉ tay xuống gầm giường.
Hoàng mở to mắt, lập tức nằm sấp trên giường thò đầu xuống tìm kiếm. Đúng như lời Quế Anh nói, còn một chiếc vớ thủng một lỗ cực to đang nằm cách đó không xa.
Trời má! Hoàng còn không biết tại sao quần áo của mình lại văng lung tung như thế, cậu bò ngang qua bên cạnh một chút, đưa tay tóm cái chiếc vớ kia rồi gói chung lại với cái quần ban nãy.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoàng và vẻ bối rối của cậu, Quế Anh cười hả hê:
“Ui cha cha, bạn tôi thích xài đồ cổ nhỉ?”
“Thằng con trai nào không vậy?” Hoàng chống chế. “Quần áo bên ngoài có thể thay liên tục nhưng quần trong và vớ thì có thể giấu được nên phải tiết kiệm chứ.”
“Bạn cứ tiếp tục giả vờ đi, mình sẽ xem như chưa thấy hai món đồ cổ giá trị xa xỉ kia, ha ha ha.” Quế Anh đứng một bên chống nạnh, cà khịa cực mạnh.
Hoàng quê thật sự, không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện ấy nữa nên đổi sang nhằm vào cô:
“Mày hết chuyện để làm rồi phải không? Hết rồi thì đi về đi!”
Không hiểu sao lúc đó Quế Anh cực kỳ thích mặt dày ở lại, chỉ để nhìn cái thằng lúc nào cũng ngông nghênh ra vẻ cô là con sen của nó xấu hổ đến nỗi tai và cổ bị nhuộm hồng. Hoàng nhìn chằm chằm vào cô, như thể nghĩ rằng làm thế sẽ khiến cô rời đi, nhưng không, Quế Anh vẫn tiếp tục công việc dọn dẹp của mình.
Cô vừa gom mấy tờ giấy nháp trên bàn Hoàng lại vừa cười hí hí cực kỳ thèm đánh:
“Hóa ra con trai đều tiết kiệm kiểu này à? Ngộ nha.”
Hoàng hừ hừ, không chịu thua kém:
“Mày tin tao thả chó cắn mày không?”
“Nhà mày có nuôi chó á?”
Nhắc đến chó, Quế Anh hơi giật mình, nhưng rõ ràng là nhà thằng Hoàng không có.
Hoàng nhìn cô nàng quá cỡ trước mắt, trong lòng đắc ý nghĩ ngày mai sẽ mua một con để trị Quế Anh! Cô nàng nào đó không hay biết chiêu trò xấu xa của bạn mình, làm xong hết thảy, cô hỏi:
“Mày ăn chè không?”
“Hả? Sao tự nhiên đổi chủ đề thế?”
“Hôm nay tao nấu một ít chè đậu xanh ăn cho mát, nhưng không cho đường, mày ăn thì để tao làm lại rồi mang qua cho.”
Mặc dù hai đứa cứ thích nói mấy câu trêu chọc nhau, nhưng mối quan hệ của cả hai đang trở nên tốt hơn mỗi ngày. Không hiểu sao Hoàng rất thích nhìn thấy vẻ mặt châm chọc người khác của Quế Anh, như một cái bánh bao tròn tròn mềm mềm có biểu cảm, đầy sinh động và… có gì đó cũng dễ thương.
Nghĩ tới đây, Hoàng hú hồn tự vả cho bản thân một cái chát vào đùi. Bị điên à? Nghĩ sao mà thấy nó dễ thương?
Thấy Hoàng đột nhiên đơ ra rồi tự đánh mình, Quế Anh hỏi:
“Thế có ăn không? Trả lời lẹ đi chứ ở đó thần kinh cái gì?”
“À, ăn.”
Hoàng đáp mà không dám quay mặt về phía Quế Anh. Cô đưa mắt liếc từ trên xuống dưới thằng Hoàng một lần rồi nhướng mày, nhếch mép tỏ vẻ khó hiểu.
Bỏ qua cậu ta, Quế Anh đi về nhà soi nồi chè đậu xanh của mình. Lúc trộn thêm đường vào phần riêng của Hoàng và pha nước cốt dừa cho cậu ta, cô đột nhiên thấy hơi thèm, cái chén chè cứ như đang nhảy múa trước mắt cô.
Thèm quá, thèm đồ ngọt muốn chết! Quế Anh đấu tranh tư tưởng một lúc lâu rồi mới múc riêng một muỗng và ăn thử. Dù sao thì một chút xíu như thế cũng không ảnh hưởng gì đâu.
Cái vị ngọt, mát lạnh và một chút béo từ nước cốt dừa hòa quyện vào nhau khiến Quế Anh muốn rơi nước mắt. Thử chút xíu thì được chứ không thể ăn nhiều!
Gói ghém đồ cẩn thận, Quế Anh mang ly chè đậu xanh thêm đá siêu ngon mang cho Hoàng ăn thử. Hoàng được hời còn khoe mẽ:
“Cũng tạm thôi, thua tao nấu.”
“Mày biết nấu chè?”
“Ờm, biết…” Hoàng nói dối không chớp mắt.
Quế Anh nhìn ra được, hừ một tiếng đầy khinh thường:
“Ừ rồi, bạn là nhất, bạn là nhất. Mình chờ bạn hết đau tay để làm chè cho mình ăn, nha!”
Một câu nói chơi thôi, ai ngờ được Quế Anh lại nhớ trong lòng như thế!
Tối hôm đó, Hoàng đã phải lên mạng tra cách nấu chè đậu xanh và đọc bằng hết những mẹo vặt để khiến chè ngon hơn. Đúng là tự làm tự chịu mà!
Mấy ngày kế tiếp, Quế Anh vẫn thường trổ tài nấu cơm cho cả nhà. Sáng sớm cô đã dậy tập thể dục rồi đi chợ mua đồ, lần nào mẹ cô cũng ngạc nhiên khen ngợi không thôi, không hiểu sao cô lại thay đổi nhiều như thế, còn hỏi:
“Con học ở trên mạng hết hả?”
“Dạ!”
Quế Anh mỉm cười, lúc ăn cơm với ba mẹ thì làm riêng cho mình một phần rau để giảm cân. Thật ra trước kia cô không thường ăn cơm với người nhà của mình, nhiều lần phải đặt đồ ăn ở bên ngoài do ba mẹ bận. Cho nên thỉnh thoảng buồn chán, cô đã tự lên mạng học làm đồ ăn.
Nhìn gia đình của Tú, trong lòng Quế Anh đột nhiên thấy bình yên, ấm áp, hai mắt cảm giác hơi cay cay khó chịu. Cô vừa muốn có một gia đình như vậy, vừa thấy có lỗi với ba mẹ ruột… Nếu không thể trở về nữa, cô nên lựa chọn thế nào bây giờ? Tiếp tục im lặng, giấu kín bí mật, vĩnh viễn không cho người khác biết? Hay tìm về gia đình thật của mình và giải thích?
Quế Anh nghĩ rất nhiều, tuy rằng những ngày qua cô giả vờ không quan tâm, đặt hết tâm trí vào việc giảm cân, nhưng chuyện gia đình vẫn luôn là khúc mắc của cô.