Tối hôm đó Quế Anh không ngủ được nên liên hệ cho Tú, nói ra hết chuyện mà cô gặp phải. Mặc dù cô đã rất hoảng sợ khi anh ta bất ngờ chạy đến ôm mình, nhưng anh ta cũng có lý do cho việc làm đó, mọi việc đều xuất phát từ tình yêu với Tú.
"Vậy à?" Tú có vẻ hời hợt.
"Mày không muốn gặp Phú đúng không?" Quế Anh nhạy cảm nhận ra Tú khác thường.
"Ừ, không cần gặp nữa cũng được."
Không hiểu tại sao Tú lại như vậy, rõ ràng cô nàng là người đã nhờ giúp đỡ, đến khi Quế Anh bị kéo vào rắc rối thì trở mặt nói không cần.
Quế Anh giận run người, không muốn nói thêm nữa mà trực tiếp gác máy. Sau này đừng có nói là giúp đỡ, nhắn tin cho cô cô cũng không thèm xem đâu. Loại người gì vậy chứ?
Đương lúc Quế Anh bực bội không vui, Hoàng đột nhiên nhắn tin qua hỏi thăm.
"Đã ổn chưa? Mai có tiết chiều, tao qua đón mày nha?"
"Ừ, vậy cũng được, cảm ơn mày nhiều." Trái tim nhỏ của Quế Anh đập mạnh mẽ trong lồng ngực, thình thịch từng hồi.
Hoàng đồng ý qua đón cô đi học nghĩa là muốn quay lại với cô phải không? Hoặc chí ít cậu đang bật đèn xanh, tạo cơ hội cho cô. Nghĩ đến việc có thể quay về khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc trước đây, cô không nhịn được mà đỏ mắt. Cuối cùng ngày này cũng đã tới rồi!
Bởi vì lo lắng Quế Anh sẽ bị cái tên biến thái kia làm phiền nên Hoàng mới muốn qua đón cô, chứ thực chất trong lòng cậu vẫn còn băn khoăn về chuyện anh ta là ai. Có lẽ là bạn trai cũ của Quế Anh chăng? Hay bạn trai cũ của Tú đây?
Hoàng suy nghĩ nhiều đến nỗi muốn rụng cả tóc, ngồi bên giường vuốt vuốt hai cái đã rơi cả chục cọng, cậu bất lực nói với bạn cùng phòng:
"Tao nghĩ là tao sẽ bị hói mất."
"Tao cũng thấy vậy đó, gần đây sàn nhà toàn tóc thôi. Mày nên mua thuốc mọc tóc bôi là vừa. Mà sao thế bạn hiền? Bộ bị thất tình hay gì?"
Thằng Phong luôn nói trúng trọng tâm làm Hoàng không thể không thở dài:
"Thất tình cũng không phải thất tình, nó lạ lắm mày ơi."
"Thất tình rồi đó chứ lạ gì nữa." Phong cười ha hả mò dậy, ngồi bên cạnh tâm sự với bạn mình.
Cả tối đó hai thằng con trai ngồi tám với nhau đến tận nửa đêm mới chịu đi ngủ, dù gì buổi sáng cũng không có tiết, hai đứa thoải mái, bất quá thì nướng đến trưa.
Hôm ấy, Hoàng đang chạy xe qua nhà Quế Anh thì nhận được tin nhắn của cô.
"Mày không cần qua đón tao đâu nha, hôm nay tao không đi học."
Cậu tấp xe vào lề rồi mở điện thoại ra hỏi lại:
"Sao nghỉ?"
"Tao bệnh thôi, không có gì đâu."
Sức khỏe và tinh thần của Quế Anh bị ảnh hưởng nghiêm trọng kể từ lần hoán đổi linh hồn, vậy nên bây giờ hở chút là bệnh, thậm chí hôm nay cô phải vào bệnh viện truyền dịch nhưng không dám nói với ai. Chờ đến khi cô tỉnh táo hơn và dùng được điện thoại thì đã đến giờ chuẩn bị đi học, cô lập tức nhắn tin báo với Hoàng.
Quế Anh giấu việc mình bệnh là vì sợ Hoàng lo lắng quá mức, lấy bừa một lý do, nói mình bận để không gặp mặt.
Trong trường hợp này, Hoàng cũng không dám hỏi người ta nữa. Quế Anh bảo bận và có vẻ chưa sẵn sàng để trao đổi thêm, cậu nên tôn trọng cô một chút. Nghĩ vậy, Hoàng lái xe trở về đi học như bình thường. Cậu và Quế Anh vẫn nhắn tin qua lại, tuy rằng ít khi cô trả lời.
Đến ngày thứ ba lớp điểm danh mà thiếu cô, Hoàng không chịu được nữa, hỏi khắp những người xung quanh nhưng ai nấy đều là học sinh mới, chỉ duy có cậu là thân thiết nhất với Quế Anh, cậu không biết thì còn ai biết nữa đây?
Buồn bực một lúc lâu, Hoàng bất ngờ nhắn tin cho cô bạn cũ của mình. Hà nhìn thấy Hoàng tìm Quế Anh thì hiểu ngay Quế Anh đang che đậy chuyện đi viện, nhưng là bạn tốt của cả hai, Hà nghĩ phải nói thật.
"Chuyện là hôm kia Quế Anh bị ngất ở nhà rồi gia đình đưa đi bệnh viện ấy, giờ còn đang truyền dịch…”
Đầu óc Hoàng ầm một tiếng như muốn nổ tung, tay cầm điện thoại mà run lên bần bật, cậu nhắn một câu hỏi lại mà mãi mới xong:
“Lúc nào? Bệnh viện nào?
“Nó bệnh nặng lắm, sợ mày lo nên cứ giấu thôi. Đợi tí tao gửi địa chỉ cho.”
Tuy là Hà đã hứa sẽ không khai ra, nhưng nếu cứ giữ trong lòng thì sẽ khiến cô nàng khó chịu. Lần này Quế Anh mà biết chắc giận lắm!
Sau khi nhận được địa chỉ, Hoàng xông ra khỏi nhà rồi lấy xe phóng tới bệnh viện để tìm người. Trên đường đi cậu không ngừng lẩm bẩm, hy vọng cô vẫn ổn. Mặc dù nói bây giờ mối quan hệ của họ có hơi kỳ quặc, nhưng cậu biết trong lòng mình thích, không, là yêu Quế Anh.
Tình cảm mà họ dành cho nhau lúc trước vẫn luôn bị cậu đè nén thật sâu thật sâu, bây giờ cô vừa xảy ra chuyện thì những cảm xúc chân thật nhất dâng trào lên.
Hoàng sợ lắm, sợ rằng Quế Anh sẽ xảy ra chuyện. Sức khỏe của cô yếu đến mức thường xuyên nhập viện như vậy thì liệu có… Không, cậu không dám nghĩ tiếp nữa!
Bệnh viện thành phố, chín giờ đêm vẫn còn sáng đèn. Một thiếu niên vội vã chạy vào trong, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy nơi nào cũng giống nhau, cậu kéo một người qua đường lại hỏi.
“Dạ chú ơi, chú cho con hỏi chỗ này đi hướng nào ạ?”
Hoàng đưa điện thoại cho ông chú xem hình, ông chú chần chờ một lát rồi đưa tay chỉ:
“Chắc là đi bên trái nè.”
“Con cảm ơn!”
Hoàng gật đầu rồi sải bước trên hành lang, cậu không dám làm ồn nhưng vẫn cố đi thật nhanh, lúc tìm được phòng bệnh của Quế Anh rồi, cậu lại chần chờ đứng ở cửa. Trái tim vẫn đang đập một cách điên cuồng, cậu khó lòng bình tĩnh để đối mặt với cô lúc này.
Khi Hoàng đang rối rắm không biết phải đối mặt với Quế Anh thế nào, sau lưng vang lên giọng nói của một người phụ nữ:
“Con đứng đây làm gì thế? Con là bạn của Quế Anh à?”
Thiếu niên hơi giật mình lùi sang bên cạnh, sau đó đưa mắt nhìn về phía bà. Bác gái nhìn cậu rồi hỏi:
“Sao con không vào đi?”
Nói rồi bà mở cửa, Hoàng cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể đi theo bà vào trong.
Quế Anh đang nằm trên giường ăn quýt, thấy có người mở cửa thì ngẩng đầu lên, sau đó mở to mắt ra, quên cả việc nhai thức ăn trong mồm.