Chuyện bát quái thì luôn bùng nổ hơn các tin tức chính thống, càng đồn càng quá đáng, cùng lúc đó cũng có nhiều người đứng ra làm nhân chứng nói là Quế Anh thường xuyên đến tiệm trà sữa kia.
Nhiều người chia sẻ bài viết của Tú, tin tưởng cô ta và Hoàng là một cặp.
Quế Anh có miệng không giải thích được. Cô đúng là đã ngắm Hoàng rất nhiều, nhưng lúc đó bởi vì chưa biết cậu có bạn gái nên cô mới thường xuyên ghé qua. Những gì cô làm chỉ là ngắm cậu ta, không hề ve vãn, lẳng lơ như họ nói!
Quế Anh bị một đám người qua đường đổ vào facebook chửi mắng, họ đào lại lịch sử ăn chơi của cô hơn một năm trước, sau đó bắt đầu sỉ nhục cô một cách thậm tệ. Toàn bộ bài viết của cô đều tràn ngập cảm xúc phẫn nộ.
Mà sự kiện này qua đi nửa ngày, Hoàng mới phát hiện ra! Cậu mở điện thoại lên, vừa đọc tay vừa run vì tức.
Mở cửa phòng, Hoàng đi thẳng qua bên nhà của Tú rồi đập cửa liên tục.
Rầm rầm rầm.
“Mày ra đây!” Hoàng quát.
Tiếng quát đó của Hoàng làm mấy phòng bên đều nghe được, họ ló đầu ra quan sát, mà Tú vừa mở cửa thì Hoàng lập tức đẩy cô vào trong, đóng sầm cửa lại.
Mấy người hóng hớt lên mạng đăng bài ngay tắp lự, còn khoa trương bảo rằng Hoàng chuẩn bị đánh Tú đến nơi rồi, làm ầm ĩ trên facebook.
Sắc mặt Hoàng đen như đít nồi, cậu thật sự có xúc động muốn đánh người, rất rất muốn, nhưng lại nhớ đến họ từng trải qua một khoảng thời gian vui vẻ mà hít sâu mấy hơi bình tĩnh hơn, sau đó mới hỏi:
“Mày tung tin đồn đúng không?”
“Tin đồn gì?” Tú giả ngây giả dại, mặc dù đã rất cố gắng tỏ ra vô hại nhưng mắt thì không dám nhìn thẳng vào Hoàng.
Hoàng thở gấp, nuốt nước bọt hai lần mới có thể không phát điên. Cậu bình tĩnh hỏi:
“Mày có tung tin đồn Quế Anh là người thứ ba xen vào tình cảm của tụi mình không? Nói rõ, nói thật đi.”
“Sao mày lại nghĩ là tao làm? Tao không làm!”
“Được rồi, không làm gì hết đúng không?”
Hoàng rút điện thoại trong túi ra, mở bài viết của Tú lên và hỏi:
“Vậy đây là cái gì?”
Bài viết mà Tú than vãn đó đã giới hạn bạn bè, ngoại trừ Hoàng ra, cho nên mãi đến khi bạn cùng phòng hỏi cậu, cậu mới biết sự tình. Tú gián tiếp nói họ là một đôi, còn chặn không cho cậu xem cái bài viết đó, nếu không làm gì sai trái sao phải như vậy?
Nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại rõ mồn một dòng trạng thái mà bản thân đã đăng, hiện tại bài viết ấy lên đến ba ngàn like, vẫn còn đang tăng nhanh, đặc biệt là bình luận nhảy liên tục.
Hoàng chịu đủ rồi, cậu thật sự phát điên với Tú.
“Mày làm vậy mà xem được à? Quế Anh làm gì mày rồi? Quế Anh cướp bồ mày bao giờ?”
“Nó cứ đến chỗ mày làm thêm đó!”
Cô gái mũm mĩm trong phòng bị ép đến mức phát khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, vừa hoảng vừa đau lòng.
“Thì sao?” Hoàng to tiếng: “Chuyện đó liên quan gì đến chuyện tao với mày là một đôi? Tao với mày chia tay lâu rồi!”
Bên ngoài có nhiều người nghe ngóng, kết quả chỉ nghe thấy hai chữ chia tay thì chạy lên mạng đồn thổi:
“Hình như cãi nhau, chia tay luôn rồi.”
Hoàng nói rõ thêm một lần:
“Đừng bao giờ tung bất kỳ tin tức thất thiệt nào về tao và mày nữa, tụi mình đã chia tay từ lâu, xóa bài viết ngay cho tao!”
“Mày cút đi! Cút ra!” Tú đột nhiên phát điên, tức giận đẩy Hoàng ra ngoài.
Cậu định nói rõ mọi chuyện nhưng dường như Tú không có ý giải quyết. Cậu cưỡng chế đứng lại, nói:
“Mày mà còn như vậy, đừng trách tao từ mặt mày!”
Phải đến đây, Tú mới dừng việc đẩy cậu và đứng thẳng người lên. Hoàng tiếp tục:
“Lần này tao sẽ không để mày động tới đời sống của tao nữa. Tú, tỉnh ngộ đi, tao với mày đã không còn yêu nhau lâu rồi. Bây giờ mày không xóa bài cũng được, nhưng tao nói trước, tao không phải bạn trai mày.”
Sau đó thì mọi chuyện tất nhiên càng thêm tệ hại, Quế Anh vẫn chưa khóa facebook mà đang đi học như bình thường. Chẳng qua ánh mắt một số người nhìn cô giống như rất khó chịu?
Thời điểm tan học, Quế Anh đứng lên và đi ra cửa đã nghe thấy vài tiếng dị nghị vang lên:
“Coi kìa, nhìn đã thấy là loại chuyên giật bồ người ta.”
Người nào đó nói rất to, thậm chí cô ở ngoài cửa còn nghe được. Quế Anh vốn không định tiếp tục quan tâm họ, nhưng tính tình của cô đâu phải dạng hiền lành dễ bị bắt nạt gì.
Cô dừng chân, quay đầu nhìn về phía người kia. Có lẽ đã cảm nhận được sự tức giận của cô, người nọ cong môi hỏi:
“Sao vậy, muốn đánh nhau hay gì?”
Quế Anh đi thẳng qua chỗ người kia, liếc mắt nhìn cô ta rồi hỏi:
“Mày vừa nói tao phải không?”
“Không nói mày thì nói ai? Thứ trà xanh giật bạn trai người khác như mày đáng bị chửi! Chỉ giỏi khoe thân ve vãn trai!”
Chát.
Âm thanh vang dội làm cả lớp lặng ngắt như tờ, Quế Anh thẳng tay cho cô gái kia một bạt tai và nói:
“Không có bằng chứng thì đừng nói bừa, miệng thối ba năm chưa đánh răng à?”
Toàn thể mọi người ngơ ngác, trong ấn tượng của họ thì cô gái này vừa hiền dịu vừa xinh đẹp tỏa sáng, không phải kiểu người dễ xúc động. Có lẽ vụ việc gần đây đã khiến cô ấy tức giận!
Cô gái kia ăn một cái tát mà đầu óc ong ong, mặt mày xây xẩm, nếu không phải Quế Anh điều chỉnh lực tay thì cú này có thể đánh cho cô ta bò lăn ra đất.
Cô gái kia sau một lát bình tĩnh lại đã phát rồ nhào lên, la hét:
“Con chó này! Mày chết với tao!”
Người nào cũng không ngờ được hành động của họ, hai cô gái đột nhiên lao vào như hai con châu chấu, quất vào người nhau bụp bụp.
Quế Anh cao to hơn cô gái kia một chút, tuy rằng gần đây gầy đi rất nhiều nhưng mà tinh thần không ngại khó khiến cô như một chiến sĩ thật sự. Cô đưa tay túm lấy mái tóc dài của đối phương, ngửa mặt ra sau rồi trước ánh mắt sững sờ của những kẻ khác quăng cô ta thật mạnh.
Cô gái nọ đứng không vững, lảo đảo bị ném sang bên cạnh. Còn chưa kịp đứng lên, Quế Anh đã xông qua tát thêm một cú vào mặt cô ta, sau đó đứng bên cạnh chỉ tay quát:
“Mày thử nói một câu nữa xem?”
Ánh mắt Quế Anh như bốc hỏa, nếu người nọ dám lên tiếng nữa, chắc chắn cô sẽ xé rách mặt cô ta ra.
“Mày nói ai cướp bồ người khác? Lôi bằng chứng ra cho tao! Mày chỉ nghe người ta đồn thổi, không có não để tự suy nghĩ thì tao cũng chẳng trách mày, nhưng dám mắng tao khoe thân ve vãn trai, tao đập thẳng!”
Quế Anh quay xuống nhìn cả lớp hết thảy ba mươi mấy người, nói:
“Tôi không cần biết các người nghe tin đồn ở đâu, lôi được cái bằng chứng tôi cướp bồ người khác ra đây rồi nói chuyện, không thì câm miệng lại, một lũ bò bị dắt mũi mà tưởng hay ho lắm à?”
Hình tượng đoan trang của cô vỡ nát kể từ khoảnh khắc đó. Cô không ngại ánh mắt của người khác đâu, nói sau lưng cô thì không sao, chứ dám khiêu khích trước mặt đương nhiên cô sẽ không bỏ qua.
Quế Anh của nhiều năm trước chính là như vậy đó, hung hãn để không ai có thể bắt nạt mình.
Ôm ba lô, Quế Anh đi thẳng ra ngoài đến lớp tiếp theo.
Buổi chiều hôm đó, một loạt tin đồn khác lại nổi lên nhưng cô căn bản chẳng quan tâm. Mãi đến khi nhìn thấy Hoàng ở trước cổng trường cùng với ai đó trông khá quen mắt.
Hoàng lôi kéo Tú để cô nàng không chạy vào trường, nhỏ giọng mắng cô nàng:
“Mày điên à? Tới đây làm gì?”