ào ngày nhận lớp, cả nhóm của Quế Anh đã khá sốc khi biết ba đứa đều bị tách ra. Hội anh em bạn bè cây khế bây giờ tan đàn xẻ nghé, mỗi đứa bị chia đến một lớp. May mắn duy nhất là ba lớp này còn nằm chung một dãy, cho nên cũng không đến mức sầu thảm lắm. Nhưng nhắc đến vấn đề này thì đứa nào cũng mang cái mặt sưng sỉa như ai quỵt tiền mình. Hai năm trước vẫn còn học chung mà nay đột nhiên phải chịu cảnh trôi nổi giữa vô số người lạ như vậy, không buồn lòng sao được?
Hôm đó trở về, Hoàng khóc lóc la ó nói rằng muốn xin giáo viên cho chuyển lớp, nhưng cậu làm gì có quyền hạn đó. Dám cá nếu bây giờ cậu đi nói chuyện với chủ nhiệm sẽ bị thầy cho một gậy về chầu trời ngay.
Quế Anh xoa đầu Hoàng và an ủi:
“Thôi, có gì đâu, bây giờ không học chung được nữa nhưng cũng có nhiều cái hay mà.”
Nghe cô nói vậy, Hoàng ngẩng đầu lên, trừng mắt hỏi lại:
“Cái gì mà hay? Mày định xa tao rồi bắt đầu tán tỉnh trai đẹp đúng không?”
Không hiểu trong não của Hoàng nghĩ gì mà lại hỏi được câu này, bản thân Quế Anh bây giờ vẫn sáu mươi mấy ký, gần nhất một tháng cô không thèm cân nữa rồi, có điều cô dám chắc mình vẫn khá tròn. Tròn đến nỗi sắp lăn được, vậy mà Hoàng cứ sợ trai đẹp sẽ hớp hồn cô?
“Mày bị điên à? Mày nghĩ tao là loại người gì? Mê trai á?”
“Mày không mê trai thì ai mê nữa? Hồi xưa mày thích tao là vì thấy tao đẹp trai còn gì!”
Lại đến! Cái giờ tự kỷ của thằng này nó đến bất ngờ và khó đỡ thật đấy, Quế Anh chỉ muốn đấm cho nó một cái. Cô hít thật sâu một hơi rồi mới nhéo vai Hoàng:
“Mày bớt ảo tưởng, tao cũng không định yêu đương với ai ngoài mày đâu, một đứa là mệt chết rồi, thêm đứa nữa sao tao chịu nổi?”
“Hừm, để rồi xem, tao sẽ canh chừng mày cẩn thận!” Hoàng mở to mắt nhìn bạn gái, trong lòng vẫn luôn lo lắng một lúc nào đó cô sẽ bỏ rơi mình. Khổ thân cái tên từng suýt bị đá một lần này, giờ cứ nơm nớp lo sợ mãi.
Quế Anh có cảm giác trong mối quan hệ này cô mới là một người bạn trai chính hiệu, còn Hoàng là cô gái nhỏ nũng nịu cần được chở che, cậu ta cứ sợ cô là tra nam lừa tình mình! Ôi trời! Nghĩ tới đã thấy buồn cười, Quế Anh không nhịn được mà cong khóe môi lên làm Hoàng tức giận kêu gào với cô:
“Mày cười tao à? Tao nói cho mà biết, dám bắt cá hai tay thì biết tay tao!”
“Mày định làm gì cơ? Hử?” Quế Anh trêu.
“Tao… Thì…”
Hoàng ấp úng một lúc mới nói:
“Tao sẽ khóc và đến nhà mày bắt mày chịu trách nhiệm cho những việc mày đã làm.”
Được rồi, Quế Anh còn nghĩ cậu ta định làm gì động trời lắm cơ, nếu mà chỉ như vậy thì chẳng đáng sợ chút nào.
Hai đứa ngồi trước hiên nhà hóng gió và bàn chuyện thiên hạ, cùng với chuyện tương lai phải làm sao.
Hôm sau lên trường, Hoàng ngồi mấy tiết liền trong lớp mới mà không có bóng dáng bạn gái nên buồn rầu không tập trung nổi. Ầy, cậu chạy sang ôm chặt lấy bạn gái, tỉ tê tìm kiếm sự an ủi:
“Không muốn xa người yêu đâu, buồn lắm!”
Giọng Hoàng nức nở lên nghe như một thiếu nữ bị bạn trai bỏ rơi, uất ức chạm đến tim gan người nghe. Hai đứa đứng ở trước hành lang lớp ôm ấp đã rất bắt mắt và thu hút sự chú ý rồi mà còn… Quế Anh đen mặt đẩy cái tên bám dai như đỉa đói ra khỏi người mình:
“Mày làm gì đó? Đi ra đi! Người ta nhìn kìa!”
“Kệ người ta, có sao đâu? Tao ôm bạn gái tao mà!”
Hoàng vẫn cố sống cố chết bám dính lấy cô và cho rằng việc mình đang làm không có gì phải xấu hổ cả. Thậm chí khi phát hiện ra mấy đứa bạn đang nhìn chăm chú thì cậu càng thể hiện, một tay ôm eo, một tay xoa đầu bạn gái, mặt như thể đang hỏi đểu “bọn mày có không” mà nhìn.
Quế Anh bất lực bị người nào đó ôm chặt mà không thể chống cự, cô dùng hai tay che mặt lại xem như không quen biết. Càng ngày, Hoàng càng bùng nổ, người ta là nam thần còn Hoàng là nam thần kinh ai ai cũng biết. Bây giờ họ lên lớp mười hai đồng nghĩa với việc làm trùm trường, Hoàng vô cùng phấn khích nói:
“Sắp thi đại học rồi, đến lúc đó nhớ chu cái mỏ của mày ra, tao phải hôn hai trăm cái!”
Mặc dù bạn gái cho cậu nắm tay, ôm và hôn má các thứ, nhưng lại không chấp nhận chuyện cậu hôn lên môi. Chuyện này khiến cậu ấm ức cả mấy tháng nay, lúc nào cũng nghĩ tới, đêm nằm mơ còn thấy mình hôn cô hai trăm cái, cho nên cậu muốn biến nó thành hiện thực.
Trời mùa thu thời tiết tương đối mát mẻ, gió thổi lướt qua người, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của Quế Anh, cô sẽ cảm thấy rất thoải mái nếu không có một cục keo dán dính chặt sau lưng, thật là cản trở.
Hoàng dùng gò má cọ cọ lên đỉnh đầu cô, làm phần tóc sáng nay chải gọn gàng của cô rối tung lên, sự ma sát đó khiến tóc cô sinh ra một dòng điện, mấy sợi nhỏ nhỏ trên đỉnh đầu chỉa lung tung cả ra.
Quế Anh đưa tay sờ lại chỗ tóc kia rồi vung chân lên đá Hoàng:
“Bảo đi ra có nghe không hả?”
Cô vừa mới đùa giỡn với cậu hai câu thì đã trông thấy giáo viên chủ nhiệm mới ở xa xa, cô hoảng hốt liếc mắt ra hiệu:
“Thầy kìa, thầy chủ nhiệm sau lưng!”
Hoàng nghe đến đây cũng giật thót, cậu quay đầu về, đập vào mắt là thầy chủ nhiệm của cậu với nụ cười hiền hòa. Hai đứa đồng loạt chào thầy, sau đó dắt tay nhau chạy thật nhanh ra khỏi khu vực đó. Hoàng cười hê hê:
“Thầy cũng kệ, trường mình có cấm yêu sớm đâu mà lo?”
Miễn là không làm cái gì quá trớn, thầy cô cũng chỉ liếc mắt nhìn lướt qua rồi thôi. Hai đứa đổi vị trí sang chỗ khác để nói chuyện, tiếp tục vụ hai trăm nụ hôn, Quế Anh nghe mà cười ngất:
“Trong đầu mày bây giờ chỉ biết bấy nhiêu thôi à?”
“Ừ, chứ sao nữa?”
“Hôn nhiều quá hư môi tao rồi sao?”
“Cắt môi tao gắn qua cho mày, yên tâm, môi tao đẹp như này dán lên mặt mày là xinh ra gấp mười lần!” Hoàng không biết ngượng mà nói, còn liếm môi, nhếch lông mày lên trêu cô.
Chà, cô có một người bạn trai vừa hài hước vừa nhí nhảnh như vậy thì mỗi ngày đều vui vẻ không sợ nhàm chán. Quế Anh vỗ vỗ vai Hoàng, tỏ vẻ chịu thua. Cô chưa bao giờ nói lại được cái tên này!
Nhờ vào việc học khác lớp nên bọn họ cũng tập trung hơn trước kia nhiều, sau khi hai đứa tách ra, dưới áp lực của kỳ thi đại học sắp tới, Quế Anh học hành nghiêm túc hơn hẳn. Số lần đi chơi cũng giảm dần theo thời gian, gần nhất, cô không liên hệ cho Hà nữa, nhưng bọn họ vẫn xem nhau như người bạn thân nhất. Thỉnh thoảng mới gọi nhau đi chơi.
Cuộc sống vốn biến ảo khôn lường, nay đây mai đó không biết được sẽ về đâu. Chúng ta đi qua đời nhau, chỉ dừng lại trong thoáng chốc và lưu dấu một vài ký ức ngọt ngào rồi vội nói lời từ biệt. Mãi đến khi trưởng thành, nhìn về quá khứ mới phát hiện, hóa ra mình đã từng vui vẻ bên cạnh bạn bè, từng cười rạng rỡ như vậy.
Quế Anh và Hà đều bận rộn với những thay đổi trong cuộc sống, tạm cất nhau vào trong một góc tim.
Qua mùa thu, sinh nhật của Quế Anh đến gần.
Cô không có nhiều bạn lắm, một người là Bảo đã chạy ra Hà Nội học, lúc rời đi còn cố tình giữ bí mật không nói cho cô và mọi người biết mà lẳng lặng biến mất. Một người là Hà, cô nàng đang phải quay cuồng với việc làm thêm ở đâu đó, cho nên cũng đã mất tích một thời gian khá dài. Bình thường, vừa tan học là Hà lập tức chạy mất.
Quế Anh điểm qua điểm lại danh sách bạn bè, cuối cùng chỉ mời được một người đi dự sinh nhật của mình là Hà, mà cô nàng lại bận nên không thể đi.
“Xin lỗi mày nha, hôm nay tao có việc gấp nữa rồi, ngày mai tao được nghỉ một ngày sẽ chạy sang chỗ mày, mai nhé?” Hà áy náy.
“Hiểu mà, không sao đâu.” Quế Anh đáp lời rồi thả điện thoại xuống giường.
Ít nhất Hà cũng báo trước là bận bịu, còn hứa bù đắp cho cô nên cũng không buồn lắm. Thế hóa ra hôm nay chỉ có mình cô và Hoàng ngồi thắp nến đón sinh nhật tuổi mới!
Ba mẹ cô đang ở bên ngoài, đi lấy phần lẩu đã đặt trước về, chuẩn bị làm một bữa tiệc nhỏ giữa hai gia đình.
Hoàng và ba mẹ cô bàn bạc với nhau kiểu gì không biết, nhưng đến khi cô vừa từ trong phòng đi ra thì đã thấy trống trơn, chỉ có Hoàng cùng một cái bánh kem socola loại nhỏ trên tay, con số mười tám đang cháy nhè nhẹ, chiếu sáng dòng chữ trên đó.
Chúc mừng sinh nhật Minh Tú của Hoàng.
Dòng chữ này đâm vào mắt Quế Anh đau xót, cô không nghĩ tới Hoàng còn đặc biệt chuẩn bị riêng một cái bánh cho cô, bởi vì hôm nay ba mẹ cô vốn mua bánh sinh nhật rồi…
Quế Anh nhìn thoáng qua, vừa cảm động vừa khó chịu, bởi vì, hôm nay thật ra không phải sinh nhật cô! Khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ được viết trên chiếc bánh kia, cô mới sực nhớ bản thân vốn là Quế Anh, không phải Tú. Cô sống dưới thân phận này quá lâu rồi, đôi khi quên mất nơi mình thuộc về...