Bởi vì đuối lý, những người khác cho dù muốn cũng không thể nói thêm gì về chuyện tiền thưởng. Mà thật ra do một lần bị Mẫn đè gãy hoa, nên Quế Anh đã bỏ ra thêm một ít để mua bù vào, tính qua tính lại chẳng dư được mấy đồng từ tiền thưởng. Bây giờ bắt cô đưa hết ra thì chẳng khác gì bóc lột.
Có người khó chịu, nhưng cũng nhiều người hiểu được đây là công sức riêng của cô. Họ lên tiếng chúc mừng, chỉ là không khí ở lớp học vẫn có gì đó kỳ quặc, ngượng ngùng.
Hoàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quế Anh, cô chống cằm nhìn cậu, đột nhiên nghe cậu nói:
“Mày lạ thật đấy.”
“Lạ cái gì cơ?” Quế Anh hỏi.
Chân mày Hoàng hơi nhíu lại, cậu nhìn sâu vào trong mắt của cô rồi hỏi:
“Mày nói mày học cắm hoa từ bao giờ cơ? Tao ở cạnh nhà mày, cho dù không biết nhiều về vấn đề riêng tư của mày thì cũng phải biết sơ sơ mày là người thế nào. Nhưng mà, tao cảm giác mày khác lạ lắm, giống như không phải Tú mà tao biết.”
Thình thịch.
Trái tim Quế Anh nhảy lên, tiếng ồn ào trong lớp cũng không che giấu được tiếng tim cô vang dội, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, sợ sệt nhìn Hoàng. Nếu cậu đã nghi ngờ, vậy có phải cô nên nói cho cậu biết không? Lần này cậu sẽ tin chứ?
Quế Anh đưa tay ra, nắm chặt lấy những ngón tay thon dài của Hoàng rồi siết mạnh. Cô mím chặt môi nhìn cậu, nghẹn ngào:
“Mày…”
Ngay lúc Quế Anh định nói ra sự thật cô cất giấu bấy lâu thì Bảo ở đâu xộc tới chặn ngang:
“Ê cuối tuần tụi mình đi đâu chơi không?”
Khi biết tin bạn mình được giải nhất cuộc thi cắm hoa, cậu ta hào hứng:
“Vào nhà tao chơi không?”
Quế Anh rụt tay lại, buông Hoàng ra rồi cười đáp:
“Ừ, cũng được.”
Không có việc gì làm thì cùng nhau tạo chút kỉ niệm đẹp với bạn bè cũng tốt, để mai sau ra trường nhìn lại còn thấy mình thật sự đã sống hết mình. Cô nghĩ sẽ tìm cơ hội khác để nói với Hoàng vậy, ở trên lớp cũng không tiện lắm.
Không chỉ Bảo mà Hà càng phô trương hơn, lớn tiếng chúc mừng:
“Bạn yêu giỏi quá đi mất, nếu không bị đè gãy hoa thì bạn đã được hai cái giải nhất rồi!”
Cà khịa là chuyên môn của đám học sinh, giọng Hà vang vang khiến mấy cô gái khác đều nghe được, đặc biệt nói cho Mẫn cay cú đỏ mặt. Cô nàng bực bội đi ra khỏi lớp làm Hà vui vẻ thêm:
“Úi chà, vừa lòng tao lắm!”
Thằng Bảo thấy Hà như vậy không những không khuyên còn vỗ tay khen hay:
“Bạn mình nay đanh đá thật đấy.”
“Tao mà!” Hà hất hất mái tóc dài.
Nhìn bạn bè quan tâm lo lắng và ra sức bảo vệ mình như vậy, Quế Anh vừa cảm động vừa buồn cười. Hoàng nhìn cô vài lần, không lên tiếng hỏi về chuyện vừa nãy nữa, cũng chỉ gật đầu:
“Vậy cuối tuần tụi mình đi chơi cho khuây khỏa.”
Ba phút trước, cậu còn tự chửi bản thân bị điên vì có ý nghĩ bạn gái mình là người nào đó khác chứ không phải Tú! Không thể tin được trí tưởng tượng của cậu lại bay cao bay xa đến thế, nói ra có khi khiến người khác cười thúi mặt.
Cứ như vậy, ngày Nhà giáo Việt Nam đến gần, toàn bộ trường được bao phủ trong mùi hoa tươi và tiếng cười nói rộn rã của giáo viên, học sinh. Khắp nơi đâu đâu cũng nhìn thấy những nam sinh, nữ sinh cầm trên tay hộp quà hoặc các bó hoa đỏ thắm xinh đẹp.
Quế Anh đã mua một tấm vải áo dài để tặng cho cô chủ nhiệm vì những vất vả thời gian qua. Hoàng thì mua nguyên một bộ mỹ phẩm đắt tiền tặng cô Thúy, còn cố tình đi hỏi thăm dạo trước cô ấy dùng loại gì để mà chuẩn bị. Họ rất biết ơn cô Thúy vì thời gian trước, khi Hoàng đánh nhau cô đã hết lòng hiểu cho họ.
Hai đứa chạy lòng vòng tìm hết những giáo viên từng dạy mình để nói lời cảm ơn, ngày hôm đó các giáo viên thì ôm quà về mà muốn lên cơ tay, còn đám học sinh thì đau hết cả chân vì cứ lon ton khắp nơi.
Buổi trưa, khi buổi lễ kết thúc, Quế Anh cùng đám bạn vác xe vào nhà cô chủ nhiệm để ăn chực. Họ mang quà bánh vào nhà cô ăn nằm dầm dề và chơi đến tận chiều muộn. Ai nấy đều hào hứng ca hát, cùng vào bếp làm bánh xèo rồi vừa ăn vừa trò chuyện.
Buổi họp mặt này thiếu Mẫn và một số học sinh khác.
Không phải ai cũng có thể thân thiết với cả lớp và có hứng thú đi chơi như bọn Quế Anh. Mối quan hệ trong lớp họ không được ổn lắm, cái này cô chủ nhiệm biết mà không có cách nào cả. Có thể mai sau trưởng thành nhìn lại, bọn họ sẽ hiểu được nỗi khổ của cô khi phải quản cả mấy chục học sinh với tính cách trái ngược nhau như vậy.
…
Cuối tuần, Quế Anh, Hoàng và Hà xách xe đạp điện chạy vào nhà Bảo để chơi. Bố mẹ cậu ta đi công việc nên cậu ta chỉ có một mình, sáng sớm là đã nhắn tin thông báo cho mọi người, khóc lóc ỉ ôi mong họ tới sớm để đỡ buồn.
Ba đứa vừa đi vừa tâm sự, Hà kể cho họ nghe về chuyện của mình và Bảo mấy hôm nay:
“Thằng Bảo lạ lắm, suốt ngày nhắn tin cho tao rủ tao đi chơi riêng á.”
Quế Anh ồ lên:
“Trời trời, tình yêu tới rồi đó!”
“Yêu cái gì mà yêu, chán òm!” Hà không thèm, còn bĩu môi tỏ vẻ mình chỉ muốn độc thân.
Đối với chuyện tình cảm của bạn bè, Quế Anh rất muốn giúp đỡ, bởi vì trông hai cái đứa này cứ ngốc ngốc kiểu gì. Hà bình thường chắc chắn không chú ý việc thằng Bảo thích mình đâu nhỉ? Rõ ràng đến nỗi ai cũng biết mà mỗi mình Hà không biết!
Hoàng bất lực lái xe, nghe mà không dám lên tiếng. Hai cô gái cứ lải nhải mãi cho đến khi đến trước nhà của thằng Bảo, cậu mới dám cắt ngang:
“Tới rồi hai cô nương, nói nữa thằng Bảo nó nghe được đó.”
Cậu xuống nhấn chuông cửa, sau đó đứng chờ. Hai cô gái cười hì hì im lặng, không nhắc đến vấn đề tình cảm nữa. Dù sao bọn họ như vậy cũng đã đủ vui rồi, yêu vào có khi lại xui xẻo mất luôn thằng bạn thân.
Nhà của Bảo cực kỳ rộng, từ trong nhà ra cổng trước chắc phải chục mét, sân rõ to và đẹp. Cậu ta chạy bình bịch ra mở cửa cho họ rồi mừng rỡ:
“Vào đi, ba mẹ tao không có ở nhà tao buồn muốn chết!”
Quế Anh có cảm giác hôm nay chắc bọn họ sẽ quẩy tung nơi này mất!
Ba đứa vào nhà, dựng xe đạp điện sang một bên rồi mới hào hứng đi khám phá khắp nơi. Bảo nhiệt tình gọt sẵn một đĩa trái cây cho họ, cố tình mua dưa hấu mà Hà thích để trong tủ lạnh, đến giờ thì đem ra.
Quế Anh sau khi nghe Hà kể về mấy biểu hiện lạ lẫm của Bảo gần đây đã không nhịn được, giờ còn thấy Bảo quan tâm cô nàng như thế, cô cười muốn toác cả miệng:
"Nhìn thấy thương thằng Bảo quá à."
"Thương gì?" Hà đảo mắt.
"Thôi, không có gì."
Quế Anh không nhắc nữa, ngồi trên ghế ăn dưa uống nước ngọt.
Lúc đó, Bảo từ đằng sau nhà xông ra, cầm theo bộ bài tây rồi hô:
"Đánh bài không?"