Trong đầu Hoàng không ngừng hiện ra khuôn mặt tức giận và đỏ bừng của người yêu, tim cậu cũng đập nhanh như điên. Nếu ban nãy cậu chịu bình tĩnh nói chuyện thì có lẽ sự việc đã không nghiêm trọng thế này. Vừa rồi cô ấy muốn cậu viết một bức thư tay dài tầm nghìn chữ để xin lỗi, không biết tối về viết rồi gửi thật thì có tác dụng không đây? Hoàng nghĩ nghĩ rồi quay sang nhìn thằng Phát:
“Tao đi trước, chuyện mày ôm bạn gái tao chưa xong đâu đấy!”
Hoàng toan đuổi theo người yêu để xin lỗi thì đúng lúc ấy, điện thoại trong túi cậu rung lên. Cậu dừng chân, mở lên xem, thế mới biết đó là chú của cậu. Sao lại gọi giờ này nhỉ? Cậu ấn nghe rồi khó hiểu lên tiếng:
“Dạ, con nghe nè chú?”
“Con đang ở đâu hả Hoàng? Cô chú giờ không có ở nhà mà mới nhận tin Mai nó xỉu rồi nhập viện, con chạy qua bệnh viện liền đi con!” Giọng một người đàn ông mang theo sự bối rối và hoảng loạn vang lên bên tai Hoàng.
Hay tin em họ ngất xỉu, phản ứng đầu tiên của Hoàng là giật mình, khó tin, sau đó sực tỉnh thì vội vàng nói:
“Con đi liền!”
Ắt hẳn chú của cậu đã cố gắng liên hệ cho người lớn trong nhà cậu nhưng không được, hôm nay bố mẹ cậu không ở nhà, bận đi làm nên đâu thể bỏ dở công việc mà chạy về ngay. Chẳng nhờ được ai khác nữa rồi, bí quá mới liên lạc với cậu!
Hoàng tạm quên đi chuyện giận dỗi với bạn gái, bởi vì bé Mai, em họ cậu chỉ có tám tuổi, vẫn còn rất nhỏ, cô chú thì đi làm để con bé ở nhà một mình. Bây giờ không hiểu sao lại như vậy, vừa chạy đi, Hoàng vừa hỏi chuyện chú mình. Thì ra có người hàng xóm thấy con bé xỉu trong sân nên trèo rào vào rồi đưa đến bệnh viện giúp, bây giờ, cậu không thể không qua đó. Cô chú đi làm xa, đến đêm mới về được thì biết làm sao?
Thật ra Hoàng cũng có hơi phân vân một chút, lo rằng nhiều lần làm người yêu giận mà không dỗ sẽ dẫn đến việc làm cô nàng thất vọng, nhưng lúc cấp bách này cậu lại lo cho đứa em họ của mình, đành để tình yêu sang một bên.
Lúc này, Quế Anh đã về đến lớp học, chuông cũng reo báo hiệu hết giờ nghỉ giải lao. Tiết học kế tiếp nhanh chóng bắt đầu mà không có mặt của Hoàng. Phát một mình trở lại sau khi đã bình tĩnh hơn, thấy cậu ta vào, Quế Anh nhỏ giọng hỏi:
“Thằng Hoàng đâu? Vào học rồi mà?”
Phát ngồi xuống bên cạnh cô, lắc đầu tỏ ý không rõ:
“Thấy nó nghe điện thoại xong thì đi rồi.”
Mặc dù đang bực bội, đang giận hai cái tên ngu ngốc này, nhưng trong lòng Quế Anh vẫn rất quan tâm đến boy độc miệng. Giáo viên ở trên bảng giảng bài, cô ngồi ở dưới mất tập trung, mắt đờ ra nhìn vào khoảng không phía trước.
Đến tận khi tan học, Hoàng vẫn mất hút.
Quế Anh vừa thu dọn sách vở vào ba lô vừa quay đầu ra sau nhìn cặp của Hoàng, cảm giác lo lắng bất an xuất hiện khiến cô không nghe thấy người bên cạnh nói cái gì.
Phát gọi liên tục ba tiếng mà cô vẫn im lìm như thể bị điếc, chỉ cần nhìn ánh mắt cô thôi là đủ hiểu cô đang nghĩ về người khác. Nói thật, từ trước đến giờ Phát luôn là người làm các cô gái lao tâm khổ tứ, thất tình vì mình, chứ đã từng rơi vào hoàn cảnh ngược lại như bây giờ đâu? Thật sự khó hiểu, tại sao cậu lại có thể thích một đứa mũm mĩm cộc tính như cô nàng trước mắt vậy trời?
Người nào đó không quan tâm đến việc Phát nghĩ gì, cô đứng lên xong định thu dọn cặp giùm Hoàng. Đột nhiên, bên ngoài có một cậu trai chạy xồng xộc vào rồi lên tiếng hỏi:
“Bạn gì ơi, cho tui hỏi chỗ bạn Hoàng ngồi là chỗ nào thế?”
Bàn tay đang chạm vào cặp của Hoàng khựng lại, Quế Anh vội đứng thẳng lưng lên rồi nói:
“Chỗ này.”
“À, cảm ơn nha!” Người nọ vừa đi vào lớp vừa nói: “Hoàng kêu tui qua dọn cặp giúp nó, đây là tin nhắn nè.”
Bởi vì sợ người khác hiểu lầm nên cậu chàng kia còn show cả tin nhắn của mình và Hoàng ra làm bằng chứng, thấy cậu ta đến gần, Quế Anh vô thức lùi về nhường chỗ. Cô tò mò hỏi:
“Hoàng đâu mà nhờ bạn qua lấy cặp về giúp vậy?”
“Nó á? Về rồi, hình như là có chuyện gấp.”
Thình thịch.
Trái tim Quế Anh đập nhanh và mạnh hơn hẳn bình thường, cô siết chặt dây đeo ba lô, cố gắng để bản thân không run giọng:
“Thế, bạn có biết là chuyện gì không?”
“Không rõ nữa, nhưng mà nó đi bệnh viện rồi.” Người bạn kia nói, nhanh tay gom hết mấy thứ linh tinh vào cặp cho Hoàng, làm xong trong chớp mắt và chào tạm biệt: “Tui đi trước đã, có muốn biết gì thì gọi nó hỏi thêm nha.”
“À, ừ…”
Quế Anh trơ mắt nhìn người kia rời khỏi lớp, tất cả những học sinh khác đều đã về hết, chỉ còn lại mình cô và Phát đang đứng đực ra giữa căn phòng trống. Cô thả ba lô đang đeo lên bàn, lục tìm điện thoại của mình rồi vội vàng bấm gọi cho Hoàng, ấy vậy mà chỉ nhận lại được một câu thuê bao đang bận.
“Sao thế? Lo cho thằng Hoàng à?” Phát cắn răng nghiến lợi.
“Thì lo chứ.” Quế Anh thừa nhận thẳng. “Thôi không nói nữa, tao về trước đây!”
Cô gấp gáp đi về phía cửa lớp, bước chân như bay, mặt mày hoảng loạn.
Phát siết chặt tay thành nắm đấm đặt bên người, cậu ta cảm thấy rất khó chịu khi bị bỏ rơi, nhưng cậu ta không làm gì hơn được, bởi vì lỗi lầm mà cậu ta gây ra lúc còn học cấp hai không nhỏ.
Phút chốc, lớp học chỉ còn lại Phát và tiếng quạt trần xoay lạch cạch. Cậu ta là người rời khỏi lớp cuối cùng nên có nhiệm vụ tắt đèn, quạt. Chán nản qua vài giây, cậu ta đi lên bục giảng, đưa tay tắt quạt rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Khi thấy mũm mĩm đã cuốc bộ ra đến giữa sân, Phát đột nhiên mất hết lý trí mà ôm lan can gào lên:
“Này!”
Giọng cậu ta quá lớn, thét một tiếng làm Quế Anh giật thót, cô quay đầu về sau nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu. Trên sân trường còn lác đác vài người cũng đồng thời ngó xem là ai đang phát điên.
Phát thật sự điên rồi, vì cô nàng mũm mĩm kia mà điên. Cậu ta đưa hai tay lên miệng làm một cái loa nhân tạo và gào thét:
“Tại sao lại là thằng Hoàng hả?”
Đáp trả cậu ta là sự im lặng, an tĩnh, Quế Anh không trả lời. Cô không hiểu câu hỏi này lắm.
Phát cảm giác bao nhiêu uất ức thời gian gần đây đều hóa thành dũng khí hết, cậu ta bất chấp mà hét lớn:
“Tao cũng thích mày mà!”
Một câu tỏ tình bất ngờ vào lúc quan trọng, Quế Anh đần mặt nhìn cậu ta, chỉ muốn xông tới cho cậu ta một đạp. Cô biết Phát cũng có thích cô đó, khổ nỗi không biết được cái thích này có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần xuất phát từ việc bị từ chối nên cay cú nữa.
Đến tận lúc này, Quế Anh vẫn luôn một lòng thích người thành thật như Hoàng. Cô bước chậm lại, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Phát. Cô định trả lời cậu ta, nhưng không thể cứ ở giữa sân trường mà kêu la ầm ĩ được, ngay cả khi đã tan học thì cũng không nên chút nào.
Phát run rẩy móc di động ra, nhấn nút nghe, áp điện thoại vào bên tai.
“Nghe này, tao cảm thấy mày thích tao chỉ vì mày muốn chiếm lấy thứ chưa thuộc về mình, muốn thỏa mãn cái lòng hư vinh của bản thân. Tao không tin mày lại thích đứa như tao, tao đâu phải gu của mày đâu. Cho nên đừng phí sức nữa."
Mặc dù chơi chung chưa lâu nhưng Quế Anh có thể khẳng định thằng cha này đam mê gái xinh và gầy thôi, tiêu chuẩn chọn bạn gái cũng khá khắt khe chứ đâu có đùa. Cô nói tiếp:
“Việc mày ôm tao hôm nay coi như là lỡ tay, tao sẽ không nhắc lại làm gì, đến đây chấm dứt, nhé? Nếu cần câu trả lời cho việc mày thích tao thì… Xin lỗi, bỏ đi thôi, tao chỉ thích Hoàng.”
“Cho dù hai đứa bây đang cãi nhau mày vẫn thích nó cho bằng được à? Nó làm mày buồn kia mà?” Phát siết chặt điện thoại, mặt mũi nhăn nhó.
"Thích hay không là chuyện của tao."
“Nhưng nó chỉ biết chọc mày giận…”
“Tao giận Hoàng thật đó, nhưng tao cũng có cái vô lý, cái sai, con người mà, thỉnh thoảng mắc lỗi là bình thường thôi, không chỉ có mình Hoàng chọc tao đâu. Nói chung mày là người ngoài, sẽ không hiểu được.”
Câu nói này của cô còn khiến Phát tổn thương nặng nề hơn khi bị cô từ chối, cả người cậu ta đờ đẫn, cứ đứng ở trước cửa lớp nhìn chằm chằm vào sân trường. Quế Anh không muốn mất thời gian nên tắt máy rồi đi thẳng về phía cổng.
Khi nào xác định Hoàng an toàn và không có việc gì rồi thì cô giận tiếp cũng được, còn hiện tại cô thấy lo lắm.