Việc đầu tiên Hoàng làm khi về đến nơi là chạy qua bu hàng rào nhà ai đó, thay vì nhấn chuông cửa thì cậu lại hắng giọng, gọi với vào trong:
"Tú ơi!"
Âm thanh vang lên, không ai trả lời. Cậu kiên nhẫn chờ đợi, sau đó trong nhà thì sáng đèn nhưng vẫn im ắng.
Ánh đèn trước hiên chiếu xuống vỉa hè, bóng lưng Hoàng như kéo dài thêm, Quế Anh có thể nhìn thấy cậu đang lấp ló trước nhà mình mình nhưng bây giờ tâm trạng cô không tốt, không muốn nói chuyện chút nào.
Mặc dù cô đi cùng Phát nhiều lần nhưng cũng chỉ vì có nhiệm vụ quan trọng cho lớp mà thôi, chứ bình thường cô biết ý và giữ khoảng cách, cũng như không hề dây dưa với cậu ta. Vậy mà thằng Hoàng lại đi chơi chung với bồ cũ một cách công khai như thế, thân làm bạn gái - dù đang chiến tranh lạnh, sao cô có thể chịu được? Chưa kể đám bạn thân của Hoàng còn liên tục trêu chọc cậu và cô gái kia.
Quế Anh cảm thấy bản thân thật dư thừa, sự tồn tại của cô không được họ công nhận, nhưng bạn gái cũ của Hoàng thì khác. Càng nghĩ, Quế Anh càng tức.
Bà Hoa ngồi bên cạnh ăn chè trông thấy khuôn mặt của con gái nhăn nhó thì hỏi:
"Ăn không ăn mà ngồi lẩm bẩm lẩm bẩm cái gì đấy? Thằng Hoàng nó gọi con nãy giờ, sao không trả lời nó?"
"Mẹ cứ mặc kệ cậu ta đi, cậu ta đứng đó một lát không thấy con ra chắc sẽ về thôi mà."
Quế Anh mới nói xong thì ngoái đầu ra nhìn thử xem, kết quả phát hiện đúng là thằng Hoàng đã đi đâu mất tiêu. Con trai coi trọng mặt mũi mà, đâu thể ở trước nhà con gái người ta vừa kêu vừa la để cho thiên hạ dòm ngó được.
Cô rất bực bội nên hiện tại chỉ muốn lơ thằng Hoàng đi, nào biết ở bên ngoài, Hoàng đang ngồi bệt bên cạnh cửa, rút điện thoại ra gọi cứu viện.
Cậu quyết định nhờ vả má mi của mình, khi điện thoại kết nối thành công, câu đầu tiên mà mẹ cậu nói là:
"Mua bánh đúc cho mẹ chưa?"
Á à, ăn quần rồi.
Hoàng vuốt mặt, ngửa đầu nhìn trời đầy đau thương. Ban nãy vội đuổi theo người yêu nên quên mất, cậu nói ra chắc tới công chuyện với mẫu hậu quá!
Thấy con trai im lặng, mẹ Hoàng tiếp:
"Sao? Ông thần, hết tiền hay gì?"
"Mẹ…" Hoàng ngồi chồm hổm trước nhà hàng xóm như ăn trộm, cậu thở dài rồi liều mình giải thích: "Con nói cái này mẹ đừng chửi con nha."
"Ừ, sao? Mày làm cái gì mà cứ ấp a ấp úng vậy?"
"Ban nãy con đã tới tiệm chè rồi, nhưng mà tự nhiên có chuyện đột xuất nên…"
Cậu mới nói được một nửa đã nghe giọng mẹ đầy hung ác:
"Nên mày về đây, mềm xương với mẹ ngay!"
"Mẹ, con chưa nói xong mà. Mẹ nhớ bé My không?"
Giọng cậu nghiêm túc hơn hẳn, nghe thấy con trai hình như mang tâm sự, mẹ Hoàng hỏi:
"Nhớ, rồi chuyện gì sao không nói lẹ đi?"
"Thì nãy con đi chơi với bọn thằng Hải, xong rồi vô tình gặp My ấy…"
Hoàng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ mình, cũng nói thêm việc bị Tú bắt gặp, bây giờ đang bí bách cần người giải cứu.
Mẹ cậu nghe xong không thương còn cười ha hả:
"Cho mày chừa nha con."
"Ơ, mẹ? Mẹ không định giúp con hả?" Hoàng vò đầu bứt tóc.
"Vì bạn gái quên mẹ, không giúp!"
Dứt lời, điện thoại phát ra âm thanh tút tút chói tai, Hoàng ngơ ngác nhìn màn hình tối đen, trong lòng như có trăm ngàn câu hỏi hiện lên. Tháng này là tháng hạn của cậu đấy à? Hết chuyện này đến chuyện kia ập tới, xui lắm rồi nha!
Hoàng vò tóc, khổ sở nghĩ cách, bây giờ có nhắn tin hay gọi cho người yêu cũng bằng không, cô nàng chắc chắn không xem.
Ngay lúc cậu thở dài thườn thượt đứng lên, một bóng người thấp thoáng xuất hiện từ phía bên cạnh. Cậu nheo mắt nhìn, thấy bộ đồ hoa hòe quen thuộc mà rơm rớm nước mắt hô:
"Mẹ yêu!"
"Đâu? Giúp mày vô trong đó gặp Tú là được đúng không?" Mẹ Hoàng cực kỳ tâm lý, vừa rồi chỉ trêu con trai mình chút thôi, chứ thằng bé cần là bà xuất hiện ngay.
"Con gọi thử rồi mà không được." Hoàng mon men đến gần mẹ mình, cười nịnh. "Mẹ giả bộ ấn chuông xem sao."
Trên người bà vẫn còn mặc quần áo ở nhà, mang đôi dép lê mấy chục ngàn mua ở chợ, lẹp bẹp đi tới rồi ấn chuông cửa. Giọng bà sang sảng vang vọng:
"Bà Hoa ơi!"
Nghe thấy tiếng kêu này, hai người trong nhà đưa mắt nhìn nhau. Quế Anh ngơ ngác:
"Mẹ ra mở cửa cho bạn đi nha, con không biết gì đâu."
Nói rồi cô ôm ly chè lên, chuẩn bị chuồn về phòng. Chuyện đã đến nước này, sao bà Hoa có thể để con gái chạy được? Dù bà không biết tại sao hai đứa nhỏ giận nhau nhưng mà tâm ý tương thông với mẹ Hoàng, lập tức ra lệnh:
"Đi ra mở cửa cho mẹ!"
"Con…"
"Đi nhanh!"
Bà Hoa hừm một tiếng, làm Quế Anh không dám cãi lời. Cô xị mặt đặt ly chè đang ăn dở lên bàn rồi chu môi đi đón người vào. Khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng cười ngu ngơ với mình, cô liếc trắng mắt.
Người ta nói mắt không thấy tâm không phiền, cho nên Quế Anh quay lại cầm ly chè của mình xin phép mẹ về phòng. Cô chạy nhanh còn hơn thỏ, thoắt cái đã biến mất sau cánh cửa gỗ dày.
Hoàng nghẹn họng nhìn theo, ngượng ngùng chào hỏi sau đó đưa tay chỉ chỉ vào phòng bạn gái, nói với mẹ cô rằng:
"Giờ cháu vô đó có được không ạ?"
Bà Hoa không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu:
"Nó chịu mở cửa cho thì cứ thoải mái."
Bình thường hai người thân đến nỗi cắm cọc trong phòng nhau nên cha mẹ hai bên đâu nói gì, Hoàng tưởng mình vào được nhà rồi là có cơ hội nói chuyện với bồ, nhưng không. Cậu gõ cửa và nghe thấy giọng nói đầy châm biếm của người yêu:
"Gõ cái gì mà gõ?"
Con gái giận lên thật sự không nói lý, cậu rõ ràng đâu làm gì có lỗi. Dù người ngoài nhìn thấy My động chạm tay chân với cậu đấy, nhưng cậu vô tội mà!
Hoàng định giải thích, lại bị thái độ của bạn gái chọc giận ngược. Cậu mất mặt, tay đang đặt trên cửa cũng cứng đờ.
Lát sau, Hoàng quả quyết xoay người rồi chào bác gái và bỏ về.
Muốn giận thì giận, người ta qua định giải thích cũng không cho cơ hội, biết làm sao được?
Khoảnh khắc hai đứa nhỏ giận nhau ra mặt, bậc phụ huynh đang ngồi rung đùi bàn tán. Mãi đến lúc hàng xóm kể rõ mọi chuyện, bà Hoa mới biết lý do con gái mình dỗi.
Họ đã làm hết sức để giúp bọn trẻ rồi, nếu còn không thành thì là do bản thân chúng còn quá non nớt.
Mười sáu tuổi, vẫn chưa học được cách kiểm soát cảm xúc của bản thân. Sự phẫn nộ vừa bừng lên, lý trí ngay lập tức biến mất.
Hoàng về phòng, tắm rửa thay quần áo rồi nằm trên giường nhìn trần nhà trong sự bực bội. Cậu biết mình nên kiên nhẫn thêm chút nữa, nhưng không hiểu sao khi ấy lại thấy bản thân không sai mà phải xin lỗi thì quá oan ức. Cậu chán nản, rệu rã nằm dài ra.
Yêu đương vốn không hề dễ dàng, thấu hiểu càng là việc khó hơn nữa.
Tin nhắn điện thoại không ngừng nhảy số, âm thanh ting ting truyền tới bên tai khiến cậu khó chịu. Cậu vội vàng chuyển sang chế độ máy bay rồi vứt con iphone sang một bên.
Học hành đã đủ áp lực, vậy mà họ còn phải dành thời gian quý báu ra để giải quyết những thứ rắc rối trong tình yêu. Quế Anh mệt đến nỗi không muốn hẹn hò gì nữa, học trước tính sau.
Kể từ ngày hôm đó, hai đứa lên trường mà không thèm nhìn mặt nhau.
Thằng Bảo với Hà ở một bên mệt giùm, Hà nhăn nhó chống cằm:
"Tao đấm mỗi đứa một cái được không nhỉ?"
"Để tao đấm giùm cho, sợ mày đau tay!" Bảo cười nhe hàm răng trắng đều ra, nịnh nọt cô nàng.
Hà sởn gai ốc, tung một bước về phía cậu ta:
"Thôi, gớm ói, cút hộ bố! Để tao ra nói chuyện với Tú xem sao!"
Cô nàng canh giờ ra chơi lập tức chạy qua chỗ Tú để tìm hiểu, làm một gia sư, à nhầm, làm một bà mai bà mối và chuyên gia tư vấn tình cảm, Hà có nhiệm vụ giúp đỡ bạn bè trong những lúc khó khăn.
Thấy bạn mình nằm dài ra bàn không có sức sống, Hà đưa tay ngoắc ngoắc, bí hiểm nói:
"Tú, ra đây tao bảo nè."
"Sao?"
Mũm mĩm ngóc đầu dậy, gần đây vì nhiều chuyện nên cô ăn không ngon, ngày càng gầy đi rồi. Phát ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại đưa đồ ăn cho cô, nhưng đều bị từ chối khéo.
Hà ra hiệu cho cô đi theo, cô tò mò bò dậy, sau đó hai đứa mất hút ở ngoài cửa.
Hai tên hot boy trong lớp đồng thời ngoái đầu nhìn, đều hiếu kỳ muốn đi theo nghe lén, nhưng mà Hoàng vẫn cố gắng giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng để không làm thế.
Về phần Phát, gần đây cậu ta đã chẳng còn mặt mũi gì nữa rồi, cả trường đều biết cậu ta bị nghiệp quật dữ dội. Cái người từng bị cậu ta từ chối và xua đuổi bây giờ quay ngược lại tránh cậu ta như tránh hạn ấy!
Phát phủi mông đứng lên, giả vờ đi ra ngoài hành lang rồi dỏng tai nghe ngóng.
Hai cô gái chụm đầu vào nhau lẩm bẩm nói chuyện, Quế Anh vốn không định để ý nữa, nhưng cứ nghĩ tới việc bồ cũ của Hoàng được nhiều người biết và chào đón thì lòng nặng trĩu. Cô rũ mi mắt, siết chặt tay của Hà rồi than thở:
"Nếu biết thế ngày trước đã không đồng ý yêu đương gì."
"Nhưng mà sao đột nhiên hai đứa bây lại thế? Thấy hai đứa hợp nhau quá trời luôn."
Quế Anh có lý do riêng, cái này không nói được cùng ai khiến cô ngứa ngáy khắp người. Cô thở dài, chống cằm nhìn sân trường rộn ràng tiếng cười, giọng nhỏ hẳn đi:
"Bao giờ mới quay về được đây?"
"Hả? Quay về đâu?" Hà thò đầu ra, chớp chớp mắt nghi hoặc.
"Không về đâu cả."
Nói cũng chả ai tin. Quế Anh buồn bực lâu ngày nên sắp phát điên rồi, cô ước gì có ai đó lắng nghe mình, an ủi mình vào những lúc tuyệt vọng nhất.