Hai ngày sau đó.
Quế Anh xuất viện và trèo lên con xe AB màu đỏ đen siêu ngầu của ba, quá trình hơi khó khăn, kết quả cũng làm cho người ta không dám nhìn. Hai bánh xe trước và sau đồng loạt bị biến dạng vì thân hình quá cỡ của cô, đến cả cái chân dài đang cố gắng chống xuống đất của ba cũng hơi run. Nói thật, chưa bao giờ Quế Anh có thành kiến với những người mũm mĩm, có người hít thở thôi cũng béo, đúng vậy, phải thông cảm, nhưng để bản thân mắc bệnh béo phì thì cô không muốn thông cảm chút nào!
Đội cái mũ bảo hiểm size khủng vào đầu, cài chặt, Quế Anh thở ra một hơi buồn bực.
Về đến nơi, phát hiện nhà mới không to như nhà cũ của cô, là một căn nhà cấp bốn bình thường, tương đối rộng, có sân vườn để nuôi cá trồng mấy cây ăn quả nữa, trông rất dễ chịu.
Quế Anh trèo xuống, có vậy thôi mà khiến cả chiếc xe nghiêng hẳn sang một bên. Cô thấy hơi tội cho nó vì phải gồng gánh từ nãy đến giờ.
Người đàn ông trẻ nói với cô:
“Con vô nhà trước đi, ba đi làm.”
“Dạ.”
Quế Anh gật đầu rồi ôm mũ bảo hiểm màu hồng hello kitty vào nhà, nhìn đâu cô cũng thấy lạ lẫm, nặng lòng quá đi mất. Thôi thì từ từ sẽ quen! Cô không có ý kiến gì với gia đình mới này, chỉ ghét bỏ cái thân núc ních gần cả tạ của mình. 1m6, 88 ký, béo phì cấp độ một.
Việc đầu tiên Quế Anh phải làm là tìm hiểu về gia đình, trong lúc nằm viện cô cũng đã chú ý rất nhiều, biết được mẹ của thân thể này tên Hoa, mở tiệm karaoke, ba thì làm quản lý nhân sự trong một công ty tầm trung.
Còn cô? Cô có một cái tên mới rất kêu, Trần Dương Minh Tú, ngôi sao sáng trên trời.
Cô cũng chẳng rõ trước đây bạn Tú này sống kiểu gì mà để bản thân thành ra như vậy nữa. Chưa nói đến tính thẩm mỹ, riêng việc không biết tiết chế để đến nỗi béo phì thì sẽ “đoản mệnh” đó. Trong đầu cô lúc ấy chỉ có một mục tiêu duy nhất là giảm cân, giảm cân, và giảm cân!
Bây giờ muốn quay về thân xác cũ cũng không biết làm sao, nói ra sự thật thì sợ bị xem là sinh vật lạ đưa lên bàn nghiên cứu, cô chỉ có thể tạm thời sống cuộc sống mới.
…
Lại mấy ngày trôi qua, Quế Anh dần quen với cân nặng của mình, cũng đã tìm hiểu đầy đủ về chế độ giảm cân dành cho người béo phì giai đoạn đầu. Cô còn chưa kịp thực hiện kế hoạch thì chuyện quan trọng tới rồi, Tú cũng là học sinh cấp ba, đã đến lúc nhập học!
Trường mới, bạn mới, tất cả đều rất thú vị. Quế Anh nghĩ được đến đó, nhưng không nghĩ lại bản thân cô đang bao nhiêu ký, mặc áo dài sẽ thành cái giống quỷ gì?
Lúc cô đang rầu rĩ đi tìm lớp học của mình, cô đột nhiên cảm giác được một ánh mắt hết sức bất thiện đến từ một tên con trai ở bên cạnh. Cái tên này quen lắm, hình như cô thấy ở đâu rồi?
Thiếu niên thấy cô nhìn thì ghét bỏ nhăn mặt, giọng rõ to:
“Đừng nói là tao với mày chung lớp nha?”
Quế Anh đưa tay chỉ vào mặt mình, ý hỏi là đang nói chuyện với cô à? Tên kia gật đầu ngay lập tức:
“Không nói với mày chả nhẽ nói với không khí, mày bị điên à?”
“Tao quen mày hả?”
Quế Anh hỏi một câu thật lòng, nhưng nghe vào trong tai của Hoàng thì khác gì đang móc mỉa cậu đâu?
“Ơ hay con này?”
“Quen thật à?”
“Nhà tao cách nhà mày chục bước chân, mày nói coi có quen không? Mà thôi, giả bộ không quen đi, ai thèm chơi với con lợn như mày!” Hoàng phủi phủi tay đi thẳng.
Lát sau, Quế Anh cũng chậm rì rì theo sau cậu ta và thẳng tiến vào lớp, trong đầu đã nhớ ra cái thằng đẹp trai mà tính tình vô duyên này là ai. Hoàng, hàng xóm, thanh mai trúc mã của Tú đây mà. Cái ngày cô xuất viện có gặp qua một lần, nhưng chẳng nói gì với nhau nên cô không có ấn tượng lắm, vắt óc vặn não mới nhớ ra được.
Dù rằng hai đứa này cũng được tính là thanh mai trúc mã, nhưng khổ nỗi chưa từng học chung lớp lần nào. Hoàng từng thấy số cậu đỏ tươi, tuyệt vời luôn, đỡ phải vì ba mẹ quen biết mà chơi chung với nhỏ béo ú này. Nhưng, nữ thần may mắn chỉ quan tâm cậu đến đây thôi.
Thấy Tú tiến vào lớp, Hoàng đỡ trán bất lực:
“Má! Sao học chung với con quỷ này vậy trời!”
Một đứa con gái như nó thì ai mà muốn chơi chung chứ? Nói thật, béo không phải cái tội, quan trọng là tính cách quái đản quá nên cậu chẳng ưa được.
Chuyện khiến Hoàng cáu hơn nữa là thời điểm giáo viên chủ nhiệm xếp chỗ, cậu vì quá cao nên phải ngồi cuối lớp, Tú vì quá cỡ nên cũng bị đẩy xuống cuối luôn.
“Thế quái nào?” Hoàng khó chịu.
Quế Anh từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát cậu ta, nghiêng đầu hỏi:
“Rồi mắc gì cứ lẩm bẩm như thần kinh vậy?”
“Nghĩ tới chuyện phải ngồi với mày cả năm học là tao sắp thần kinh rồi nè.”
Từ trước đến nay Quế Anh luôn bốp chát với những người xung quanh, chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, cho nên thẳng thừng nói:
“Cô xếp chỗ mà, ý kiến gì giơ tay lên nói với cô kìa. Mày nghĩ tao muốn ngồi với mày lắm chắc?”
Hoàng nghẹn họng, hơi bực nhưng con trai thì không chấp con gái, cậu quay phắt mặt sang chỗ khác. Lớp học có bao nhiêu bạn nữ xinh xắn, sao cứ phải là Tú chứ?
Đối với chuyện chỗ ngồi, Quế Anh chẳng quan tâm mấy, chỉ chú ý đến những học sinh trong lớp. Cầm danh sách lớp và điểm thi đầu vào của mọi người xem thử, cô phát hiện mình xếp gần chót, mà cái tên ở phía trên mình thì không ai khác ngoài cha nội hàng xóm. Rồi giáo viên cho hai đứa dốt đặc ngồi cùng nhau là sao nhỉ? Thuyết âm mưu chăng?
Mới nghĩ đến đây, Quế Anh nghe thấy giọng cô chủ nhiệm vang lên:
“Mấy em ngồi đỡ thế này đi, cứ cách một hoặc hai tháng cô sẽ đổi chỗ một lần.”
Ồ hố, vậy còn được. Nhưng dựa trên hình thể của mình, cô đoán chắc bản thân chỉ được ngồi bàn cuối.
Giờ sinh hoạt lớp kết thúc, Quế Anh chẳng thèm đoái hoài đến người khác, đứng lên đi thẳng. Bình thường ba sẽ đưa đón cô, nhưng cô cảm thấy đi bộ sẽ có ích hơn cho việc giảm cân sau này, vận động nhiều mới là chân lý. Ai biết đâu đi ra đến cổng trường, thằng cha hàng xóm vẫn kè kè bên cạnh cô như âm hồn bất tán.
Quế Anh nhìn Hoàng, Hoàng nhìn Quế Anh.
Hai đứa băng qua đường, sau đó Hoàng hỏi:
“Đi bộ về à?”
“Đi xe căng hải.”
“Xe căng hải là xe gì?”
Quế Anh khinh bỉ chỉ số IQ của cậu ta:
“Hai cẳng đó, có biết cẳng là gì không? Là cái chân.”
Hoàng không phục:
“Vậy thì là đi bộ chứ sao nữa? Bày đặt nói lái!”
“Ủa đã thấy tao đi bộ rồi còn hỏi làm cái gì? Mày rảnh hả?”
Quế Anh cục súc mắng cho một câu, trước kia mặc dù hai đứa không phải bạn bè thân thiết gì, nhưng Hoàng nhớ con nhỏ hàng xóm đâu hung dữ như vậy đâu, bây giờ sao cậu nói cái gì nó cũng ráng cãi cho bằng được thế?
Quế Anh hùng hùng hổ hổ đi lên trước, nhưng mới đi một lát thì đã mệt thở không ra hơi. Cô đánh giá cao thể lực của cái thân này quá rồi. Người bị bệnh béo phì thì tim phải làm việc nhiều hơn để bơm máu đi nuôi cơ thể, cho nên nếu vận động sẽ rất nhanh mệt.
Thấy cô thở phì phì, Hoàng xì một tiếng rồi định bỏ về luôn, nhưng giữa chừng lại nhận được điện thoại từ ba của cô nàng. Bước chân cậu chậm lại, tay ấn nút nghe:
“A lô, con nghe nè chú.”
“Con nhận lớp chưa? Có được chung lớp với Tú không con?”
Câu hỏi quen thuộc hằng năm, nhưng năm nay, đáp án lại khác đi. Hoàng lén lút thở dài rồi mới đáp:
“Có ạ.”
“Năm nay được học chung rồi à? Vậy lát hai đứa về chung nha, chú sợ Tú nó mới bệnh dậy, đi giữa đường rồi xỉu không ai hay.”
Hoàng nhìn cô bạn đang khó khăn lê thân mình đi trên vỉa hè, nói:
“Chú ơi, con nghĩ là Tú nó sắp xỉu thật, chú ra đón nó đi. Tụi con đi tới ngã tư chợ rồi.”
Tuy rằng không thân, nhưng mà dù gì cũng mang cái danh hàng xóm, cậu chỉ đành ngồi lại bên cạnh cô nàng.
Kế hoạch đi bộ về nhà của Quế Anh cứ vậy mà đổ bể giữa chừng, lúc cô mệt đến nỗi ngồi bệt bên vệ đường chờ ba ra đón, Hoàng còn ngứa miệng gây sự:
“Cố quá coi chừng quá cố đó mập.”
“Không mập, người ta gọi là mũm mĩm!”
Quế Anh tức đỏ cả mắt, cứ chờ xem, rồi có ngày cô sẽ cho thằng quỷ này lé mắt.