Kế Hoạch Giảm Cân Của Mũm Mĩm

Chương 15: Tương vỡ mồm nó đi!




Ngày hôm đó là một ngày nắng đẹp, lớp của Quế Anh và Phát đồng thời bị điểm tên đi dọn vệ sinh chung. Giáo viên bảo họ nhổ cỏ và hốt rác ở sân sau của trường.

Hoàng vui vẻ một cách khó hiểu, mặc dù phải liên tục hết mớ lá cây khô này đến đám cỏ khác vào trong góc để chuẩn bị đốt nhưng cậu ta chẳng than thở gì. Là người cao nhất lớp, cậu có trách nhiệm hỗ trợ các bạn nữ làm việc nặng.

Quế Anh ở bên cạnh phụ các bạn nữ gom rác và lá lại một chỗ, cả quá trình chỉ có một người đến gần nói chuyện với cô. Phạm Nhật Hà? Hình như tên của bạn thủ quỹ này là Hà!

Những người khác cảm thấy Quế Anh làm màu, giả tạo nên không thèm chơi với cô, chỉ có Hà thường bắt chuyện với cô.

Hà chống nạnh nhìn đám con gái lười biếng đang ngồi trong bóng râm, lớn tiếng quát:

“Mấy đứa kia, bây không làm việc à? Làm nhanh còn về!”

Trưa nắng, đứa nào cũng đổ hết cả mồ hôi lưng mồ hôi nách mà bọn con gái khác thì ngồi tụ tập trò chuyện vui vẻ. Nói cả lớp đi lao động, chẳng thà nói chỉ có vài người chịu làm. Tay làm hàm nhai, ngồi há miệng chờ sung rụng như đám con gái kia thì thật chẳng ra gì.

Hà lấy điện thoại ra quay clip rồi nói:

“Dám bơ bà đây à? Có ra làm việc không thì bảo?”

Cô nàng thấp bé nhưng tính tình thì khá giang hồ, mặt mày hậm hực đe dọa tụi con gái khác. Thấy điện thoại trên tay cô nàng, mấy đứa tiểu thư õng ẹo mới bực bội đứng lên và đi gom rác. Bọn nó lấy tay huơ huơ xung quanh, nghịch lá cây chứ nào phải dọn vệ sinh.

Quế Anh cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng châm chọc:

“Định ngồi bên đó tâm sự chuyện tình cây và lá hay gì? Người khác thì làm mệt gần chết còn mấy bạn cứ nhởn nhơ mà không biết xấu hổ nhỉ?”

Dẫn đầu đám người kia là Mẫn, nó cáu gắt với Quế Anh, mày nhăn chặt lại:

“Ủa không thấy tụi tao đang làm à?”

Hà vẫn chăm chỉ cầm điện thoại quay clip, cô nàng lấy một nhánh cây đi tới, bắt đầu cào cào đất rồi kẻ thành các đường kẻ đều nhau và chỉ tay vào cái ô vuông mình vừa vẽ, nói:

“Chỗ này của tụi mày, làm không xong thì đừng về, đơn giản thôi.”

Cách mà Hà xử lý đám con gái lười biếng khiến Quế Anh rất ngưỡng mộ, đưa ngón tay cái lên với cô nàng. Hà nhe răng cười rồi đi sang chỗ khác, bắt đầu chia ra ba người một khu nhỏ, cỏ ở khu vực nào thì người ấy nhổ.

“Làm lẹ lên rồi về các bạn ơi!” Hà đi quanh quanh chia việc cho mọi người rồi cũng bắt tay vào làm.

Quế Anh cảm thấy ở trong lớp 10A1 này chỉ tin được mấy người. Cô nàng quay ra hốt rác, sau đó đột nhiên nhìn thấy Hoàng chạy về phía mình, mồ hôi trên trán nhễ nhại cũng không làm cậu trở nên xấu trai, ngược lại còn có chút mùi vị nam tính. Ôi chao, trái tim Quế Anh đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu, cô nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi:

“Sao đấy?”

“Để tao làm cho.”

Hoàng dứt lời không thèm chờ Quế Anh đồng ý đã xông qua dọn rác giúp cô, tay chân nhanh lẹ, động tác ấy khiến đám con gái chú ý. Một đứa cũng thử õng ẹo gọi:

“Bảo ơi, qua đây hốt rác giúp tụi tui với.”

Thằng Bảo - bạn cùng bàn của Quế Anh đang phải nhóm lửa đốt đống lá rụng ở trong góc ngẩng đầu lên, phũ phàng nói:

“Việc ai người nấy làm, mắc gì kêu tui? Người ta cũng đang bận chứ bộ!”

Tội nghiệp cậu chàng, bấy giờ trời nắng nóng nên đầu tóc cũng bết hết cả mồ hôi rồi, thời tiết bức bối khiến tâm trạng cậu ta cũng không tốt lắm, không muốn giúp.



Mẫn đang ngồi xổm ở đó đào cỏ nghe thấy thế thì bực bội ném cái xới đất trong tay sang bên cạnh, hỏi:

“Mày có phải con trai không thế?”

“Tao là con trai mà!” Bảo ngạc nhiên mở to mắt. “Có đại bàng đàng hoàng!”

Câu nói của cậu ta làm Quế Anh suýt phụt cười, ai lại gọi là đại bàng chứ? Thằng Hoàng cũng ngó mắt sang nhìn thử xem thế nào, chỉ nghe Mẫn quát:

“Con trai gì đi so đo với con gái? Có tí việc cũng không giúp được nữa!”

Đang lúc cô nàng hô hào, Hà ở đâu đi ngang qua phán một câu xanh rờn:

“Có tí việc sao không tự làm hả bạn? Người ta muốn giúp thì là vì người ta tốt bụng, không giúp cũng chẳng liên quan gì cả, đó đâu phải nghĩa vụ của người ta. Bạn mắc cười quá, ở nhà đi tắm ăn cơm có nhờ mẹ làm hộ không?”

Câu nói ấy khiến Quế Anh, Hoàng và Bảo đều sững lại, sau đó ba đứa đồng loạt vỗ tay bép bép.

Quế Anh và Hoàng giơ ngón cái lên:

“Tuyệt.”

“Nói hay lắm bạn!” Bảo cười toe toét. Con trai cũng là con người chứ, cậu đã hoàn thành công việc của mình rồi thì thôi chứ, giúp người khác hay không là lựa chọn của cậu, đâu phải nghĩa vụ, huống chi còn đang bận đốt rác đây nè!

Mẫn bị mọi người nhìn chằm chằm thì xấu hổ, ngượng ngùng, hai gò má đỏ bừng lên, thậm chí cổ và mang tai cũng đổi màu. Cô ta tức giận cắn môi, nghĩ từ lúc lên cấp ba đến giờ chưa từng được yên ổn, cứ cách vài ngày là đấu khẩu với người khác một lần, rốt cuộc thì mình đã làm gì sai đâu mà cứ bị táp?

Quế Anh vui vẻ ở một bên nhổ cỏ, còn lè lưỡi trêu tức người ta. Biểu cảm đắc ý của cô lọt vào trong mắt Hoàng lại đặc biệt đáng yêu, cậu bật cười, tiếp tục công việc của bản thân.

Sau khi cả lớp làm gần xong, lớp phó lao động dặn dò họ nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị thu dọn lần cuối và về.

Quế Anh, Hoàng, Bảo, Hà ngồi tụm lại một chỗ cùng nhau, cười cười nói nói khiến ai đó cực kỳ gai mắt. Học sinh chưa bè kết phái cũng rất bình thường, nhưng cái nhóm bốn người này thì khá bắt mắt. Theo thứ tự thì là một cô béo nhất lớp, một chàng cao nhất lớp, một tên đen nhất lớp và một bạn nữ thấp nhất lớp.

Thằng Hoàng bỏ tiền túi của mình ra căn tin mua mấy chai nước lọc ướp lạnh chia cho họ, từ lúc phát hiện ra bản thân hơi thích Quế Anh thì cậu rất săn sóc cô, lúc ngồi ở đó còn đưa tay phe phẩy làm quạt để quạt cho cô bớt nóng.

Hà thấy thế bĩu môi:

“Mình không có hứng thú ăn cơm chó đâu.”

Bảo đen mặt:

“Tui cũng vậy.”

Hai người họ cứ như thế thì ai mà chẳng biết là họ thích nhau? Thằng Hoàng thể hiện hơi rõ ràng, mấy lúc Phát qua tìm Quế Anh sẽ thấy cậu ta như một con mèo xù lông vươn vuốt đầy hung hãn.

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, Phát đột nhiên chạy từ góc lớp của mình sang chỗ 10A1, tay còn mang theo chai pepsi mới mua. Thấy Quế Anh ngồi nghỉ, cậu ta vẫy vẫy tay:

“Tú ơi, tao mua nước cho mày đây!”

Quế Anh đang cầm trên tay chai nước lọc ngẩng đầu lên, cười nói:

“Tao có nước rồi, mày giữ uống đi.”



Thời gian này nhận quà của cậu ta quá nhiều rồi, bây giờ không cần nữa. Quế Anh có thể khẳng định 100% là cậu ta thua cá độ với bạn bè nên mới phải tán tỉnh cô.

Khi bị từ chối, vẻ mặt của Phát lập tức trở nên sắc lạnh và đầy vẻ khó chịu:

“Mày nói gì đó?”

“Tao bảo là không cần đâu, tao có nước rồi. Sau này cũng không cần phải tới tìm tao làm gì, tao thừa biết lý do đằng sau.” Quế Anh huỵch toẹt ra bí mật của cậu ta, còn bồi thêm một cú: “Xin lỗi nhưng mà tìm sai đối tượng rồi mày ạ.”

Bị người ta vạch trần trước bao nhiêu học sinh khác, tay Phát cứng đờ giữa không trung chẳng biết phải làm sao. Mất một lúc lâu sau, cậu ta mới phản ứng lại, tự ái nói:

“Mày nghĩ mày là ai? Mày nghĩ bản thân xinh lắm hả? Nói cho mày biết chỉ có chó nó mới yêu mày, vừa béo vừa xấu, cho tao cũng nhổ vào!”

Phát càng nói càng tức, chỉ tay vào mặt Quế Anh mà quát:

“Đéo biết tự soi gương à? Ông đây chơi trò chơi thua nên mới phải đi tán mày thôi.”

Câu chửi của cậu ta khiến Hoàng ở bên cạnh cảm thấy máu nóng dồn lên não, cậu đứng bật dậy rồi cầm lấy chai nước lọc vừa uống được một nửa quất mạnh về phía đầu Phát, quát:

“Cút mẹ mày đi!”

Động tác ấy quá đỗi nhanh, thậm chí ba đứa ngồi bên cạnh Hoàng còn chưa kịp phản ứng lại với câu nói của Phát thì cái chai trong tay Hoàng cũng đã “bốp” một tiếng quật vào mặt Phát rồi! Cùng với tiếng chửi rung động:

“Đệt mợ!”

Hoàng xông qua hung hăng gõ cho thằng Phát một cú trời giáng. Dám nói xấu bé mũm mĩm của cậu à? Lần trước cũng vì mấy đứa ức hiếp mũm mĩm là con gái nên cậu không thèm đánh, chứ con trai mà độc mồm độc miệng quá mức như vậy thì tới công chuyện với cậu!

Trong lúc mọi người đều đang ngơ ngác trố mắt nhìn cảnh tượng ấy, một giọng nói phấn khích vang lên ngay bên cạnh chỗ Quế Anh ngồi:

“Tương vỡ mồm nó đi Hoàng ơi!”

Là bạn Hà đang giơ chai nước lên, cổ vũ học sinh lớp mình đánh nhau. Mạch suy nghĩ của cô nàng này hơi lạ một chút, trong khi người khác muốn can ngăn thì cô nàng ở đó thêm dầu vào lửa. Có thể mọi người không biết, Hà ghét thằng Phát lâu rồi, từ mấy hôm thằng cha ảo tưởng này lượn lờ trước cửa lớp bọn họ.

Cô nàng vừa dứt lời, bàn tay đang bó bột của Hoàng cũng vung lên, cú này còn mạnh hơn cú trước, đập thẳng vào trong bụng của Phát!

Phát bị đập cho ngơ ngác, chai nước trên tay cũng văng sang một bên và sủi đầy bọt trắng, đầu mới bị đánh một cú cực mạnh thì bụng đã truyền tới cảm giác đau nhói dữ dội. Cậu ta ngã nhào về phía sau, nằm ngửa dưới đất, hai mắt thẫn thờ.

Bị đánh? Cậu ta bị đánh rồi á? Chỉ vì mấy câu nói đơn giản kia? Đối với Phát thì việc sỉ nhục người khác là rất bình thường, thời đại này ai mà chẳng nói xấu người khác đôi ba câu, nhưng trong suy nghĩ của Hoàng thì hoàn toàn khác. Chửi bạn cậu, còn chửi ngay cô bạn cậu thích thì khác gì đánh vào mặt cậu một cái tát đâu chứ?

Hoàng thật ra nhẫn nhịn thằng Phát lâu lắm rồi, mãi mới có cơ hội đánh cậu ta nên chắc chắn sẽ không bỏ qua đơn giản được.

Nhân lúc Phát còn chưa kịp ngồi dậy, Hoàng xông qua, ném chai nước sang một bên rồi ngồi luôn lên bụng của đối phương, vẻ mặt nghiêm túc tóm cổ áo cậu ta.

Mọi người la hét ầm ĩ chạy tới nhưng không dám vào can ngăn, lớp của Phát cũng đang xách chổi và cuốc chạy tới.

“Ê thằng kia, làm gì đó?”

“Sao đánh nhau đấy? Lớp trưởng đâu rồi, có người đánh thằng Phát!”