Hân Nghiên trầm tư ở một góc trong sân, sau khi nhận thức được sự tình thì cô càng lo lắng cho bé con nhà mình hơn. Nhìn Vĩ Nhiên vui vẻ xây lâu đài cát cùng Khắc Cảnh mà lòng chợt thấy bình yên. Nếu Uyển Đình dám làm hại thằng bé, cô sẽ không tha cho ả.
Một lát sau, Vĩ Tịnh đi ra khỏi phòng lớn cùng Khắc lão bà. Có vẻ cuộc nói chuyện vô cùng thuận lợi nên hai người nói cười vui vẻ, thậm chí bà còn muốn giữ anh lại dùng cơm chung. Tới khi cả hai về nhà thì đã tới chiều tối.
“Anh với bà ngoại nói chuyện gì thế?” Cô tò mò dò hỏi.
“Bà bảo phải đối xử tốt với em nếu không bà sẽ không cho anh thấy mặt trời nữa. Với lại bà bảo có dự án cần sự trợ giúp từ Ninh gia nên anh đã đồng ý.”
Hân Nghiên gật gù, quả là tác phong của Khắc lão bà, luôn chớp lấy thời cơ để tạo lợi ích cho Khắc gia. Ninh gia vốn đã đứng đầu trong thương trường, hiện tại lại hợp tác cùng Khắc gia chẳng khác nào hổ thêm cánh.
Sáng ngày hôm sau, Hân Nghiên được Vĩ Tịnh dẫn về Lâm gia, thứ nhất cho cô nhớ lại kí ức, thứ hai để thông báo Lâm ba Lâm mẹ rằng cô vẫn bình an. Lâm mẹ khóc cạn nước mắt, ngoại trừ ôm chặt cô ra thì không nói được bất cứ thứ gì. Lâm ba cũng ửng đỏ cả mắt, nhưng ông vẫn ráng kiềm lại. Chỉ có Tử Kỳ là cảm xúc lẫn lộn. Anh ta dường như đã biết rõ việc cô quay về nhưng bây giờ lại vờ như rất ngạc nhiên.
Bởi vì trước khi Hân Nghiên chơi một cú lớn thì cô đã giao lại quyền quản lý dự án cho ban quản lý vô cùng tín nhiệm được điều qua từ Vĩ Tịnh. Đây là những người đi cùng cô từ ban đầu nên hiển nhiên Tử Kỳ không có quyền đụng vào. Mà nói đúng hơn anh ta không có khả năng để quản lý đám người điên rồ này. Vì thế chỉ có thể ngậm bồ hòn mà ở Lâm gia đi qua đi lại.
Lâm mẹ muốn giữ Hân Nghiên và Vĩ Nhiên ở lại nhưng nghĩ cũng muốn cho con gái mau chóng nhớ lại nên thả cô về với Vĩ Tịnh. Cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi, nào ngờ anh chở cô về thẳng Ninh gia.
“Ba mẹ cũng lo cho em lắm. Nếu anh bận thì ba mẹ hai bên sẽ là người đi cùng đội cứu hộ.”
Hân Nghiên gật đầu, cảm thấy có dòng nước ấm chảy ngang dọc trong lòng. Quả thật khi tới Ninh gia thì cô khá bất ngờ trước số lượng người đông đảo đợi chờ trước cửa. Ninh gia bảo rằng tẩy gió trần cho cô. Cuối cùng cả ngày chỉ quanh quẩn giữa hai nhà Ninh gia và Lâm gia.
Hôm sau, Vĩ Tịnh lại dắt Hân Nghiên lên công ty, muốn giới thiệu cho cô những dự án quen thuộc lẫn xa lạ. Có điều phải nói rằng trong vòng hai năm, Ninh gia vô cùng phát triển, mở rộng thêm rất nhiều phòng ban và nhân lực. Mọi người vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy phu nhân nhà họ đã trở lại. Tuy nhiên chỉ riêng Uyển Đình đứng yên trong góc, không ngừng cắn mạnh góc môi rồi dùng ánh mắt khốc liệt nhìn hình ảnh hạnh phúc của ba người. Rõ ràng vị trí hiện tại của cô phải là của ả.
Hân Nghiên cảm nhận được ánh mắt ác ý của Uyển Đình thì hơi rợn da gà. Vốn dĩ từ đầu cô chỉ nghĩ nữ chính nguyên tác là cô gái thích ra vẻ bạch liên hoa và dễ thu hút đàn ông như các nữ chính khác. Nào ngờ tới ả biến chất, tự khẳng định bản thân trùng sinh để dùng những thông tin có lợi ích lấy lòng Vĩ Tịnh.
Ả từng bước biến mình thành người độc ác nên cô không dám lơ là lần nữa.
“Ba ơi, dì kia đáng sợ quá.”
Có điều trẻ nhỏ hay nói lời thật lòng. Vĩ Nhiên không hiểu vì sao người phụ nữ trong góc lại trừng mắt nhìn cậu như thế.
Vĩ Tịnh nghe thấy vậy thì nhìn theo hướng tay của Vĩ Nhiên, quả thật đã nhìn thấy Uyển Đình. Ả nhanh chóng biến đổi sắc mặt, trở nên nhẹ nhàng dịu dàng như nước. Ánh mắt hết rưng rưng thì lại tràn đầy tủi thân như thể anh đã phụ bạc ả. Dù vậy anh chẳng mấy quan tâm mà ôm lấy con trai dỗ dành:
“Mắt dì đó bị lệch. Con đừng nhìn.”
Sau câu nói ấy, Vĩ Tịnh dắt tay Hân Nghiên và Vĩ Nhiên đi lên lầu. Có vài người cười khúc khích, còn có chút hả dạ khi chứng kiến con giáp thứ mười ba rơi vào thế thua cuộc. Họ chướng mắt Uyển Đình từ lâu, không chỉ bởi vì tính cách giả tạo mà còn ảo tưởng sẽ trở thành phu nhân nên luôn kiếm chuyện hết người này đến người khác.
Có điều không ai ngờ tới được, Uyển Đình còn điên hơn cả thế.
Vĩ Tịnh muốn Hân Nghiên tới phòng thu âm và gặp đám người cùng làm chung dự án lúc trước. Không may chạm mặt Uyển Đình cũng đang ở đó. Ả từ thực tập sinh lên làm nhân viên chính thức nhưng chưa bao giờ được nhận dự án lớn nào, thậm chí là còn bị hắt hủi bên trong công ty. Ngược lại ả đã ảo tưởng rằng mọi người làm thế vì không dám đụng vào ả nên ả càng huênh hoang hơn.