Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày

Chương 47: Một Cú Lừa




Vào lúc vị chủ tịch lớn có chút khó chịu thì Vĩ Tịnh đã kịp thời lên tiếng:

“Đây có thể là một trong các lỗi hi hữu xảy ra khi chúng ta phát hành game, chính là sập server. Đó là lí do vì sao chúng tôi tạo thêm một server dự bị để giúp người chơi tham gia trong khi server chính được sửa chữa.”

Tất cả số liệu đều được nộp lên phía vị chủ tịch lớn, không khác với thiết lập server chính và cũng mang lại tất cả các giao diện giống hệt. Vĩ Tịnh bắt đầu phần thuyết trình của mình, tập trung đánh mạnh vào việc các nhân vật trong game sẽ được nhân cách hóa khiến người chơi thật sự cảm giác đang ở một thế giới khác. Thậm chí sẽ có những nhiệm vụ ảo dành cho người chơi nếu thành công lấy được độ hảo cảm của nhân vật trong game.

Hân Nghiên thoáng nhìn qua chỗ ngồi của đám người Tạ gia, thấy sắc mặt sa sầm của họ thì không khỏi cười thầm. Trong tình tiết truyện đoạn này đã được nhắc sơ qua rằng đối thủ đã chơi xấu khiến server của Ninh gia bị sập, nhưng may mắn nhờ tới sự trợ giúp của Uyển Đình cầu xin vị chủ tịch lớn này mới khiến ông ta điều tra rõ sự nguồn. Còn hiện tại cô đã bàn bạc riêng với Vĩ Tịnh, may mắn đúng như cô dự đoán. Đột nhiên cảm nhận được ánh nhìn có chút lạnh sống lưng khiến cô phải quay sang nhìn là ai. Uyển Đình ở một góc phòng, lấp ló sau đám người của Tạ gia mà căm tức nhìn cô. Vì sao biểu cảm đó lại ở trên gương mặt của nữ chính nguyên tác chứ?

Quả nhiên nhờ vào sự chuẩn bị trước của Ninh gia đã khiến vị chủ tịch lớn chú tâm vào việc server chính có thể bị sập. Ông ta cực kì hài lòng, quyết định đưa dự án phát triển giao diện và âm thanh cho Vĩ Tịnh. Tạ gia thua hai bàn mất mặt, mất cả tiền tài.

Mà chuyện còn tệ hơn phía sau. Đợi khi vị chủ tịch rời đi, đám người Trạch Dương chặn đường Vĩ Tịnh, nở nụ cười tức giận:

“Có vẻ tôi xem thường Ninh chủ tịch quá rồi, không những chuẩn bị cả server phụ mà còn dùng cả mối quan hệ.”

Nói xong, họ liếc nhìn sang phía Hân Nghiên. Vĩ Tịnh bước lên phía trước, thẳng thừng che chắn cho cô:

“Dù cậu không xem thường tôi thì cậu cũng không giành được dự án này khỏi tay tôi. Tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần giải thích cho chủ tịch lớn hơn là ở đây chỉ trích người khác. Còn nữa, món quà tôi gửi cậu thích chứ?”

Vĩ Tịnh mỉm cười, đổi lại sự khiếp đảm của đám người họ. Thì ra những rắc rối lục đục nội bộ đều do một tay anh thâu tóm. Lúc này, đột nhiên Uyển Đình bước ra khỏi hàng ngũ Tạ gia rồi đứng sang bên cạnh anh khiến ai cũng khó hiểu.

Hân Nghiên nhíu mày, nhưng nhìn thấy Vĩ Tịnh vòng sang phía bên cạnh cô để cô đứng bên cạnh Uyển Đình thì khẽ nhẹ nhõm. Anh ôm lấy vai cô, chọc tức nhìn Trạch Dương:

“Tạ gia biết dùng gián điệp thì bên tôi chỉ trả lại thôi.”



Nói xong, Vĩ Tịnh dắt Hân Nghiên rời khỏi, cũng chẳng quan tâm Tạ gia sẽ xử lý Uyển Đình ra sao. Nếu theo cốt truyện, ả chắc chắn sẽ được anh bảo vệ và thẳng thừng giành về phía công ty Ninh gia. Nhưng hiện tại thứ anh quan tâm là lấp đầy bụng của cô vợ nhỏ.

Vài ngày sau, tin tức doanh nhân lập tức bùng nổ. Lâm gia và Ninh gia cùng hợp tác với công ty lớn phát triển mảng trò chơi thực tế ảo đang được người người yêu thích. Điều quan trọng hơn, Ninh gia chưa từng thiếu thốn nguồn vốn, hiện tại đã công bố có thêm rất nhiều chi nhánh ở các nước khác và dần mở rộng thị trường hơn. Các đối thủ lúc trước khinh thường và liên tục nhắm vào Ninh gia lập tức thu gươm, không khỏi lo sợ Ninh gia sẽ quay lại đập chết họ.

Thì ra Ninh gia chỉ dùng kế hoãn binh để thuận lợi đặt các trụ sở khác ở nước ngoài. Sau khi lấy được dự án thì Ninh gia không khác gì trở thành doanh nghiệp đứng đầu đa mảng.

Hân Nghiên xem tin tức xong cũng sững sờ. Cô âm thầm nhìn Vĩ Tịnh đang đeo tạp dề đứng trong bếp. Vậy là cốt truyện đã đánh lừa người xem, Ninh gia không phải quật khởi trở lại mà vốn dĩ chỉ là thay đổi chiến thuật, giả làm gấu ngủ đông. Cô chợt nhận ra bấy lâu nay đã bị anh lừa cho một vố đau điếng. Mà từ đây, cô cũng phát hiện ẩn sâu bên trong vẻ mặt lịch lãm kia chính là một con sói nham hiểm.

“Này vợ, em không có ý định rời khỏi anh đó chứ?”

Ở phía đằng sau, một cánh tay cứng cáp vòng ra ôm lấy vai Hân Nghiên khiến cô giật thót. Cô run rẩy quay đầu, nở nụ cười gượng gạo:

“Nào có, em yêu chồng em muốn chết.”

“Tốt nhất là vậy.”

Vĩ Tịnh hôn lên môi Hân Nghiên một cái, sau đó tiếp tục đi vào trong bếp.

[Hệ thống, nam chính nào cũng nguy hiểm như vậy sao?]

[Vì hảo cảm đạt mức độ cao nhất nên đã hình thành ra sự chiếm hữu thưa kí chủ.]