Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày

Chương 43: Đến Bệnh Viện




Hân Nghiên xoa xoa eo mình, nhìn căn phòng chẳng còn ai thì chỉ biết thở dài. Ngày hôm qua sau khi từ công ty trở về, cả hai lại lao vào nhau như hai con thiêu thân nhưng dường như chỉ có cô hứng chịu mệt mỏi.

Hân Nghiên nhìn bàn ăn trước mặt liền cảm thấy trướng bụng, đầu óc choáng váng không ít. Vốn muốn nghỉ ngơi thêm một chút nhưng cơ thể cũng chẳng thoải mái hơn. Vì thế cô mặc áo khoác, bắt xe đến bệnh viện lấy thuốc. Cô không muốn trong thời gian quan trọng này lại biến bản thân trở thành vô dụng.

Sau khi đóng tiền quầy tiếp tân, điện thoại bất ngờ reo lên chuông báo. Người gọi đến là Vĩ Tịnh:

“Vợ, anh thấy tài khoản đến từ bệnh viện. Em không khỏe sao? Anh đến đó liền nhé.”

Hân Nghiên mỉm cười dịu dàng, trấn an người chồng thích đội vợ lên đầu:

“Em không sao, thấy hơi mệt nên đến bệnh viện lấy thuốc, nhưng nghĩ cũng có dịp nên em quyết định khám tổng quát. Anh tập trung cho dự án đi.”

Vĩ Tịnh im lặng một lát, sau đó lên tiếng:

“Anh sẽ xong việc sớm, sau đó lập tức qua bên em. Em yên tâm nhé.”

Hân Nghiên muốn ngăn cản, nào ngờ đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cúp máy khiến cô không khỏi lắc đầu. Cô chẳng bao giờ ngăn được ý muốn quan tâm vợ hết lòng của anh. Nhưng đây cũng là điều làm cho cô yêu anh.

Thời điểm các kiểm tra kết thúc thì cũng đã hơn một tiếng. Hân Nghiên quyết định ở lại chờ kết quả, vì thế cô bắt đầu quẩn quanh khắp nơi, tham quan hết ngõ ngách này đến ngõ ngách khác. Có vẻ bệnh viện trong truyện cũng không khác mấy so với ngoài đời thực.

Đột nhiên từ đằng xa, Hân Nghiên trợn tròn mắt nhìn thấy bà lão nằm trên mặt đất đang vô cùng mệt mỏi.

“Bà ơi, bà không sao chứ? Có ai không?”

Nghe thấy tiếng la hét của Hân Nghiên, các y tá nhanh chóng chạy tới và giúp cô đỡ bà lão về phòng bệnh. Thì ra bà nằm một chỗ khá chán chường nên quyết định đi loanh quanh giãn gân giãn cốt, cuối cùng lại trơn trượt vấp té mà không có ai để ý thấy. May mắn cô kịp thời đi ngang và la toáng lên.

“Cảm ơn con nhé. Không có con thì bà già này không biết phải làm sao.”



Bà lão nắm chặt tay Hân Nghiên, luôn miệng dịu dàng cảm ơn cô khiến cô không khỏi ngại ngùng.

“Dạ nếu là người khác sẽ hành động giống như con thôi ạ. Bà đừng đặt nặng trong lòng nhé.”

Hân Nghiên vui vẻ, thuận tiếp giúp bà lão chỉnh lại góc chăn. Nhìn bà, cô không khỏi nhớ tới các mẹ sơ đã ngày đêm chăm lo cho cô vào lúc cô còn nhỏ ở thế giới trước. Ngày cô một lớn thì họ cũng dần già đi, chỉ có mỗi niềm quan tâm những đứa trẻ mồ côi là không bao giờ phai tàn.

Hân Nghiên nán lại tại phòng bệnh bà lão, cùng bà hàn huyên mọi chuyện trên trời dưới đất nên cũng hiểu rõ được bà chẳng phải bị bệnh nặng gì cả, vốn hơi suy nhược nhưng cháu trai cứ bắt phải nhập viện theo dõi. Phòng bệnh thuộc dạng phòng vip nên chắc cũng là nhân vật không tầm thường. Vậy mà cô với bà lại rất hợp ý nhau, cả hai đều khá giản đơn mà không bới móc thân phận thật sự ra.

Chợt Hân Nghiên sực nhớ tới việc mình đến bệnh viện để làm kiểm tra tổng quát, chắc bây giờ cũng đã có kết quả. Cô lấy điện thoại trong túi ra, sắc mặt chợt tối sầm lại. Do mải mê tâm sự cùng bà lão mà cô không nhận ra Vĩ Tịnh đã gọi cho cô rất nhiều cuộc, thậm chí còn nhắn tin quýnh quáng lo sợ cô gặp chuyện không may.

“Cháu phải đi rồi. Chồng cháu đang đợi.” Cô tạm biệt bà lão: “Lần sau cháu lại đến thăm bà nhé.”

Bà lão vui vẻ vẫy tay với Hân Nghiên, sau đó đợi cô đi khỏi thì mới thở dài một hơi: “Là một cô gái tốt, tiếc đã có chồng. Cháu trai mình sao mãi chẳng kiếm được cô gái nào thế nhỉ?”

Lúc này, một người đàn ông bận đồ đen xuất hiện bên cửa, khuôn mặt lạnh nhạt không có nửa điểm cảm xúc, dường như không phải là người trong nước.

“Ngoại à, ngoại có phải lại dụ dỗ con gái nhà người ta không?”

“Này thằng nhóc kia, con coi ngoại là người gì hả? Nếu không phải con sớm kiếm bạn gái thì ta đâu phải cực khổ như thế.”

Người đàn ông nhún vai. Anh ta đến đây từ lâu nhưng không có ý định cắt ngang cuộc nói chuyện vui vẻ của bà ngoại và một cô gái xa lạ. Nhìn theo bóng dáng của cô, anh ta không biết đang suy nghĩ về điều gì.

“Chồng ơi.”

Hân Nghiên hớt hải đi về phía nhận kết quả khám bệnh, đồng thời nhìn thấy Vĩ Tịnh vẫn đang cố gọi cho cô. Giây sau, cả cơ thể chìm vào cái ôm ấm áp.

“Làm anh sợ chết mất. Anh cứ tưởng em xảy ra chuyện.”