Hân Nghiên kiểm tra kỹ càng món quà, may mắn không bị móp bể ở đâu nên mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Cô trân quý nó trên tay càng khiến Trạch Dương bị đau đến chướng mắt.
“Em vì thứ đó mà ra tay với anh?”
Hắn chẳng thể tin vào mắt mình. Người con gái bám dính lấy hắn, xem hắn là tất cả vậy mà hiện tại đã thay đổi. Từ khi nào? Dường như từ cái lúc chuyện đính hôn giữa hai nhà Lâm và Ninh được thành lập. Hắn thoáng chốc cảm thấy vật trong tay mình đang dần muốn vuột khỏi tay.
Hân Nghiên cầm hộp quà cách xa Trạch Dương ra, ánh mắt tối sầm chẳng có tí gì yêu thương, nói đúng hơn là thập phần chán ghét.
“Thứ này quý giá hơn anh gấp trăm lần. Những lời anh nói ra khiến tôi phải kinh tởm. Có người đàn ông nào giữa ban ngày ban mặt lại dụ dỗ vợ người khác cùng mình yêu đương, còn muốn động tay động chân. Nếu anh không phải là Tạ thiếu thì anh chẳng khác nào một kẻ biến thái sở khanh.”
“Em nói gì quá đáng thế hả?” Tử Kỳ gắt giọng khi thấy người anh em tốt của mình bị em gái mình sỉ nhục.
“Còn anh nữa. Không lo đi theo ba học tập việc kinh doanh, suốt ngày đàn đúm. Em nhắc nhở anh tốt nhất đừng để bản thân dính vào mấy thứ dơ bẩn rồi mang bệnh vào người.” Cô chủ yếu cũng muốn tốt cho Lâm gia, muốn anh trai Tử Kỳ quay đầu để còn gánh vác sự nghiệp gia tộc.
Tuy nhiên lời Hân Nghiên nói lại chẳng khác nào đàn gãy tai trâu. Hai người đàn ông trước mặt chỉ cảm thấy cô đang lựa thời cơ bới móc họ vì bị từ chối tình cảm.
Lúc này mọi người xung quanh không khỏi xì xầm bàn tán. Họ chẳng quan tâm người trong câu chuyện là ai, họ chỉ biết họ đang chứng kiến cảnh tượng hai người đàn ông trêu chọc vợ người khác mà thôi.
Trạch Dương thẹn quá hóa giận, quát một tiếng khiến không ít người ngoảnh mặt đi. Hắn chẳng muốn nhượng bộ nữa, trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay của Hân Nghiên mà lôi kéo.
“Đi vào trong phòng. Anh sẽ dỗ dành em sau, đừng náo loạn nữa.”
“Anh bị điên à? Buông tôi ra.” Cô cố gắng vung tay nhưng không thành. Sức lực của nguyên chủ trước giờ vốn yếu đuối là thế, nay lại gặp Trạch Dương mạnh bạo thì chẳng thể thoát ra.
“Đúng đó, có gì vào phòng nói. Em đừng làm bẽ mặt tụi anh ở đây chỉ vì chút giận hờn con nít của em.”
Tử Kỳ nắm lấy cánh tay còn lại của Hân Nghiên, quyết định giúp Trạch Dương đưa cô vào phòng riêng của họ. Sức lực của hai người đàn ông này khiến cô hoảng loạn không thôi, khiến cô không khỏi không nhớ tới bản thân kiếp trước luôn gặp những tình huống này. Nhưng khi ấy cô là một nữ hán tử, thân thể sớm trải qua nắng gió nên chẳng chịu thua. Hiện tại lại khác hẳn.
“Buông tôi ra. Các người điên à?”
Hân Nghiên không biết nếu bản thân bị đưa vào căn phòng kia thì sẽ có chuyện tồi tệ gì xảy ra. Cô kiên quyết chống trả, chân đạp loạn về phía người Trạch Dương và Tử Kỳ. Nhờ chút yếu ớt ấy cũng khiến cho hai người họ buông lỏng tay khiến cô nhanh chóng chớp lấy cơ hội.
Ở đằng sau, một bàn tay bất ngờ ôm ngang vai Hân Nghiên rồi kéo về phía mình, đồng thời gạt hai kẻ phía trước ra. Cô ngơ ngác ngẩng đầu, mùi hương quen thuộc quẩn quanh mũi làm cô thoáng chốc yên tâm.
“Chồng ơi.”
Giọng Hân Nghiên lạc đi, tràn đầy vẻ uất ức. Cô nắm chặt lấy cánh tay của Vĩ Tịnh, toàn thân sưởi ấm trong lòng anh.
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Vĩ Tịnh nhỏ giọng an ủi, càng siết chặt ôm lấy Hân Nghiên, cho cô sự yên tâm rằng anh sẽ bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi.
“Các người đang lôi kéo gì vợ tôi thế?”
Vĩ Tịnh lạnh giọng tra hỏi, hiển nhiên nhận ra trước mặt là anh vợ Tử Kỳ và người yêu cũ của vợ Trạch Dương.
Trạch Dương săm soi Vĩ Tịnh từ trên xuống dưới, có chút khó khăn nuốt nước bọt. Những tên thiếu gia nhà giàu quanh năm được cung phụng, chỉ lo ăn chơi như hắn và Tử Kỳ lấy đâu ra khí chất ưu việt để đấu lại với anh. Điều này càng khiến hắn tức giận. Ninh gia sắp sụp đổ vậy mà Vĩ Tịnh vẫn có thể cao ngạo phát ra thứ áp lực khiến hai người họ run sợ.
“Tốt nhất cậu nên nói chuyện với tôi đàng hoàng một chút. Sau này tôi nể tình cậu là chồng của bạn gái tôi mà bố thí cậu chút tiền lẻ.” Hắn giở giọng giễu cợt, ánh mắt nhìn về phía Hân Nghiên trong lòng Vĩ Tịnh mà không hề giấu đi sự thèm khát. Lúc nguyên chủ ở bên hắn thì hắn không màng đến. Tới khi nguyên chủ cạnh người khác thì hắn lại có hứng thú chinh phạt, khiến một người phải rơi vào hố sâu tội lỗi vì hắn.
Điều này thật đáng khinh!
“Em gái, từ khi nào mà em lại theo phe tên nghèo đó? Nó có làm gì được cho em đâu. Anh còn thấy em bán đi không ít túi xách trang sức, có phải là nó bắt em đưa tiền cho nó không?” Tử Kỳ tức giận chỉ thẳng tay vào mặt của Vĩ Tịnh.
Ngay giây sau, một làn nước lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt của Tử Kỳ và Trạch Dương. Hân Nghiên ôm lấy bình bông vốn đang nằm yên trên bàn của tiếp tân mà đáp trả lại hai người trước mặt.
“Hai người nghe cho rõ đây.” Giọng cô trầm xuống, mang theo hơi thở lạnh lẽo không khoan nhượng.