Kế Hoạch Cứu Vớt Anh Trai

Chương 5: Đặt ra vấn đề




Editor: Dĩm

Quý Nặc đang tung tăng chạy xe đạp, chớp mắt một cái, nhìn thấy anh trai đang đứng đó cách xa xa, ngẩn ra một chút.

Sau khi Quý Nặc biết anh mình là một tên sát nhân biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người, lần nữa nhìn thấy anh trai, cô có cảm giác sợ hãi một chút, nhưng mà nghĩ lại, cùng sống một chỗ với anh trai 18 năm, anh trai cũng không có làm cái gì với cô, lại còn rất yêu thương cô, mà lại quên đi lí do mình trở về sao, mục đích khi sống lại là cái gì?

Chính là lôi anh trai ra khỏi vực sâu!

Cho nên sao mình có thể xa lánh anh trai được, tiếp cận càng nhiều, càng tốt.

Quý Nặc chạy xe qua dừng trước người Quý Thần, "Anh, anh, không phải anh đang làm thí nghiệm sao?"

Quý Thần nhìn em gái từ trên xuống dưới, thế mà nhìn thấy một bên mặt của cô xuất hiện loáng thoáng một vết đỏ, ánh mắt tối sầm lại, nhưng mà miệng vẫn trả lời câu hỏi mà Quý Nặc đặt ra, "Ừm, mới vừa làm thí nghiệm xong, muốn ra hít thở không khí một chút. Kết quả là nhìn thấy em, hôm nay không có đi học sao? Còn có, đã xảy ra chuyện gì với mặt của em?"

Quý Nặc không nghĩ tới anh trai sẽ quan sát kĩ như thế, cô đã dùng tóc che đi một ít, thế mà anh trai còn có thể nhìn thấy được, Quý Nặc vội vàng đem mấy sợi tóc ở đằng sau tai để lên đằng trước, "Vừa rồi không cẩn thận nên bị té, không có chuyện gì cả anh. Cảm thấy cơ thể không thoải mái, mẹ cũng đã xin nghỉ cho em, em nghĩ muốn ra ngoài, giải sầu một chút, đại khái là muốn nhanh chóng thi tốt nghiệp, chủ yếu là áp lực khá lớn."

Quý Thần gật đầu nhẹ, "Lần sau cẩn thận một chút, đừng để té nữa." Qúy Thần duỗi tay vuốt ve gương mặt bị đỏ của cô.

Quý Nặc có chút ngại ngùng, mùi của anh trai bay ở xung quanh mình, tim không khống chế được liền đập kịch liệt.

"Khụ khụ khụ, anh, đi cùng với em không?"

"Tốt lắm, anh giúp em đẩy xe." Quý thần nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của em gái, không khỏi mỉm cười.

Quý Nặc gật nhẹ đầu, xuống xe đạp, để anh trai giúp cô đẩy xe, còn mình thì lẳng lặng đi bên cạnh người anh trai.

Quý Nặc ngẩng đầu lên nhìn người anh trai cao hơn mình một cái đầu, lại vụиɠ ŧяộʍ cúi đầu nở nụ cười, anh trai không có đi tù, hiện tại còn ở bên cạnh mình, lần này mình nhất định sẽ không để anh trai đi tù lần nữa. Nhân cơ hội này hỏi anh trai mấy vấn đề đi.

"Anh..." Quý Nặc phát ra âm thanh mềm mại, giống như đang nũng nịu mà kêu anh trai.

Quý thần nghiêng đầu thấy Quý Nặc đang ngửa đầu nhìn anh, tâm tình thật tốt, "Ừm? Có chuyện gì sao Quý Nặc?"

"Ừm, em có mấy vấn đề... Muốn hỏi anh một chút..." Vừa mở miệng, Quý Nặc cảm thấy hối hận một chút, có phải mình gấp gáp quá hay không, có thể hay không đã đụng vào chuyện gì?

Nhưng nếu không hỏi, cô cảm thấy như có một tảng đá lớn, đặt ở trong lòng, ép tới mức khiến cô thở không nổi.

"Anh..." Quý Nặc dừng lại một chút, "Anh, anh, quen biết Phó Diệc Phàm sao?"

Quý Thần nghe vậy dừng bước, "Phó Diệc Phàm?"

Tim Quý Nặc đập mạnh, giả vờ bình tĩnh, "Đúng vậy nha, anh biết hắn sao?"

Quý Thần cúi đầu nhìn Quý Nặc, nhìn thấy trán của Quý Nặc xuất hiện vài giọt mồ hôi, sắc mặt cũng không được tự nhiên. Quý Thần mím môi một cái, "Không biết, sao vậy?"

"A a a... Không có việc gì không có việc gì." Quý Nặc lập tức cười ha ha lên.

"Em sao lại hỏi tới cái tên này? Quý Nặc." Quý Thần thờ ơ hỏi Quý Nặc.

Quý Nặc không biết nên trả lời thế nào, viện đại một cái cớ, qua loa lấy lệ, "... Hắn là anh trai của một người bạn học, nghe nói học ở đây, em nghĩ tới anh đã từng làm hội trưởng hội học sinh, có khả năng sẽ biết hắn, em liền thuận tiện hỏi. Ha ha ha, nghĩ cũng phải, đại học A lớn như vậy, làm sao anh có thể biết nhiều người như vậy được."
"Đúng vậy, nhiều người như vậy, làm sao anh có thể biết hết?"

"Quý Nặc, có việc cũng đừng có giấu anh..." Quý Thần có chút tâm tư khác nhìn Quý Nặc, tiếp tục đẩy xe đạp của Quý Nặc đi lên phía trước.

Thấy như vậy trong lòng Quý Nặc phát run, anh trai sẽ không phải, đã muốn bắt đầu hành động?

"Quý Nặc, thời gian không còn sớm, anh dẫn em tới căn tin của trường để ăn trưa."

Quý Nặc đờ đẫn gật nhẹ đầu, thả chậm bước chân, lẳng lặng đi theo sau lưng Quý Thần, không nói nữa...