Kế Hoạch Của Nữ Phụ Muốn Cuộc Sống An Nhàn

Kế Hoạch Của Nữ Phụ Muốn Cuộc Sống An Nhàn - Chương 3




(10)



Chân cũng đã mềm đến đứng không vững.



Ta đốt pháo trời của Thường Thanh phong, không biết bọn Từ Kha có thấy không nữa.



Lúc nãy ánh sáng trắng kia rõ là thần chú tấn công, nhưng người đọc không phải là ta.



Lâm Bạch Lộ ôm vai đau đớn, cố gắng giải thích cho ta, nhưng càng giải thích thì lại càng giống như định tội cho ta.



Ngu Thư xông đến ôm chầm lấy Lâm Bạch Lộ, kêu ta cút.



Thật ra vậy cũng được.



Ta tưởng hắn sẽ đánh ta, còn chuẩn bị sẵn tư thế ăn đòn.



Lúc này thật giả chưa rõ, việc ưu tiên hàng đầu là làm sao thoát khỏi mật cảnh này.



Bùa chú của Lâm Bạch Lộ và pháp thuật của Ngu Thư ta không gửi gắm hy vọng gì được rồi, chỉ còn trông chờ vào Từ Kha và Liễu Thanh Thanh.



Trời âm u mây mù, hẳn là thời gian tốt nhất để đi ngủ.



Ta hít một hơi sâu.



Tại sao lại có mùi khoai lang nướng?



Càng đến gần mùi hương càng nồng, mùi đốt cháy của lá khô càng rõ đậm, còn lẫn trong đó ít mùi tanh.



Trong lòng đột nhiên dự cảm không lành, tự đếm đến ba thì chạy.



Ba!



Nơi ta vừa chạy khỏi liền phụt lửa.



Phía sau nhóm cây không xa có một sinh vật đang di chuyển với tốc độ nhanh, chốc lát liền đến gần chỗ ta.



Là một con hỏa xà yêu. Ta nháy mắt tung chiêu, không khỏi đem nó ra so sánh với Nữ Oa đọc được trong sách.



Hỏa xà yêu bắt được khoảng trống, miệng phun ra cầu lửa, phút chốc sắp đem ta ra nướng.



Lúc này đột nhiên có nhiều lá bùa vụt qua chặn đứng được quả cầu lửa.



Là Liễu Thanh Thanh và Từ Kha!



Được cứu rồi….



Liễu Thanh Thanh nắm lấy vai ta kéo lùi lại, chừa cho Từ Kha một khoảng trống chiến đấu.



Sau đó nàng gõ đầu ta: “Kêu muội đi cùng bọn tỷ thì không chịu, thiếu chút nữa đã chết rồi!”



Ta đưa tấm bùa cho Liễu Thanh Thanh và Từ Kha xem thử, hai người chụm lại xem được nửa ngày trời mới nhìn ra được chút điểm khác biệt.



“Bùa của muội không giống với bọn ta.”



Từ Kha lộ ra vẻ mặt có chút nghi ngờ, “Chúng ta phải nhanh chóng về bẩm báo sư tôn.”



Ta liền gật đầu.



Cảm giác xoay vòng vòng này đã cuốn trôi hết ý thức, cuối cùng được về rồi, trong lòng ta không khỏi thở dài.



Nơi trở về là đại điện tông môn, xem dáng vẻ bọn ta không phải là đệ tử trở về đầu tiên.



Chỉ có điều ánh mắt của mọi người không đúng lắm.



Ta lẳng lặng lùi về sau một bước, dựa gần Liễu Thanh Thanh.



Đại điện truyền đến một giọng nói, đầu gối ta liền mềm nhũn, quỳ rạp ngay xuống đất.



“Đệ tử Hứa Tư Tư của nội môn Thường Thanh phong nghe rõ, tội sát hại đồng môn, ngươi có nhận không?”



Xung quanh bỗng chốc có tiếng dị nghị càng lớn.



Từ Kha cùng Liễu Thanh Thanh còn chưa hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành liền bị các đệ tử khác kéo sang một bên.



Chỉ có mình ta quỳ nguyên tại chỗ.



Ngu Thư và Lâm Bạch Lộ đi ra từ trong đám người dị nghị kia.



Vệt máu đỏ trên vai đối lập với khuôn mặt trắng ngần của nàng ta, ta mở miệng nhưng một lời cũng không thốt ra được.



Trong tình cảnh này dù có giải thích thế nào cũng đều vô dụng.



Ngu Thư dìu lấy Lâm Bạch Lộ bước đến chỗ ta, nàng ta đột nhiên quỳ xuống: “Chưởng môn sư tôn, sư tỷ không phải cố ý đâu, chỉ là vô tình làm con bị thương…..”



Những tiếng bàn tán khó nghe xung quanh càng lúc càng lớn, một đệ tử ta có duyên đã gặp qua mấy lần đột nhiên xông ra nói, “Thỉnh chưởng môn sư tôn điều tra rõ!”



Y đứng bên cạnh ta, lấy ra một viên đá lưu ảnh.



Đúng lúc giữa trưa, mặt trời lên cao, chói đến khiến người khác không muốn mở mắt nhìn, ta không nhìn rõ mặt người bên cạnh, nhưng vẫn thấy rõ viên đá lấp lánh trong tay y.



“Chưởng môn sư tôn, lúc nãy ta nhặt được đá lưu ảnh, nội dung bên trong tự động sẽ biết ai đúng ai sai.”



Món đồ này người đi mật cảnh đều có.



Có món này rồi nhất định ta sẽ được rửa oan.



Ta thử nhìn qua nét mặt của Lâm Bạch Lộ và Ngu Thư.



Nhưng cái gì cũng không nhìn ra.



Khung cảnh hiện ra trước mắt mọi người, góc độ quay là phía sau lưng Lâm Bạch Lộ.



Nàng ta nhanh chóng truyền bùa cho ta, ta mặt lạnh bất động, đợi đến khi nàng đến gần mới đưa tay nhận lấy.



Biến cố chính là phát sinh ngay lúc này.



“Hứa Tư Tư, ngươi còn gì để giải thích?”



Ta cúi người hành lễ, “Đệ tử không còn gì để nói.”



Góc độ này, địa điểm này, người lưu ảnh nhất định là Ngu Thư.



Ta cắn nhẹ đầu lưỡi, chịu đựng bị các đệ tử khác dùng gông kìm khóa chặt linh lực.



Liễu Thanh Thanh và Từ Kha chạy đến gọi tên ta, nhưng còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy một tiếng kinh hô.



Lâm Bạch Lộ ngất xỉu rồi.



(11)



Căn phòng giam vừa ẩm thấp lại vừa lạnh lẽo.



Vài lớp cỏ khô lót dưới đất cũng vô dụng.



Ta ôm gối ngồi dựa vào nơi có ánh trăng chiếu xuống.



Trong lòng chua xót không thôi.



Một bên hồi tưởng lại những việc đã xảy ra hôm nay, một bên đem nơi này so sánh với mật cảnh.



Quá không giống nhau rồi.



Lâm Bạch Lộ xuất hiện quá sớm.



Ngu Thư tiếp cận ta một cách khó hiểu.



Trong vòng một ngày từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.



Lẽ nào Lâm Bạch Lộ cũng như ta, cũng có khả năng biết trước tương lai?



Nhưng diệt trừ ta thì có ích lợi gì?



Ta chỉ là một đệ tử có cũng được mà không có cũng được của phái Đồng Thành, ở trong cái thế giới này nhỏ bé đến mức ngay cả dấu vết cũng không để lại, số mệnh đã định sẵn phải chết sớm.



Ta chưa kịp suy nghĩ kỹ mọi việc thì đã có tiếng ồn ào ở cửa, vị trưởng bối gác phòng giam dùng ánh mắt do dự nhìn ta, y thêm một lớp khóa rồi mới yên tâm rời đi.



Thực sự không cần khóa thêm một lớp nữa đâu.



Tiếng bước chân đến gần rồi lại xa dần, ta vịn vào lan can định nhìn ra ngoài nhưng chỉ thấy đôi chân đang chạy.



Còn có áo choàng bay lướt qua.



Ta trở mình, ngây người dõi theo ánh trăng mờ mờ.



“Kịt.” Là tiếng mở khóa cửa.



Ta không dám quay đầu lại nhìn, sợ rằng sẽ có kẻ đến giết người diệt khẩu.



“Hứa Tư Tư.”



À, lại là hắn, Ngu Thư.



Lúc này ngay cả mí mắt ta cũng không thèm nhấc: “Lại đem đá lưu ảnh đến quay ta sao? Không cần nữa đâu.”



Hắn đưa tay nắm lấy cằm ta: “Ngươi đang giận sao?”



Ta: “?”



Ừ nhờ hành động khi nãy của hắn mà ta ngồi nghiêm chỉnh trở lại, tiếc là chiều cao có hạn mà ta thì ngồi nên phải ngước nhìn Ngu Thư.



“Vì sao ta không được tức giận? Sư muội vu hại ta, bạn bè hiểu lầm ta, nhân chứng vật chứng đều có đủ.”



Ta cười khinh nhẹ, “Ngươi còn đến đây giả vờ thanh cao cái gì.”



“Thì bạn bè?” Hắn lặp lại lời nói của ta.



“Là bạn bè giả thì có.” Ta phẫn nộ.



Ngu Thư đứng dậy, đưa tay về phía ta: “Ta giúp ngươi, bây giờ đứng dậy đi ngay.”



“Sao ta phải đi? Nơi này có bạn bè, có người thân, nơi này là nhà của ta.”



Không có đạo lý nào lại để người ngoài thế chỗ chủ nhà.



“Tùy ngươi, nhưng chắc chắn rằng ngươi sẽ không sống nổi qua đêm nay đâu.” Hắn nhìn ta đầy vẻ thách thức, đợi ta đưa ra quyết định.



“..Đi cũng được, nhưng ngươi cho ta một lý do đi.” Ta một bên nghi ngờ tính chân thật trong lời hắn nói, một bên đã đưa ra quyết định.



Bất kể lý do hắn nói là gì, hợp lý hay không hợp lý thì ta đều phải chạy trốn trước đã.



Con đường cách xa Lâm Bạch Lộ chính là con đường đúng đắn nhất.



Hắn giống như không hề nghĩ đến ta sẽ hỏi câu hỏi này, sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc liền nói: “Lâm Bạch Lộ khá ghét ngươi, sẽ không để ngươi được sống yên ổn.”



Ta chống tay phải ngồi dậy, né tránh bàn tay duỗi ra của hắn: “Ngươi không giúp nàng mà lại đi cứu ta?”



Hắn không để tâm đến việc bị ta từ chối, đặt viên ngọc lam xuống đất: “Phải xem tâm trạng ta đã.”



Ánh trăng như nước.



Ta vẫn luôn không hiểu được ý nghĩa như nước này.



Giờ thì hiểu rồi.



Đi dưới ánh trăng, cơ thể như đang ngâm trong dòng suối mát lạnh.



Ta đi theo sát Ngu Thư, mệt đến gần chết.



Dưới núi bỗng phát ra thanh quang.



“Không hay, là đại trận phong sơn.”



Ngu Thư xoay người lại nắm lấy cổ tay ta, hắn thi triển pháp thuật, định trong một giây cuối tìm cách chạy trốn.



Ta dựa vào cây, thở như chó hỏi hắn: “Sao lúc đi ra không dùng luôn pháp thuật?”



“Ta muốn vận động một chút.” Hắn nhìn tia ánh sáng đang mờ dần, “Hứa Tư Tư, có duyên gặp lại, đừng quên, ta tên Ngu Thư.”



Hắn đem viên ngọc lam nhét vào tay ta, trên đó còn đọng lại hơi ấm của hắn.



Sau đó “bùm” một phát, người trước mặt ta liền biến mất, trước khi đi hắn giúp ta mở khóa còng.



Đường núi khó đi mà còn gặp trận mưa lớn.



Linh lực trên người vẫn bị thần chú của Đinh trưởng lão trói buộc, bây giờ chỉ có thể hận sao lúc bình thường không cố gắng luyện tập thêm.



Dưới chân là bãi bùn, mỗi một bước đi đều tiêu tốn nhiều sức lực mới có thể nhấc chân khỏi bãi bùn đó.



Ta lau đi nước mưa trên mặt, quay đầu nhìn lại phái Đồng Thành.



Trước mắt đã không còn nhìn rõ nữa rồi.



Nhớ những ngày trước đều là cưỡi theo pháp khí lên xuống núi, bây giờ thì một ngọn đồi nhỏ cũng đủ tước đi hết sức sống của ta.



Tiếng mưa tí tách trên lá văng vẳng bên tai.



Ta hoa mắt chóng mặt, bụng thì đói.



Ta định nhắm mắt lại, nghĩ thử xem có phải mình còn đang trong mơ hay không, nhưng lại sợ nhắm mắt rồi không tỉnh dậy nữa.



Đất đá ở bên chân phải đột nhiên sụp lún, ta một chân đạp hụt, thuận theo dốc núi lăn xuống đồi.



Đau quá.



Đây là suy nghĩ cuối cùng của ta trước khi nhắm mắt.



Đau quá.



(12)



Lại lần nữa nằm mơ.



Vẫn là cốt truyện đó.



Lâm Bạch Lộ dưới sự giúp đỡ của Ngu Thư, thành công giết được sư tôn.



Máu lúc này đã thấm hết cả vạt áo nhưng đôi mắt của sư tôn vẫn không hề chớp.



“Cô nương, người tỉnh rồi?” Bên người vang lên giọng nam vui mừng.



Hơi ấm từ ngọn lửa trước mặt làm ta cảm thấy ấm lòng hơn một chút.



Thiếu niên ngồi cạnh ta, tay bưng đến một bát nước nóng.



“Ngươi là ai?” Ta theo quan tính lùi về đằng sau.



“Đừng căng thẳng, ta là Thẩm Lạc Xuyên, nàng ngất xỉu trên núi, ta chỉ thuận đường nhặt nàng về thôi.”



“Mưa lớn như vậy ngươi ở trên núi làm cái gì?”



Y gãi gãi đầu: “Trước khi mưa ta đã ở trên núi rồi, kết quả gặp mưa lớn nên bị kẹt lại trên núi, sau đó gặp được nàng.”



“À…..” Đúng là lời giải thích không tìm ra sơ hở nào, “Vậy ở đây là chỗ nào?”



“Đây hả? Đây là nơi cạnh ngôi miếu hoang, ngoài trời vẫn còn mưa lớn nên ta đem nàng đến đây trú tạm.”



“Cảm ơn.” Ta dựa vào cột gỗ nhắm mắt dưỡng thần, có thể cảm giác được ánh mắt y thỉnh thoảng rơi vào người ta.



Có khám phá, có tò mò.



“Cô nương…..nhà nàng ở đâu?”



“Ta không có nhà.” Trong đầu liền lướt qua hình ảnh của sư tỷ và Từ Kha.



“Nàng uống ngụm nước trước đi.” Y cẩn thận đem bát nước đặt xuống đất, nhẹ nhàng đẩy qua phía ta, “Cẩn thận nóng đấy.”



Ta nhìn chằm chằm vào vết nứt trên miệng bát, tự an ủi mình vài lần rồi mới uống một ngụm.



Quả nhiên trong người có hơi ấm liền.



Sau đó ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Thẩm Lạc Xuyên: “Ngươi nhìn ta hoài làm gì?”



“Ta thấy nàng đẹp nên cứ muốn nhìn hoài.”



Ta cười thành tiếng: “Ta tên…….Hứa Tư Tư.”



Ta vừa định nói ra cái tên Từ Kha, nhưng vẫn là không nói ra được.



Không biết vì sao nhưng Thẩm Lạc Xuyên là dạng người không đem lại cho người khác cảm giác nguy hiểm.



Khác hẳn với lúc ở bên Ngu Thư.



Mưa tạnh cũng là lúc trời sáng.



Áo ngoài của Thẩm Lạc Xuyên vẫn khoác trên người ta, chất liệu và hoa văn là kiểu cũ của mấy năm trước, may là sạch sẽ, mềm mại.



Y có cặp mắt hạnh nhân, khóe mắt y cụp xuống, khi nhìn người khác trông rất ngây thơ.



Ta ngồi xổm trên đất quan sát kỹ y.



Sống mũi y cao, thẳng tắp, nhưng môi lại rất mỏng.



Liễu Thanh Thanh từng nói qua với ta, người có môi mỏng thường rất vô tình.



Trên tai có một nốt ruồi nhỏ, nhìn không kỹ còn tưởng vết xỏ lỗ tai.



Y đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt đen đó có ảo ảnh nhỏ nhỏ của ta.



Y nở nụ cười xán lạn: “Chào buổi sáng, Tư Tư.”



“Chào….chào buổi sáng.”



Ta không được tự nhiên lắm, tay tự động sờ sờ trái tai: “Mưa tạnh rồi, phải nhanh chóng xuất phát, nhà huynh ở đâu?”



“Ta á?”



Y từ từ ngồi dậy, ngáp một cái, trên đầu còn có vài cọng tóc rối, “Ta bốn bể đều là nhà, nơi nào có phong cảnh đẹp là dừng lại ở hai ngày.”



“Ồ, ra vậy.”



Ta liếm liếm môi, thăm dò hỏi thử: “Hay là chúng ta bắt cặp cùng nhau xuống núi?”



Tuy rằng nói tướng mạo của Thẩm Lạc Xuyên rất phù hợp với thẩm mỹ của ta, nhưng nó không thể trở thành lý do để ta mời y được.



Điều quan trọng vẫn là ta không có tiền.



Túi gấm gì đó sớm đã bị lấy đi rồi, bây giờ ta là người vô sản.



“Được thôi.” Y đứng ngoài cửa, ánh mặt trời chiếu vào cạnh mặt, lộ ra hàm răng trắng.



Đường đi xuống núi của thôn trang không bằng phái Đồng Thành, cộng thêm việc hôm qua mưa lớn nên mặt đường bùn lầy dữ dội.



Ta mắt ngó con đường phía trước toàn bùn, liền ngó sang phía bên trái thì thấy vực núi cheo leo, bên tay phải là vách đá nghiêng 45 độ.



Muốn đi đường vòng cũng không đi được.



Thẩm Lạc Xuyên đi trước vài bước mới phát hiện ta không đi theo cùng, y đi ngược trở lại, đến trước mặt ta khom người xuống.



“Leo lên đi, ta cõng nàng.”



“Này không ổn cho lắm.” Miệng thì nói ngại nhưng lòng có chút chờ mong.



Mời ta lần nữa đi, ta leo lên.



“À, cũng phải.” Y đứng thẳng người dậy, đi trước hai bước, cố tình không nhìn vào ánh mắt đang do dự của ta, “Đi nào, chúng ta phải kịp xuống núi trước khi trời tối.”



“...Ờ đi thôi.”



Sớm biết vậy đã không khách sáo rồi.



Cũng phải, chúng ta chỉ là người qua đường, cứu ta một mạng cũng gọi là đại ơn đại đức lắm rồi, đằng này còn đòi hỏi ân nhân phải cõng ta đi qua đoạn đường bùn nữa.



Ta trầm ngâm, cúi người cuộn ống quần lên, cắn răng cố gắng bước qua.



Ngay khi ống quần trái được cuộn lên, trước mắt ta đột nhiên tối sầm lại, cả người liền ngã vào lòng ai đó.



Thẩm Lạc Xuyên một tay dìu lấy lưng ta, một tay dìu lấy bắp chân, thuận lợi bế ta theo kiểu công chúa.



Ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, tay tự giác vòng qua cổ y.



“Ngồi cho vững.” Y cúi đầu mặt đối diện với ta, sải chân bước đi ổn định.



Đây gọi là gì, lưu manh à?



Nhưng ta lại vô cùng hưởng thụ.



Đến nơi đất bằng, ta vỗ vai y, ngụ ý cho ta xuống được rồi.



“Hả? Nàng nói đi không đủ nhanh sao? Được thôi.” Y đột nhiên chạy nhanh dọa ta cuộn chặt người vào trong lòng y, tay dùng lực nắm chặt hơn, “Này gọi là nhanh hơn chưa?”



“Ý của ta là ta tự đi được rồi.”



“Phía trước là vũng bùn nữa rồi, nàng chắc chưa?”



“..Vậy, vất vả cho huynh rồi.” Mặt dày lần đầu rồi thì mặt dày thêm lần thứ hai cũng thuận hơn nhiều.



Lúc này ta cũng không biết ta đang chiếm tiện nghi của y, hay y đang chiếm tiện nghi của ta nữa.



Thị trấn dưới chân núi không lớn.



Hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau hết, nên sự xuất hiện của ta và Thẩm Lạc Xuyên đã gây ra khá nhiều ồn ào khi đến đây.



Thứ nhất chúng ta là người ngoài trấn, thứ hai, ta phán đoán ra được thông qua ánh mắt rực lửa của người qua đường khi nhìn thấy Thẩm Lạc Xuyên.



Gương mặt này của y thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt.



“Tư Tư, tiếp theo đây nàng có dự tính gì không?”



Y không quan tâm đến những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, cúi đầu nhìn ta với ánh mắt bộc trực.




“Ta? Ta tạm thời không có dự tính gì.”



Viên đá nhỏ dưới chân bị ta đá lăn hai vòng, cuối cùng từ từ dừng lại ngay ven đường.



“Thẩm Lạc Xuyên, ta…”



“Trực tiếp nói ra là được.”



“À thì, huynh có thể cho ta mượn ít tiền được không?” Ta không dám trực tiếp nhìn y, “Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại.”



Y nửa ngày trời không nói lời nào, không khí dường như ngưng đọng lại, khiến người khác không dám thở mạnh.



“Nếu không tiện thì cũng không sao, nàng đừng quá đặt nặng vấn đề.”



Ta giả vờ nói giỡn cho vui để thoát khỏi bầu không khí ngại ngùng này, “Chúng ta mới quen biết chưa bao lâu, lỡ như ta là kẻ lừa đảo thì huynh cũng không biết đúng không, ta chỉ tiện lời nói một câu, huynh ngàn lần cũng đừng để trong lòng.”



Trong lòng hận không thể đem người mà vừa mở miệng đi mượn tiền dìm chết cho rồi, Hứa Tư Tư, ngươi cũng quá đáng đến không muốn thể diện nữa rồi.



Người ta vừa cứu ngươi một mạng, lại còn cõng ngươi vượt bùn, không cho người ta tiền thì thôi đi, còn mặt dày đi mượn tiền người ta.



Thẩm Lạc Xuyên mím môi: “Nàng đợi ta một chút.”



Y xoay người chạy vào cửa tiệm gần đó, để lại ta đứng tại chỗ không yên.



Đợi một lúc thì y quay trở lại, trên tay nhiều thêm một kiện đồ.



“Xong rồi, bây giờ trên người ta có tiền rồi, có thể cho nàng mượn.”



“.......” Ta do dự rồi, “Xin lỗi, ta không mượn nữa, huynh đem đồ đạc chuộc lại đi.”



Y mở tay ta ra, đặt túi đồ vào trong lòng bàn tay.



Nặng trĩu.



“Đồ đạc không có thì ta còn kiếm lại được, huống hồ chi ta cũng phải sinh sống, nếu nàng thật sự muốn cảm tạ ta thì chi bằng bắt cặp với ta đi.”



“Bắt cặp?”



Ta nghiêng đầu khó hiểu nhìn y, “Ý huynh là gì?”



“Nơi này một chút ta cũng không thấy quen, giá cả đồ dùng gì ta cũng không rành, nàng xem, nàng cũng một mình ta cũng một mình, sao chúng ta lại không ở cùng nhau để dễ ứng phó?”



Y nhìn ta đang nghiêm túc suy nghĩ, bèn thừa thắng xông lên: “Nói thêm nữa, nàng một thân con gái ở bên ngoài thật không an toàn, ta một thân con trai cũng như vậy, chúng ta gặp được nhau đã là duyên trời định, có đúng không?”



Ta bị y hỏi dồn dập đến mức lú cả người, nghĩ kỹ lại thì vô cùng hợp lý.



“Vậy được rồi.” Ta gật đầu, “Có điều về tiền bạc, sau này ta sẽ trả lại, đồ của huynh sau này cũng sẽ chuộc về cho huynh.”



“Được, ta sẽ đợi ngày đó.” Thẩm Lạc Xuyên cười híp mắt, trông như con hồ ly nhỏ.



(13)



Mấy ngày này ở đây, bọn ta đều ở tạm khách điếm.



Nếu là trước kia, chỉ cần bất kỳ đồ vật nào trong túi gấm. Ta đem bán thôi cũng đã có một số tiền đủ để thuê nhà cả đời, cho nên tiền phòng trong mắt ta cũng không đáng là bao.



Giờ thì khác rồi, ta không một xu dính túi, một phân tiền cũng muốn bẻ làm hai cho nhiều thêm.



Bọn ta thuê một căn nhà ở góc đông bắc của thị trấn.



Suy cho cùng thì nó rẻ hơn nhiều so với ở khách điếm.



Có một cái sân nhỏ trồng cây và hai căn phòng riêng biệt.



Người dân trong trấn mê tín dị đoan, nói là trồng cây trong sân sẽ gặp xui xẻo, mà cây trồng còn là một thân cây đơn độc. Nếu nhìn bao quát xung quanh căn nhà, hẳn sẽ tạo thành bố cục hình chữ 困 (chữ khốn)*.



*Chữ 木 bên trong ngụ ý cái cây, chữ 口 bên ngoài ngụ ý là căn nhà. Tổng quát toàn chữ 困 nghĩa là vây khốn, khốn cùng.



Chính vì thế mà chủ nhà đã cho bọn ta thuê với một cái giá khá rẻ.



Thẩm Lạc Xuyên dường như rất thích cái cây đó, trong lúc đi xem còn ở dưới tán cây vẽ ra khung cảnh làm này làm nọ.



Y nói có thể làm một chiếc xích đu ở đây cho ta, khi trời đẹp còn có thể ra ngoài đây tận hưởng bữa tối.



Miệng ta thì bảo trẻ con, nhưng trong đầu đã mường tượng ra khung cảnh ấy.



Đêm trăng gió nhẹ, kính rượu hát ca.



Đây chính là cuộc sống bình lặng mà ta mong muốn.



Tu luyện tiên nhân làm gì, cầu trường thọ làm gì, tất thảy đều không liên quan đến ta.



Sống lâu như vậy để làm gì?



Chỉ cần hạnh phúc vài chục năm, an phận thủ thường thôi đã là tốt quá rồi.



Đúng là không uổng phí chuyến đi này.



Chủ nhà là một bà lão, sống cách đây không xa, nơi bà ở chính là căn nhà ở đầu ngõ kia.



Bà thấy bọn ta tội nghiệp nên hầu như đồ gia dụng trong căn nhà này đều miễn phí, tặng cho bọn ta hết.



Ta và Thẩm Lạc Xuyên cảm thấy như vậy không lịch sự cho lắm, cũng đưa bà ấy ít tiền, nhưng bà một mực không chịu nhận lấy, bọn ta chỉ đành mua ít quà đem qua biếu thôi.



Bà lão thích ăn bánh quế hoa, trùng hợp ta cũng vậy.



Thẩm Lạc Xuyên lúc xếp hàng mua bánh, đều sẽ mua thêm một phần đem về cho ta.



Ta tìm được một công việc tại y quán.



Nhờ phúc của sư tôn, những năm qua ta cũng đã uống qua không ít loại thuốc bổ, cũng học trộm được vài thang thuốc.



Những người ở đây đều là người phàm, cũng sẽ không bị thương gì quá nghiêm trọng, chủ yếu là cảm lạnh, đau răng và các bệnh khác mà ta có thể đối phó được.



Thẩm Lạc Xuyên ở ven đường bày sạp thư pháp vẽ tranh, thu hút không ít lời khen của các cô nương trong trấn.



Ta cũng trà trộn vào xem thử, thề có trời chứng giám là y vẽ không tệ.



Không phải kiểu đại trà thường thấy mà có hẳn một nét riêng đặc biệt.



Thẩm Lạc Xuyên luôn thích bày sạp ở phía đối diện y quán ta làm việc.



Mặt trời lên cao nắng gắt, y liền mượn cớ vào trú nhờ, còn đòi ăn một bát chè đậu xanh.



Bên cạnh y quán là một quán trà.



Chủ quán còn rất trẻ, trạc tuổi ta và Thẩm Lạc Xuyên.



Hắn cũng thường xuyên ghé vào y quán, mỗi lần đến đều sẽ đem theo một ít lá trà.



Ta vẫn nhận lấy đem đi pha uống, mặc dù thật sự không hiểu động cơ của hắn đang làm gì.



Lá trà còn dư lại ta thường đem về cho Thẩm Lạc Xuyên nấu trứng trà ăn.



Mùa hè dưới chân núi có vẻ đến sớm hơn một chút so với trên núi.



Chỉ còn tìm cách cố nắm bắt cơ hội cuối cùng để ăn hạt sen.



Lâm Giáng lại đem trà đến chỗ ta, đúng lúc Thẩm Lạc Xuyên đang ngồi trên ghế bóc hạt sen.



“Thẩm huynh.” Hắn chắp tay lại, xem như chào hỏi đơn giản.



“Chào buổi trưa”, Ta đứng dậy nhận lấy túi giấy nhỏ trong tay hắn, “Không phải ta đã nói với huynh rồi sao, đến thì đến, không cần đem theo đồ đâu.”



“Dù sao trong quán ta cũng có nhiều trà mà, nghĩ muội thích nên tiện tay đem qua đây thôi.” Lời nói này mang theo hàm ý ái muội.



“Nói cho cùng thì đây cũng là đồ huynh bán.” Ta đem đồ cất đi, tay đụng nhẹ Thẩm Lạc Xuyên, “Ta đem đồ ra sau cất, huynh nhớ chia cho Lâm Giáng một ít hạt sen.”



“Được.” Thẩm Lạc Xuyên cúi người lau mặt, sảng khoái đồng ý.



Bây giờ là lúc giữa trưa nóng nhất, trên đường không có nhiều người, người đến y quán lại càng ít hơn, ta có thể yên tâm để hai người họ canh cửa ở đây.



Lâm Giáng kéo một chiếc ghế đẩu thấp qua, ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Xuyên.



Một bên giúp bóc hạt sen, một bên thản nhiên hỏi: “Nghe Hứa cô nương bảo hai người sống chung với nhau à?”



“Ừm.”



Thẩm Lạc Xuyên động tác trên tay thoáng dừng một chút, “Có chuyện gì sao?”



“Ta cảm giác hai người sinh hoạt như vậy rất không thuận tiện, nhà ta vừa hay có hai căn phòng trống, nếu các người cần đến thì……”



Lâm Giáng chưa kịp nói hết lời liền bị y cắt ngang: “Lâm huynh, ta và Tư Tư hiện tại đều sống rất tốt, không cần huynh phải nhọc lòng, mà Tư Tư cũng không thích uống trà.”



“Thẩm huynh nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn…”



“Sao lại suy nghĩ nhiều rồi?”



Ta từ sân sau lấy ra một ít hạt sen khô, “Hai huynh đang bàn gì đấy?”



“Không có gì đâu, ta chỉ đề nghị hai người có thể dọn đến căn phòng còn trống ở nhà ta cho tiện, như vậy cũng có thể tiết kiệm được không ít chi phí, nhưng hình như Thẩm huynh hiểu lầm ý ta mất rồi…”



Ta nhìn sang Thẩm Lạc Xuyên đang làm việc trong im lặng: “Huynh nói những gì rồi?”



“À, ta nói nàng không thích uống trà.”



“Vậy hai việc này có liên quan đến nhau không?”



Ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, cuối cùng quay sang nói với Lâm Giáng, “Không phải không thích uống, chỉ là uống không quen thôi, cảm ơn ý tốt của huynh, có điều chỗ ở hiện tại của bọn ta khá tốt, nếu nhà huynh còn phòng trống, ta nghĩ huynh nên để dành cho người cần nó hơn.”



“Nghe chưa, nàng đã bảo không thích uống trà rồi mà!”



Thẩm Lạc Xuyên đứng sau ta ló đầu ra nói, trên khuôn mặt còn hiện ra nụ cười rạng rỡ.



Lâm Giáng đỏ mặt, đứng dậy nói: “Hứa cô nương, đột nhiên ta nhớ ra trong quán còn đơn chưa kết toán xong, ta xin phép đi trước đây.”



Ta còn chưa kịp trả lời thì Thẩm Lạc Xuyên đã cướp lời: “Lâm Huynh! Đơn chưa kết toán xong thì còn ngày mai nữa, không cần đi vội thế đâu.”



Lâm Giáng lảo đảo, bước đi càng thêm vội vàng, ta bất lực dùng cùi chỏ thúc vào ngực y một cái: “Ta không hiểu nổi sao huynh lại tức giận nữa.”



Thẩm Lạc Xuyên cúi đầu nhìn ta với một ánh mắt nghiêm túc.



Ta đột nhiên dừng động tác lại.



Kỳ lạ ghê.



Từ khi nào mà bọn ta lại trở nên thân thiết như vậy?



(14)



Ngoài sân có tiếng mèo hoang, càng về đêm nghe càng tĩnh mịch.



Ta nằm trên giường đem chăn bông đắp lên, nhưng trong đầu cứ ong ong, không tài nào ngủ được.



Nhanh chóng ngồi dậy, ra ngoài sân hít miếng không khí.



“Cốc cốc.”



Có người đang gõ cửa, ta từ từ nhìn về hướng cửa, không có bất kỳ động tác khác.




“Cốc cốc”.



Ta vẫn như cũ bất động.



“Có ai ở nhà không?”



Là Lâm Giáng, ta thở phào một hơi.



Đem cọng tóc rối vuốt cho thẳng lại rồi nhẹ nhàng chạy đi mở cửa: “Thật xin lỗi, lúc nãy đang ngủ, huynh tìm ta có việc gì không?”



Ta đứng áp sát người vào khe cửa, ló đầu ra nhìn hắn, phòng trường hợp có nguy hiểm sẽ đóng cửa ngay lập tức.



Hoặc bỏ cửa chạy lấy người.



Khuôn mặt Lâm Giáng ửng đỏ bất thường, hình như đã uống say rồi.



“Hứa…Hứa cô nương, ta…ta thích muội.”



“Ồ”



Nhìn biểu cảm của hắn có vẻ không hài lòng với câu trả lời của ta, bèn bổ sung thêm một câu, “Vậy vì sao huynh lại thích ta?”



Tay trái hắn vuốt nhẹ ngực: “Là cảm giác, lần đầu gặp muội đã biết ý trung nhân là muội rồi.”



“Vậy huynh hiểu ta được bao nhiêu? Huynh có biết ta từ đâu đến không? Có biết quá khứ của ta không?”



“Ta…”



“Khi nãy huynh nói là cảm giác, nhưng khi huynh thấy một người khác đẹp hơn ta, ưu tú hơn ta thì huynh cũng có cảm giác đó đúng không? Nếu như huynh đối với nhiều người đều là loại cảm giác đó thì huynh dựa vào đâu nói mình thích ta?”



Lâm Giáng đứng ngây ra nhìn ta, miệng mở ra rồi khép lại, không nói được lời nào.



“Cảm giác đều là giả” Ta chua chát nói, “Lâm Giáng, huynh chỉ thích Hứa Tư Tư trong tưởng tượng của huynh thôi.”



Tay ta đang ngấm ngầm tích tụ lực, mấy ngày nay linh lực cũng khôi phục được một ít, nếu hắn có bất kỳ hành động nào khác, ta liền cho hắn một quyền.



“Nói hay lắm!”



Ta và Lâm Giáng cùng lúc nhìn ra phía con hẻm, Thẩm Lạc Xuyên xách theo con gà nướng từ từ đi đến: “Lâm huynh, ăn gà nướng không?”



Lâm Giáng mặt đỏ lên, sau đó trắng bệch, trong đó còn có loại cảm giác suy sụp.



Hắn không trả lời Thẩm Lạc Xuyên, ngược lại nhìn chằm chằm vào ta: “Hứa cô nương, muội nói người ta thích là con người giả của muội, vậy muội có bằng lòng cho ta xem con người thật của muội không?”



Sao hắn nhây hoài vậy?



“Không bằng lòng.”



Thẩm Lạc Xuyên lúc này đã không nhịn được mà cười thành tiếng: “Thật xin lỗi, hai người cứ tiếp tục, ta chỉ đi ngang, đi ngang thôi.”



“Ăn đêm không?” Thẩm Lạc Xuyên không biết từ lúc nào đã đứng gần cánh cửa, “Là con gà cuối cùng đấy, mà bị ta mua về mất rồi..”



Ta né qua, chừa đường đi vào cho y: “Ta muốn ăn cánh gà”



“Hai cánh đều cho nàng hết, có điều…..”



Y liếc qua Lâm Giáng đang đứng ngoài cửa, “Hắn thì sao đây?”



“Đóng cửa đi, chỉ là sau này không còn trà miễn phí nữa.”



Gió thổi những sợi tóc bay vào miệng, y đứng bên cạnh đưa tay vén mớ tóc sau tai cho ta, làm ta vô thức lùi lại.



Thẩm Lạc Xuyên tự nhiên thu tay lại, trên mặt không hiện rõ biểu cảm nào không thích hợp, y cúi đầu đem đùi gà đưa cho ta: “Cánh gà cho nàng, đùi gà cũng cho nàng.”



“...Cảm ơn.”



Ta im lặng cắn hai miếng thịt, không hổ là có tay nghề.



“Vậy ta có thể đi gần nàng không?”



Cánh gà đã đến bên miệng, nếu ta nói không được, lẽ nào còn phải trả lại cánh còn lại cho y.



“Vậy ta có thể đi gần huynh không?”



Y cúi đầu cười: “Giỏi bắt chước.”



“Ta từ chối Lâm Giáng nhưng sao nhìn huynh vui quá vậy?”



Đồ ăn còn chưa nuốt xuống hết nên lời nói ra không rõ ràng lắm.



Biểu cảm của Thẩm Lạc Xuyên không đổi, chỉ là mắt y đảo qua nhìn những bậc thang đá xanh phía sau.



Không gian này đột nhiên trở nên tĩnh lặng.



Ta tự hỏi liệu mình có nói gì sai không, định mở miệng giải thích suy nghĩ của mình về đoạn tình cảm huynh đệ này.



“Ta…”



“Ta…”



Hai người cùng lúc mở miệng, vầng trăng đột nhiên sáng lên.



“Huynh nói trước đi,” Ta cúi đầu, dùng tay chạm vào ánh trăng rọi xuống bên ngoài mái hiên.



“Ta vui mừng là vì”, Y cười nhẹ, “Vì nàng đã từ chối Lâm Giáng.”



Sao nói lan man rồi?



“Vì ta phát hiện ra ta rất thích nàng, nàng cũng từ chối người khác nên đây có phải chứng minh cho việc ta có cơ hội không?”



Người mở lời hỏi trước là ta, người không nói nên lời cũng là ta.



“Này phải xem biểu hiện của huynh rồi.” Nét mặt ta nghiêm túc trở lại, tay chân cùng lúc bước đi về phòng.



………..



Lâm Giáng quả nhiên không đến.



Thân làm chủ quán, hắn cũng không nhất thiết mỗi ngày đều phải đến trông coi công việc làm ăn của quán. Huống hồ chi lại thường xuyên sang y quán bên cạnh.



Thẩm Lạc Xuyên ra đường từ trưa, bây giờ vẫn chưa quay về.



Y hiện tại cũng như ta, đều ở y quán giúp đỡ, mỗi ngày phụ trách thu mua dược phẩm.



Cánh cửa mở được một nửa, một người nghiêng người vào trong nhìn.



“Tiểu Hứa, ta có việc muốn hỏi con.” Là bà lão chủ nhà, gương mặt có vẻ thận trọng.



“Dạ, bà có việc cứ vào trong hẳn nói.”



Ta chạy qua dìu bà vào trong. Nhưng bà lại nói: “Không cần vào đâu, ta chỉ nói một câu. Ta có cháu gái ngoại, nó khá thích tiểu Thẩm nên ta muốn đến đây nghe ngóng xem thằng bé thích loại cô nương như thế nào.”



Nụ cười treo trên môi liền tắt ngấm, ta liếm môi, cố nén cơn tức giận không thể giải thích.



Ta cố gắng nở nụ cười tươi: “Bà, Tiểu Thẩm thích loại người như con.”



“Ôi trời ơi, con xem bà già này,” Bà im lặng, dáng vẻ ngại ngùng, “Vậy hai con bây giờ là…”



“Đúng, bọn con ở bên nhau rồi.” Bộc bạch một cách thoải mái.



“Đúng vậy, bà ơi, bọn con ở bên nhau rồi.” Thẩm Lạc Xuyên từ cửa sau bước đến, hai tay dìu lấy vai ta.



Ta phản ứng trở lại: “Huynh lừa ta!”



Bà lão chủ nhà cười đến híp mắt: “Các con từ từ nói, ta đi trước đây.”



“Thẩm Lạc Xuyên! Huynh không muốn mặt mũi nữa sao!”



Bực mình quá nên ta quay lại đá y một cái.



Y cũng không né tránh: “Ta mà không làm như vậy thì không biết phải đợi đến bao giờ nữa.”



Cú đá tiếp theo bị y né được: “Ai không biết còn tưởng cặp đôi đang cãi nhau đó.”



“Ai cặp với huynh chứ!”



(15)



Hai năm đủ để làm rất nhiều chuyện.



Đối với tu sĩ đó không khác gì ngoài kết thúc một khóa tu.



Nhưng ta và Thẩm Lạc Xuyên đã dành ra hai năm mua lại y quán, còn chuộc về lại cây trâm.



Chiếc trâm này đang cài trên tóc ta.



Đối với Thẩm Lạc Xuyên mà nói, thay đổi lớn nhất trong cuộc đời y có lẽ là nhìn thấu được bản tính ham ăn lười biếng của ta, có điều nhìn dáng vẻ hiện tại cho thấy y vẫn rất hạnh phúc.



Gần đây trong thị trấn xuất hiện nhiều người lạ, thậm chí có vài tu sĩ qua lại, làm cho ta không dám ló mặt ra ngoài đường, sợ rằng đụng phải người quen.



Vậy mọi người từng nghe qua lực hấp dẫn chưa?



Chính là không đi đâu cũng tự gặp lại.



Người quen đầu tiên mà ta gặp lại là đại sư huynh.



“Có ai không?”



Ta bắt chéo chân, lười biếng đáp: “Có người, vào trong đi.”



“Sư muội?” Lục Thu Bạch đỡ người vào, vẻ mặt quỷ dị hiện rõ ngay trên mặt khi hắn nhìn thấy ta.



Ta đứng dậy, nhìn thấy hắn đang cõng theo Lâm Bạch Lộ.



Thấy ta, Lâm Bạch Lộ cố nở nụ cười đơ cứng.



“Có khách đến hả?” Thẩm Lạc Xuyên từ sân sau đi ra, tầm mắt của hai người kia đều chuyển dời sang người y.



Lục Thu Bạch không có phản ứng gì, nhưng Lâm Bạch Lộ lại mở to mắt kinh ngạc, sắc mặt thậm chí còn nhợt nhạt hơn.



Rõ ràng là Thẩm Lạc Xuyên đã phát hiện ra bầu không khí ngại ngùng này, y đi tới sau lưng ta, ôm lấy vai ta, dùng sức ấn nhẹ trấn an.



“Đã lâu không gặp.”



Lâm Bạch Lộ giật tay áo người bên cạnh, nói nhỏ: “Sư huynh, vết thương muội không nặng đến mức phải băng bó đâu, sư tỷ còn bận việc khác, chi bằng muội đi về trước, hai người từ từ nói chuyện.”



Lục Thu Bạch cau mày, do dự nhìn ta: “Quên đi, ta đưa muội về trước.”



Cả hai đến chào hỏi nhẹ, rồi rời đi ngay, hành động trông rất khó hiểu.



Ta ngẩng đầu hỏi Thẩm Lạc Xuyên, “Hai người chúng ta nhìn có giống nhau không?”



Y tỉ mỉ nhìn ta một hồi, nói: “Không giống.”



“Vậy thì giữa ta và Lâm Bạch Lộ, ai đẹp hơn?”



“Nàng đẹp hơn.”




Câu hỏi trông rất vô nghĩa, nhưng đem lại đáp án rất hài lòng.



Ngày hôm sau, Lục Thu Bạch đến như đã hẹn, nếu như không có người bên cạnh thì ta nghĩ mình sẽ sẵn lòng ngồi xuống trò chuyện cùng hắn. Lâm Bạch Lộ dường như rất sợ Thẩm Lạc Xuyên, nàng ta đứng cách rất xa y, hận không thể đứng sát vào người Lục Thu Bạch.



“Hai năm qua sống như thế nào?”



Ta đẩy chén trà qua: “Không tồi, đủ ăn đủ uống.”



“Không nghĩ sẽ trở về sao?” Hắn nhìn chằm chằm tách trà một lúc, phong thái không khác gì sư tôn.



Ta khẽ thở dài trong lòng, quả nhiên ở chung lâu ngày rồi thói quen cũng sẽ bị lây nhiễm.



“Đi về làm gì, đi về để người khác vu oan lần nữa và bị giam cầm nữa hả.”



Nói đến câu này, ánh mắt ta đặt vào Lâm Bạch Lộ, ta nhấp một ngụm trà.



“Trong đó có thể có hiểu lầm gì……”



Ta xua tay ngắt lời hắn: “Cửa ở bên kia, sư huynh, không tiễn.”



Lục Thu Bạch sờ nhẹ hoa văn trên tách trà, thấp giọng cười nói: “Ngươi so với trước vẫn không thay đổi, uống xong ly trà này ta liền đi.”



“Tùy huynh.”



Ta xoa xoa mũi, nhìn về hướng Thẩm Lạc Xuyên đang ngồi phơi nắng bên ngoài.



Lục Thu Bạch đặt chén trà xuống, đưa tay gõ vào mặt bàn trước mặt ta: “Hắn là đạo lữ của ngươi sao?”



“Sao, có phải có tầm nhìn lắm không?”



Lục Thu Bạch cười rộ lên: “Ngươi nên dẫn hắn về cho sư tôn gặp mặt.”



Ta một mặt nghi hoặc: “Đây là đạo lữ của ta, đem về cho sư tôn gặp mặt làm gì, nếu người muốn cũng có thể tự tìm lấy.”



Hắn bị ta làm cho nghẹn lời, trừng mắt nói: “Vớ vẩn.”



Y quán được tính là nơi mở cửa sớm nhất trong thị trấn, nhưng ta không ngờ lại có người đến sớm hơn cả bọn ta.



Lúc đầu ta không tin vào mắt mình lúc nhìn thấy hai người họ đang túm tụm ở ngoài cửa y quán.



Cho đến khi Từ Kha mở mắt, kéo Liễu Thanh Thanh đứng dậy, hai người cùng trừng mắt nhìn ta bằng đôi mắt ngấn lệ thì ta mới hoàn hồn trở lại.



Cũng đúng, Lục Thu Bạch gặp được ta rồi thì sao lại không về nói cho bọn họ biết chứ, bọn họ biết rồi làm sao không tìm đến đây được.



Liễu Thanh Thanh kích động nhìn Thẩm Lạc Xuyên: “Đây là muội phu nhỉ! Cực khổ cho ngươi rồi, hai năm qua đã chăm sóc tốt cho Tư Tư nhà chúng ta.”



Từ Kha không vừa mắt với lời khen của Liễu Thanh Thanh, một bên trừng mắt nhìn y, một bên kéo ta ra sau lưng hắn.



“Cảm ơn cái gì, sư muội chúng ta là người có tiền đồ bay cao bay xa. Nếu ngươi dám cư xử không tốt, toàn bộ sư môn chúng ta tuyệt sẽ không buông tha cho ngươi đâu!”



Lời còn chưa dứt, Liễu Thanh Thanh liền cốc vào đầu Từ Kha một cái, còn làm ra hành động cảnh báo với Thẩm Lạc Xuyên: “Não hắn có vấn đề, ngươi không cần lo lắng cho hắn.”



Thẩm Lạc Xuyên không để tâm, mỉm cười nhìn hai người họ hò hét với nhau, kéo ta ra càng lúc càng xa: “Nếu đã là sư tỷ, sư huynh của Tư Tư, Thẩm mỗ tự nhiên sẽ hoan nghênh, có việc gì cứ vào nhà hẳn nói.”



Từ Kha vẫn nhìn y chằm chằm, chỉ có điều phải hơi ngẩng đầu lên một chút.



“Ta đi mua một ít bánh ngọt, có thể mất nhiều thời gian, hai vị cứ yên tâm.”



“Phu quân muội quả là được nha,” Liễu Thanh Thanh thì thầm vào tai ta, ta lặp lại động tác, thì thầm lại vào tai nàng: “Vậy tỷ phải xem là ai chọn rồi.”



Vào nhà rồi hai người kia như được thả về bản tính nguyên thủy.



Từ Kha lượn một vòng trong quán rồi quay đầu lại nhìn ta một cái: “Nhìn không ra nha Hứa Tư Tư, hai năm không gặp ngươi liền đi gả chồng rồi, còn tự mình mở quán.”



“Nếu thấy ganh tị thì cứ việc đến chỗ ta làm, ta cho hẳn chức vụ trưởng quán luôn.”



Hắn gật đầu rồi lại lắc đầu: “Bây giờ chưa được, đợi sau này khi ta xuống núi rồi sẽ ôm đùi ngươi không buông tha đâu.”



"”Đúng rồi sư tỷ, sau khi muội rời đi lại xảy ra chuyện gì nữa sao?”



Vấn đề này ta sớm đã muốn hỏi thăm Lục Thu Bạch, nhưng mỗi lần hắn gặp ta đều dẫn theo Lâm Bạch Lộ, hai lần rồi làm ta cũng chẳng còn muốn ngồi xuống nói chuyện với hắn.



Liễu Thanh Thanh và Từ Kha nhìn nhau, chậm rãi nói: “Trước khi muội trốn đi, nghe nói sư môn đã đánh mất đồ vật quan trọng hơn, nên ai cũng chia nhau đi tìm, Đinh trưởng lão còn lục soát trong núi hết ba ngày, nhưng không tìm thấy được gì.”



Từ Kha bổ sung thêm: “Lúc này, mọi người mới phát hiện ngươi biến mất rồi. Một số đệ tử nói rằng vì sợ bị trừng phạt nên ngươi đã trộm luôn đồ của sư môn trốn đi rồi.”



“Ta, sư tỷ còn có đại sư huynh cũng vì chuyện này mà ầm ĩ với bọn họ một phen, tin đồn tuy giảm đi không ít nhưng nhìn chung mọi người sau lưng vẫn lén lút bàn tán.”



Ta cũng không ngờ bọn họ lại nghĩ ta là người có lá gan hùm mật báo, chẳng những có thể thoát khỏi phòng giam của các trưởng lão, còn có thể trộm đồ mà vẫn nguyên vẹn thoát khỏi cửa sư môn: “Vậy sư tôn có biết chưa?”



Nhắc đến sư tôn, hai người họ rõ là phấn khích hẳn ra: “Sư tôn rất ngầu, sau khi trở về mỗi kỳ họp hàng tháng đều trực tiếp đem vấn đề này ra nói. Người nói đồ này vốn là của Thường Thanh phong, còn là đồ đặc biệt chuẩn bị cho muội, bị muội lấy đi chỉ có thể nói vật hoàn trả chủ.”



“Sau đó lục soát ngọn núi lần nữa, nói nghi ngờ các đồ đệ khác lấy cắp rồi đổ tội lên người muội. Về chuyện nói xấu sau lưng muội, sư tôn đều đã truy ra gốc rễ ngọn ngành, người để bọn họ lặp lại lời nói xấu muội lần nữa trước mặt người nhưng bọn họ nào dám nói tiếng nào.”



Liễu Thanh Thanh hối hận nói: “Vốn dĩ ta và Từ Kha định ra ngoài tìm muội, nhưng sư tôn không cho chúng ta đi, nói khi nào muội muốn về thì muội sẽ tự trở về. Mọi chuyện đều do số mệnh an bài sẵn.”



Ta bị kinh ngạc, hoang mang trước những hành động của sư tôn.



Khóe mắt nóng rực, nhưng lại không muốn xúc động thêm, ta liền chuyển chủ đề: “Lời thì nói muốn ta quay về nhưng thực tế hai người xuống núi là có việc gì?”



“Lần này chúng ta xuống để giúp người dân ở thị trấn gần đây giải quyết vấn đề.”



Liễu Thanh Thanh tự rót cho mình một ly nước, Từ Kha đem cái ấm trực tiếp rót vào trong miệng mình, “Hai người một đội, sư huynh và Lâm Bạch Lộ ở cùng nhau, ta và Từ Kha ở cùng nhau.”



“Ta và sư tỷ ngươi chính là nhanh chóng giải quyết vấn đề rồi lại nhanh chóng chạy qua đây thăm ngươi đó, cảm động chưa?” Từ Kha nói thao thao bất tuyệt, “Ba mươi mẫu đất hết thảy đều là do ta và sư tỷ tự tay gieo cây non đấy.”



“........Loại việc này mà cũng cần các người tự mình xuống núi sao?”



“Đừng nhắc nữa, chúng ta xuống núi để bắt một con gấu tinh, kết quả Từ Kha một con cũng không bắt được, còn hủy hoại cả đồng ruộng của người ta.”



Ta không nhịn được mà cười: “Lát nữa về nhà muội ăn cơm, muội sẽ kêu Thẩm Lạc Xuyên làm cơm cho mọi người ăn.”



Liễu Thanh Thanh gật đầu, sau đó thần thần bí bí nhìn quanh một vòng: “Nghe nói mấy ngày nữa chỗ muội có lễ hội hoa. Nghe nói cầu nguyện rất linh, là thật không?”



“ Cái này muội cũng không rõ lắm.” Rốt cuộc thì ta cũng không có gì để ước, hoặc là ta chắc rằng điều ước mà ta muốn sẽ không thành hiện thực được.



(16)



Thẩm Lạc Xuyên đang nấu ăn trong bếp, Từ Kha bị cử đi giúp đỡ y.



Ta và Liễu Thanh Thanh ngồi trong sân nói về đủ thứ chuyện phiếm đã xảy ra ở Trường Thành trong vòng hai năm qua.



Con gái luôn quan tâm đến những điều tầm phào này.



Từ Kha ló đầu ra khỏi bếp, tro bụi dính vào chóp mũi và mặt: “Hai vị tổ tông ơi, ăn sườn heo xào chua ngọt hay sườn heo om?”



“Om!”



“Chua ngọt!”



“Được, mỗi loại hai phần.” Hắn xoay người trở lại bếp.



Từ chỗ cửa sổ ta vẫn thấy được bóng lưng của Thẩm Lạc Xuyên, nhưng chỉ thấy được phần mặt bên. Da mặt y mỏng thật sự.



“Không phải chứ, đều là lão phu thê hết rồi mà còn ngắm đến ngây người sao?” Liễu Thanh Thanh giễu cợt ta.



“Tỷ thì biết cái gì, đây gọi là tình nghĩa vợ chồng.”



Nàng mím môi, học theo cách nói chuyện của ta: “Tình nghĩa vợ chồng à…….Đúng là con gái lớn, có chồng rồi thì không cần mẹ nữa.”



“Nói bậy bạ gì đó, kêu bọn họ làm phần sườn xào chua ngọt thôi.”



Lễ hội hoa ở thị trấn này chỉ náo nhiệt sau Tết Nguyên Đán.



Thông thường vào mùa hè, toàn bộ con đường này cũng có nhiều sạp hàng bày ra nhưng không bằng ngày lễ.



Bọn Liễu Thanh Thanh đến thật đúng lúc, vừa hay lại đến mùa lễ luôn.



Lúc mới đầu đến thị trấn, ta đối với mọi điều trong thị trấn đều cảm thấy mới lạ, hứng thú. Ở hai năm rồi mới biết năm nào cũng như năm nào thôi.



Các loại hoa và họa tiết trên đèn lồng sẽ thay đổi cho mới hơn, nhưng nhìn chung hình thức tổ chức lễ vẫn giữ nguyên như cũ.



Ngoài ra còn có một danh lam thắng cảnh nổi tiếng - đền Nguyệt Lão, đây là nơi được xem là cầu nguyện rất thiêng. Nhưng cô cháu gái của lão Lý đầu hẻm năm nào cũng đến cầu duyên mà có thấy người nào đến rước về đâu.



Liễu Thanh Thanh và Từ Kha đặc biệt quan tâm đến lễ hoa này.



Thậm chí từ lúc giữa trưa đã bắt đầu bàn tối nay đi chơi sẽ mặc gì, mua những đồ gì và cầu những nguyện vọng gì.



Đợi đến khi màn đêm buông xuống, lễ hội mới thực sự bắt đầu.



Bọn họ kích động không thôi, gian hàng nào cũng muốn chạy đến xem.



Chỗ nào đối với họ cũng lạ.



Ta có điều nói không nên lời, ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Lạc Xuyên, “Lần đầu quẩy hội của ta không phải cũng giống như bọn họ chứ?”



“Mấy cây nến nhiều màu mà nàng mua năm đó đến bây giờ vẫn chưa dùng hết.”



Hiểu rồi.



Mắt thấy không cản được bọn họ rồi, nên ta quyết định chia nhau ra tham quan, thời gian đến thì gặp lại tại nơi điểm hẹn.



Thực ra ta đối với những thứ này không còn hứng thú nữa.



Những quầy hàng vẫn chào mời nhiệt tình các quan khách.



Một người bán trang sức chặn ta lại: “Cô nương! Vòng tay này của chúng ta rất phù hợp với người. Nếu là người khác ta đã không giới thiệu nhưng chiếc vòng này thật sự rất phù hợp với khí chất của người.”



Ta nhấc chân định rời đi, nhưng nhìn thấy Thẩm Lục Xuyên vẫn đứng đó chăm chú quan sát, đột nhiên kéo tay ta lại, trực tiếp đeo chiếc vòng vào cổ tay ta.



“Khá đẹp, gói lại đi.”



Ta liếc nhìn y: “Ta không thích chiếc vòng này, sao chàng lại mua?”



Y nhìn ta cười nói: “Ta thấy nàng đeo đẹp nên muốn mua cho nàng.”



Bên tai còn có lời khen ngợi không ngớt của người bán hàng: “Vị công tử này thật có mắt nhìn, đây là chiếc vòng cuối cùng của chúng ta rồi, vậy ta sẽ đem gói lại cho người.”



Dưới ánh đèn lễ hội, y cúi thấp người nhìn ta, tư thế của hai người có chút ám muội.



Không thích hợp lắm nhỉ.



Ta đẩy mặt y ra xa, trong lòng nhịn không được liền rất hạnh phúc.



Màu sắc của chiếc vòng ngọc này không được đẹp lắm, nhưng càng nhìn lại càng thích.



Thẩm Lạc Xuyên dìu vai ta, để ta đi phía trong đường.



“Còn đi đền Nguyệt Lão không?”



“Đi xem thử xem, dù gì đến cũng đến rồi.”



Phía trước rất đông đúc. Không hiểu sao mọi người lại đổ xô đến đây.



Ta cố gắng hết sức giữ chặt cánh tay của Thẩm Lạc Xuyên, y cũng nhắm chặt lấy cổ tay ta.



Nhưng rồi hai người cũng bị dòng người đổ qua phân tán.



Sao tự dưng lại có dòng người đổ về phía này chứ?



Hóa ra phía trước có nhận trứng gà miễn phí.



Nhìn thấy Thẩm Lạc Xuyên đang cố tách khỏi đám đông chạy về phía ta, nhưng tay y ta cũng không nắm lại được.



Ta chỉ còn cách hét lớn với y: “Đến đền Nguyệt Lão chờ ta!”



Y gật đầu, quay người tiếp tục đi về phía trước.



Ta cố gắng thoát khỏi đám đông, đi đến dưới mái hiên bên đường ngồi nghỉ tạm.



Viên ngọc lam trên người không hiểu sao đột nhiên nóng lên.



Nhưng không nóng đến mức có thể phỏng đến da.



“Hứa Tư Tư?” Phía sau có người ngập ngừng gọi tên ta, vẫn là giọng nam.



Âm thanh nghe có chút quen thuộc.



“Hứa Tư Tư!” Hắn bắt đầu trở nên tức giận.



Ta nghĩ hình như ta nhớ ra hắn rồi.



Vừa xoay người lại đã thấy Ngu Thư chạy như bay đến trước mặt ta.



Hắn đưa tay nắn mặt ta: “Ngươi vẫn chưa chết.”



“Ăn nói cho đàng hoàng lại coi!” Ta trợn tròn mắt, vỗ vỗ tay hắn, “Sao ngươi cũng ở đây?”



“Sao lại cũng? Lẽ nào còn ai khác đến đây sao?”



“Không có ai cả, người khác duy nhất ở đây là ngươi,” ta gắt gỏng nói.



“Tiểu nha đầu hai năm không gặp mà tính khí vẫn như cũ ha” Hắn muốn sờ đầu ta, nhưng bị ta né tránh, “Đừng đụng vào ta, tướng công ta sẽ không vui.”



“Tướng công?” Y liếc mắt nhìn ta hỏi: “Ngươi gả đi rồi sao? Ta không tin.”



“Tin hay không thì tùy.” Thẩm Lạc Xuyên vẫn đang đợi ta ở đền Nguyệt Lão, ta mà không đi thì lỡ chàng ấy bị tiểu cô nương khác cuỗm mất thì sao.



“Đúng rồi, cái này trả lại cho ngươi.” Ta lấy viên ngọc lam từ trong túi ra đưa cho hắn.



Hắn không nhận lấy, biểu cảm kỳ quái: “Tiểu Hồng nhờ ta mang đến cho ngươi, nói không thể ăn chùa mỳ ngươi làm được.”



“Ồ…” Ta ngượng ngùng rút tay về, hóa ra pháp khí tiên cấp lại chính là một viên đá có màu sắc.



(17)



Có rất nhiều người đang đứng dưới gốc cây treo đầy những sợi dây đỏ.



Nhưng ta liếc nhìn một cái liền thấy Thẩm Lạc Xuyên…….còn có Lâm Bạch Lộ đứng cạnh y.



Bọn họ sao lại gặp nhau chứ?



Tại sao Thẩm Lạc Xuyên lại cười với nàng, có gì đáng cười không?



Ta muốn bước tới, nhưng chân không cử động được.



Như thể sự có mặt của ta sẽ làm phá hỏng bức tranh tuyệt đẹp này.



Dù sao thì những người xung quanh ta đều sẽ thích nàng ta, đúng không?



Ngu Thư từ phía sau đuổi tới, đứng bên cạnh nhìn theo tầm mắt của ta: “Kia là tướng công ngươi đúng không?”



Ta không trả lời hắn, chỉ biết nhìn chằm chằm vào họ, quay lại nhìn đi Thẩm Lạc Xuyên, bây giờ quay lại nhìn ta thôi, ta sẽ tha thứ cho chàng.



“Trông cũng không có gì khác biệt mấy, đều là nam nhân bình thường thôi”, Ngu Thư bên cạnh không ngừng nói những lời bóng gió, “Hắn và Lâm Bạch Lộ nói chuyện rất vui vẻ nha.”



Thẩm Lạc Xuyên nhìn theo động tác của nàng ta, liền nhìn sang đây, ánh mắt trở nên nặng trĩu, không biết đang suy nghĩ gì.



Còn về Lâm Bạch Lộ, sau khi nàng thấy ta, nụ cười trên mặt liền thu lại, kéo tay Thẩm Lạc Xuyên đi về hướng đám đông mà chạy.



Ta đuổi theo sau, người bị ta đụng trúng đang muốn quay lại chửi nhưng một lần nữa bị Ngu Thư từ đằng sau đâm tới.



Hai người phía trước càng lúc càng chạy xa, ta thấy Lâm Bạch Lộ và Thẩm Lạc Xuyên đang nắm tay nhau cùng nhau chạy vào rừng.



Máu trong lồng ngực lúc này dường như dồn hết lên não, ta nghiến răng tiếp tục chạy theo.



Bóng người rõ ràng vẫn ở phía trước giờ thì không thấy đâu nữa.



Ngu Thư còn đang chạy phía sau cũng không rõ biến đi đâu mất rồi.



Tầm nhìn mặt trăng thì bị che khuất bởi những tán cây cao.



Gió lạnh thổi qua từng đợt, phần lưng ướt đẫm mồ hôi của ta bị thổi đến hơi lạnh.



Lý trí chợt quay về, ta tự mắng mình một cái, đây rõ ràng là một cái bẫy vậy mà cũng không nhìn ra.



Ta không biết mình giẫm phải thứ gì dưới chân, bỗng nhiên nó phát sáng lên.



Không xong, là một trận pháp.



Ta quay người định bỏ chạy, nhưng bị một bàn tay vô hình kéo lại.



Xung quanh đã thay đổi, rõ ràng là bàn tay vô hình của khu rừng giờ đã biến thành một căn phòng đơn sơ.



Ta đi một vòng xem thử căn phòng, giường, bàn, ghế, ngoại trừ ba thứ này không còn đồ nào khác.



Thật tồi tàn.



Cánh cửa được đẩy ra, ta theo bản năng quay người lại nhìn phía cửa, người bước vào cửa chỉ là một cậu bé tầm bảy tám tuổi, nhưng cậu ta dường như... không nhìn thấy ta?



Ta chắc chắn rằng mình đã lọt vào trận pháp, nhưng bây giờ cảm giác giống như xuyên về quá khứ của một ai đó hơn.



Cậu bé ngoan ngoãn đặt một cái bát thô lên bàn, bên trong còn có một ít cơm rau thừa, nó thậm chí còn không có đũa nên phải dùng tay bốc ăn.



Nhưng nhìn chung vẫn không thô thiển mấy.



Quá kỳ lạ.



Ta lùi lại vài bước, ngồi xuống mép giường nhìn nó bưng bát ra ngoài sau khi dùng xong bữa, lát sau quay về với bó hoa dại màu vàng trên tay.



Nó cẩn thận đặt những bông hoa bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn một lúc, lộ ra nụ cười ngượng ngùng rất nhỏ.



Nửa đêm, lại có người đến gõ cửa, người đến là người quen, chính là sư tôn lâu ngày không gặp của ta.



Người đẩy cửa bước vào và ngồi trên ghế, trông như đã rất quen thuộc với nơi này, vị trí ngồi đúng lúc đối diện với ta.



Khuôn mặt này dường như không có nhiều thay đổi, năm tháng không buông tha cho ai, nhưng tha cho soái ca, ta thoáng chốc suy nghĩ vậy.



“Lạc Xuyên, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”



Nghe đến cái tên này, ta nhất thời choáng váng, lẽ nào là Thẩm Lạc Xuyên?



Tiểu Thẩm Lạc Xuyên cung kính quỳ rạp trên mặt đất: “Ta bằng lòng.”



Không đợi ta phản ứng lại thì cơn mưa đầu xuân đã tàn từ lâu, thay vào đó là cái mát lạnh của mùa thu.



Tiểu Thẩm Lạc Xuyên đoan trang ngồi trên ghế đá.



Dễ thương không thể tả nổi, ta đi từ từ đến gần y, chọc thử vào da thịt mềm mại trên mặt y.



Từ nhỏ y đã dễ thương như vậy rồi.



Nơi này là sân nhà của sư tôn, cách đó không xa là những cây quất mà ta hay đến hái trộm.



Ta ngồi cùng y từ trời sập tối cho đến khi trăng treo trên cao, đã ngủ thiếp đi mấy lần rồi.



Vẫn là hành động của những người xung quanh làm ta tỉnh giấc, Tiểu Thẩm Lạc Xuyên ngồi dậy, bùm một cái liền biến mất, may mà ta nhanh chóng chụp được góc áo, nếu không đã mất dấu.



Y quay về lại thôn trang, quan sát xung quanh, tất cả người vật đều chìm sâu trong giấc ngủ, ta không hiểu được cảnh sắc như vậy thì có gì đẹp.



Chỉ thấy y dùng hai tay triển thuật, tập trung linh lực dồn vào lòng bàn tay rồi đẩy ra ngoài, một tiếng nổ vang lên, lửa cháy ngút trời.



Tồn tại và hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian.



Đứa nhỏ nửa lớn này dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả xung quanh, trong mắt chỉ có sự lãnh đạm, ta không nhịn được rùng mình.



Một giây tiếp theo, Tiểu Thẩm Lạc Xuyên ngã xuống đất, ta đưa tay kéo y vài lần nhưng đành đứng như trời trồng nhìn cánh tay ta xuyên qua người y.



Ngọn lửa đã tắt, trong đêm tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng răng rắc của củi cháy.



Linh lực bên người dao động, nhìn cảnh tượng trước mặt, sư tôn cách đó không xa khẽ thở dài, phất nhẹ tay áo, hiện trường lửa cháy liền hóa thành tro tàn.



Như thể chưa từng có một ngôi làng nào ở đây.



Sẽ không ai biết rằng dưới lòng đất này đã giấu đi một cô nương xinh đẹp như đóa hoa.



Sư tôn bế Thẩm Lạc Xuyên đi về hướng xa xăm.



Ta nhấc gót đi theo sau, trong lúc chạy, khung cảnh xung quanh lại thay đổi.



Sau đó, ta từ thôn trang đến được phía sau núi.



Ta đã nhìn thấy bản thân mình.



Một phiên bản thu nhỏ của ta và Từ Kha.



Lúc đó, ta khoảng tầm mười ba, mười bốn tuổi, khi ấy ta và Từ Kha mới vào sư môn. Đối với nơi này không quen thuộc lắm nên cả ngày đều không chú tâm học pháp mà chạy khắp nơi đi chơi long nhong.



Tiểu Thẩm Lạc Xuyên đứng trong sơn động, có lẽ y đã bị giam cầm, y chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài nhưng lại không thể ra.



Lúc nhỏ ta không nhớ mình từ đâu mà hái được một số trái cây, không cẩn thận còn làm rơi một số quả.



Không ngờ những quả đó lại lăn hết từ con dốc vào trong động, Tiểu Thẩm Lạc Xuyên cau mày nhặt lên, bắt chước ta cắn một miếng. Cả khuôn mặt đều nhăn lại vì chua.



Trong nháy mắt lại chuyển đến một cảnh tượng khác.



Lúc này Thẩm Lạc Xuyên đã là một người trưởng thành, y đang ngồi ở một nơi cao, bên dưới là một nhóm người đang quỳ xuống, có một số người ta biết và một số người thì không.



Ngu Thư xuất hiện dưới hình dạng là một con quỷ, hắn bị xích lại ngay dưới chân ghế của Thẩm Lạc Xuyên, một chiếc sừng trên đầu hắn còn bị chặt mất, có thể thấy rõ qua vệt máu khô trên mặt.



Theo như những chạm khắc và hoa văn trên đại điện, ta đại khái có thể đoán ra đây là ma vực.



Vừa định đi xuống xem thử thì một con quỷ từ dưới bậc thang đi tới, ném người trong tay hắn tới trước mặt Thẩm Lạc Xuyên: “Chủ nhân, người đã bắt về rồi.”



Tuyệt vời.



Là Lâm Bạch Lộ.



Nàng ta dùng hết sức ngẩng lên nhìn Thẩm Lạc Xuyên, nặn ra một nụ cười méo mó, nửa sợ hãi, nửa thèm thuồng.



Người trên ghế lạnh lùng liếc mắt một cái: “Một chút cũng không giống nhỉ…”



“Thẩm Lục Xuyên, rốt cuộc thì ngươi đang muốn cái gì…” Cả giọng nói của Lâm Bạch Lộ đều đang run rẩy.



Ta nhìn y đứng dậy đi từ trên bục cao đến bên cạnh Lâm Bạch Lộ, sau đó y giẫm lên tay nàng ta.



Tiếng hét đau đớn của thiếu nữ khiến người khác nhịn không được phải nhíu mày.