Kế Hoạch Của Hủ Nữ: Nắn Cong Thành Thẳng

Kế Hoạch Của Hủ Nữ: Nắn Cong Thành Thẳng - Chương 4: Ăn xong phủi mông chạy




Trong tòa nhà cao ốc Tịnh Viễn, cả công ty ai nấy cũng đều run sợ. Không biết tổng giám đốc của họ bị gì mà ba hôm nay nóng giận vô cớ. Bất kì ai cũng không thể tránh khỏi, áp xuất khí như bị đông lại cả một công ty. Mọi người thật tò mò, là ai đã khiến cho một giám đốc ôn hòa lại có thể biến thành bạo long?

Trên ban công  tầng 100 của tòa nhà , nam nhân đang nắm chặt tay như muốn bóp nát mọi thứ trước mặt. Hắn không phải ai khác mà chính là tổng giám đốc của công ty Tịnh Viễn, tên hắn cũng là Giang Tịnh Viễn. Làm tổng giám đốc 5 năm, hình tượng của hắn trong lòng mọi người là soái ca kiêm luôn thủ trưởng ôn hòa, lãnh đạo tốt. Nay chỉ vì một ...một phụ nữ đáng chết khiến hắn mất khống chế cảm xúc.

Hắn chính là cái tên bị "cưỡng bức" ba hôm trước. Sau khi làm xong, hắn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị cô gái chết tiệt đi đánh ngất. Sau khi thức dậy, phát hiện mình đang nằm ở ngoài một ngôi nhà bị bỏ hoang. Không những thế, cô ta còn để lại mười vạn cùng với tờ giấy:

"Đêm qua rất tuyệt! Coi như tình một đêm vui vẻ." ( =)) nữ 9 thật ngây thơ)

Sau khi thức dậy, hắn tức điên nỗi vò nát tờ giấy, cô ta mồm thì nói xem hắn là tình một đêm. Mà lại đưa hắn 10 vạn, dám xem hắn như một ngưu lang? Một người như hắn mà bị coi chỉ giá có nhiêu đó làm hắn nuốt không trôi.  ( Tác giả: *hắc hắc*)

Việc đầu tiên mà hắn muốn làm là xử lý lũ cẩu mắt mù dám hạ thuốc khinh bạc mình. Sau đó, thanh toán tất cả nợ nần với cô gái đáng chết kia.  :-" 

Vào trong phòng bật video lên, bên trong đang chiếu cảnh dâm tục. Hai nam nhân đang bị một đám đàn ông vây lại không ngừng làm tình trong tiếng kêu than của chúng. Hai tên đó là hai tên cẩu đản mắt mù hôm trước dám bỏ thuốc hắn. Nhìn mà phát nôn, Tịnh Viễn chuyển sang tivi đang chiếu tin tức hai tập đoàn lớn chỉ sau ba ngày đã bị phá sản. Không sai, đó chính là tập đoàn nhà hai tên đáng chết kia. 

Truyền thông đều đưa tin rầm rộ, khiến mọi người không thể không đoán là liên quan đến tập đoàn tài chính Tịnh Viễn hùng mạnh nhất trên thương trường. 

Không biết tại sao hai nhà Trần, Hạ đắc tội với Tịnh Viễn mà chỉ trong ba ngày, hai tập đoàn lớn đứng trong Top 10 cả nước lại tuyên bố phá sản.

Tịnh Viễn hắn ra tay thật nhanh, gọn và đủ tuyệt tình. Hắn không  thích lên truyền thông, thông tin. Nên mọi thứ về hắn dường như không ai biết. Người ngoài chỉ biết Phó tổng Phó Nam chứ ít ai biết được hắn ngoài nhân viên. 

Để được tuyển vào công ty Tịnh Viễn này cũng không hề đơn giản. Trải qua nhiều thử thách tài năng mà còn thử thách lòng trung thành trong một thời gian dài mới được nhận vào.

Cũng có thể nói rằng người của công ty hắn sẽ không dám tiết lộ bất cứ thông tin gì về vị Tổng giám đốc thần bí là hắn. 

Trừng phạt hai kẻ kia cũng không làm giảm tý nào nỗi u uất của hắn. Đêm nào hắn cũng mơ thấy đêm xuân với cô gái chết tiệt đó! Lại nhớ đến bản thân mình bị một nữ nhân cường ép ở bên dưới rên rỉ. Đáng chết hơn là lại bị cô ta "khai cúc" là hắn nuốt không trôi cục tức.  =))))  ( Tác giả: kệ ngươi *huýt sáo*)

Hắn từng cho người điều tra qua, nhưng mọi thông tin của cô dường như đã bị xử lý sạch sẽ. Hắn tức mà không có chỗ phát tiết nên mọi nhân viên đều phải hứng chịu hàn khí lạnh lẽo bao trùm.

Chắc chắn cô ta phải có một thế lực ngầm bảo vệ mới dễ dàng trốn thoát khỏi điều tra của hắn. Điều mà hắn lo lắng không chỉ có thế, mà ba ngày trước hắn rót không ít mầm mống vào cô, hắn sợ cô có mưu đồ với Tịnh Viễn hắn. Hắn không thích bị người người đùa giỡn như thế, hắn nhất định phải cho cô ta nếm đủ mùi vị trêu đùa.

*rắc* cây bút bị bẻ gãy làm đôi và quăng đến một xó trong phòng. Hắn định đứng dậy đi giải quyết tiếp việc công ty thì điện thoại vang lên

"Alo, Tịnh  Viễn à! Ba mẹ mới xuống sân bay! Gặp ít rắc rối nhưng mà rất may đã được người tốt tương trợ. "

"Có gì thì mẹ nói mau đi" Hắn không đủ kiên nhẫn để đoán ý người mẹ tính khí trẻ con này của hắn. 

"Con nha! ta tính nói với con là ta với cha con sẽ đi chơi thêm mấy ngày nên chưa về  nhà ngay được. Vậy mà con lại hung dữ với ta"   Bà bĩu môi, con trai bà lúc nào cũng hung dữ với bà làm bà tủi thân. Quay sang nhìn ông xã bên cạnh bằng khuôn mặt uất ức. Ngay lập tức mặt ông xã bà đen lại. Lấy điện thoại từ tay bà, dùng giọng lạnh lùng nói:

"Hai chúng ta tạm thời chưa về. Còn con, lần sau còn đối xử với mẹ vậy thì ta không ngại đưa con sang Châu Phi ở"

"Tút! Tút!" Cúp máy? Thật sự không hiểu sao một người trầm lặng như cha hắn lại chịu đựng được. Mỗi lần hắn bực bội với mẹ thì bị cha nghiêm khắc trừng phạt. Nhưng mà người mẹ này không buông tha cho hắn, vì hắn là đứa con duy nhất nên mẹ hắn lúc nào cũng điều tra theo dõi hắn như tội phạm. Hắn lại bực bội nói với cha sinh thêm mấy đứa em cho hắn. Nhà người khác có đông anh em làm hắn thật hâm mộ, cũng vì muốn mẹ hắn sẽ quan tâm mấy đứa em để khỏi bám theo hắn. Rất tiếc cha hắn đáp trả hắn bằng hình phạt quỳ suốt ba tiếng. 

Đôi khi Tịnh Viễn tự hỏi không biết hắn có phải con ruột của cha không. Nhìn về phía xa , hắn ấm ức khóc.

Sau này Tịnh Viễn mới biết, thể chất mẹ hắn yếu, lúc mang thai hắn vì cha phản đối mẹ sinh mà mẹ đã bỏ đi lén sinh hắn ra. Với cha, thì mẹ hắn quan trọng nhất, mà vì sinh hắn, mẹ hắn xém chút mất mạng. Hèn gì ngay từ bé cha luôn nghiêm khắc với hắn, lại không cho hắn đến gần mẹ. Lúc đầu hắn oán giận cha, nhưng khi thấy mẹ hắn ngốc quá nên hắn cũng chẳng muốn gần mẹ. Hắn thông minh mà mẹ lại ngốc nên hắn không thích mẹ. Lớn lên biết mẹ vì hắn mà hy sinh nhiều vậy hắn cảm thấy rất có lỗi nhưng không vì vậy mà hắn từ bỏ mong muốn mẹ đừng quan tâm hắn quá làm hắn ngột ngạt.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------



Trong khi đó ở mộ ngôi biệt thự, Nhã Chi đang rót trà mời đôi vợ chồng trung niên trước mặt. Chuyện là một tiếng trước ở sân bay, cô gặp được kẻ xấu định giựt túi xách của vị phu nhân này nên ra tay trượng nghĩa. Kết quả là bác ấy rất nhiệt tình hỏi thăm cô. Cô không biết mình bị gì mà nghe lời dẫn luôn hai vợ chồng bác về nơi ở. Có lẽ vì cô đã mất mẹ nên khi bác gái quan tâm cô, dù chỉ mới quen nhưng cô cũng thấy ấm áp.

Đồng thời, tự nhiên cô cảm thấy nhìn hai người quen quen. Bác trai mắt xanh, tuy đã ngoài 50 nhưng vẫn phong độ, bác gái thì làn da mịn màng, lại thêm tính tình hòa ái dễ gần. Chắc ăn khi hai người còn trẻ cũng là tuấn nam mỹ nữ. Điều đáng nói là cô nhớ chưa gặp hai người bao giờ nhưng sao mà quen mắt thế! Cô không tài nào nhớ ra được.

P/s:

Tác giả: Nhã chi ơi là Nhã Chi, cô rước phải hồ ly giả trư ăn thịt hổ rồi! *hắc hắc*

Bà Giang : Cô đang nói ta à? *mắt ấm ức nhìn sang ông Giang* 

Tác giả: "..." rùng mình, này này! cả nhà các người ... cứ muốn giết mẹ đẻ là ta à nha!

Ông Giang: "ta hơn 50, cô chỉ 22 mà xưng mẹ với chúng ta ư? Hình như nhà ta có nuôi chó Ngao Tây Tạng, nó sẽ rất vui khi được chơi với cô đó!" lạnh lùng nói

Tác Giả "..." Nhà cháu có việc, xin cáo từ *xách dép chạy*

Đầu năm nay muốn làm người tốt cũng khó à *khóc ròng*

GIỚI THIỆU chương 5: Tự Chui Đầu Vào Lưới