Lạc Quân Minh vô cùng kinh ngạc khi thấy tập giấy tờ kia trong tay Lạc Tử Yên. Ông ta lúng túng tìm kiếm lý do để giải thích, nhưng giờ đây đầu óc của ông lại trống rỗng chẳng nghĩ được gì. Tần Ngọc Nhi cầm tập giấy tờ lên nhìn Lạc Tử Yên gượng cười nói.
“Chị, những tờ giấy này chị cũng tin sao? Dượng đường đường là chủ tịch của Lạc thị, còn cần chị chuyển nhượng cổ phần sao?”
“Đương nhiên là cần chứ! Vì trước khi mất mẹ tôi không để lại cho ông ấy bất cứ thứ gì kể cả cổ phần của công ty. Cho nên kế hoạch của các người là mượn tay Mã Thiếu Thiên để lừa tôi ký vào đây, sau khi lấy được thứ các người cần thì ném tôi ra đường đúng không?”
“Tử Yên con hiểu lầm rồi, ba sao lại làm thế với con chứ! Đây là Mã Thiếu Thiên muốn chia cắt tình cảm cha con chúng ta thôi. Con tin ba đi ba không làm chuyện này.”
“Ông nói Mã Thiếu Thiên bày ra mọi chuyện vậy tôi hỏi ông. Làm sao hắn ta biết chuyện cổ phần trong công ty là do tôi đứng tên mà làm giấy chuyển nhượng? Ông giải thích đi!”
“Chuyện… chuyện này.”
“Không trả lời được sao? Tôi thật không hiểu rốt cuộc tôi đã làm gì sai hay có lỗi với ông, tại sao ông nở đối xử với tôi như thế chứ!”
“Đây không phải là lỗi do ba. Tất cả đều là do mẹ con mà thôi. Dù công ty này là do mẹ con gầy dựng, nhưng ba cũng góp công sức cho công ty này. Vậy mà bà ấy nhẫn tâm đến lúc chết cũng để cho ba hữu danh vô thực, trao toàn bộ cổ phần cho một đứa trẻ tám tuổi chứ không để ba đứng tên. Đây là sự sĩ nhục rất lớn con có biết không? Ba chỉ đang muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thì sai sao?”
“Nhưng tôi là con ông.”
“Mày không phải con tao, mày chỉ là một đứa con hoang mà thôi.”
Câu nói trong lúc tức giận của Lạc Quân Minh đã làm Lạc Tử Yên vô cùng bất ngờ. Nước mắt cô trực trào trên khóe mắt tiến gần hơn về phía ông. Nhìn thẳng vào đôi mắt đang lẩn tránh của ông cô hỏi.
“Ông vừa nói gì? Ông nói rõ ràng hơn đi!”
Tần Tuyết thấy Lạc Quân Minh lỡ lời sợ làm hỏng việc lớn, bà ta vội bước đến nắm lấy tay Lạc Quân Minh như nhắc nhở rồi nhìn Tử Yên nói.
“Tử Yên con đừng nghe ba con nói bừa, con đương nhiên là con của bà con rồi. Đúng không ông?”
“Đúng đấy chị, dượng chỉ là tức giận quá nên nói thế thôi. Dượng sao lại không phải là cha của chị được chứ!”
Lạc Tử Yên đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn sang mẹ con Tần Tuyết lạnh lùng nói.
“Chuyện gia đình tôi không đến lượt người ngoài như các người xen vào. Tôi muốn chính miệng ông xác nhận lại lời ông vừa nói, rốt cuộc tôi có phải là con ông không?”
Lạc Quân Minh rối rắm không biết nên nói thế nào, nhưng cơn giận trong lòng đã làm ông ta mất luôn lý trí. Hất tay Tần Tuyết ra ông ta nhìn Lạc Tử Yên lớn giọng quát.
“Đúng thế, mày không phải là con tao. Mày chỉ là một đứa con hoang, tao vì thương xót mẹ mày nên mới đứng ra nhận làm cha mà thôi. Bây giờ mẹ mày cũng chết rồi, mày cũng nên biết thân biết phận mà trả công lao tao bao nhiêu năm trời làm quạ nuôi tu hú chứ!”
Sự thật ngỡ ngàng cùng những lời cay đắng được thốt ra từ miệng Lạc Quân Minh làm lòng Tử Yên vô cùng đau. Cô không phải là con của ông ư! Vậy cha cô là ai? Vì sao lại bỏ mặc mẹ con cô như thế!
Trong lúc Lạc Tử Yên đang có hoang mang trước thông tin mình vừa nghe được, Lạc Quân Minh lại tiếp tục đã kích cô bằng những lời không hay.
“Tuy tao không phải ba mày, nhưng thời gian qua tao cũng đã lo lắng nuôi nấng mày nên người như ngày hôm nay. Mày cũng nên biết điều mà nhường lại cổ phần công ty cho tao xem như trả ơn chứ!”
Lạc Tử Yên lâu vội nước mắt quay sang nhìn ông với nụ cười lạnh nói.
“Trước khi về đây tôi còn nghĩ nếu như ông biết sai và biết sửa chữa lại lỗi của mình, tôi sẽ suy nghĩ mà bỏ qua cho ông không truy cứu nữa. Nhưng bây giờ sự thật đã bày ra thế này rồi, ông đã muốn lật bài ngửa với tôi thì tôi cũng chẳng cần gì nhân từ hay nghĩ tình nghĩa xưa nữa.”
“Mày nói vậy là có ý gì?”
Lạc Tử Yên bình thản bước đến sofa ngồi xuống đưa mắt nhìn bà người họ nói.
“Từ hôm nay ông không còn là chủ tịch của Lạc thị nữa. Tôi cho các người năm phút, lập tức thu dọn rời khỏi nhà tôi ngay!”
“Mày… mày dám đuổi tao sao? Đây là nhà của tao, mày không có quyền đuổi tao.”
“Có hay không đợi cảnh sát đến sẽ biết ngay thôi. À tôi quên mất, Mã Thiếu Thiên có hành vi cưỡng hiếp hiện tại đã bị bắt, các người nghĩ hắn ta có tha cho các người mà không khai ra không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi 2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé 3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em 4. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em =====================================
Nghe lạc Tử Yên nói thế Tần Ngọc Nhi vô cùng hoảng sợ. Đúng thế, Mã Thiếu Thiên là một tên tiểu nhân, chắc chắn hắn ta sẽ khai ra cô ta để được nhẹ tội. Phải làm sao đây? Không được, không thể để bị bắt lúc này được. Nghĩ thế Tần Ngọc Nhi nhanh chóng cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
Tần Tuyết vội vã bước lên phòng thu dọn một vài thứ cần thiết rồi cũng nhanh chóng đuổi theo con gái. Lạc Quân Minh vẫn không cam tâm rời đi, ông ta quay sang nhìn Tử Yên bằng ánh mắt tức giận nói.
“Đây là cách mày trả ơn nuôi dưỡng cho tao sao? Mày đúng là thứ ăn cháo đá bát mà.”
“Thay vì ông đứng đây mắng tôi, thì cũng nên suy nghĩ đến chuyện mình nên trốn ở đâu để cảnh sát không tìm được đi!”
“Mày…”
“Mày đợi đó, tòa sẽ không để mày sống yên ổn thế này đâu. Nhưng thứ gì đáng thuộc về tao, tao nhất định sẽ trở lại đòi.”
Tất cả đã đi hết, Lạc Tử Yên lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Sao ông có thể tàn nhẫn với cô như thế, dù không là cha con ruột nhưng thời gian sống cùng nhau lâu như thế, chẳng lẽ ông không dành cho cô chút tình thương nào sao?
Cô đuổi bọn họ đi mà không báo cảnh sát là đã khoan nhượng cho ông một con đường sống. Đây là lần cuối cùng cô vì hai chữ tình nghĩa mà khoan nhượng, nhưng cô không chắc là Mã Thiếu Thiên sẽ bỏ qua cho bọn họ đâu.