Tại một nhà hàng sang trọng, Tần Ngọc Nhi một mình ngồi trong căn phòng VIP đang chỉnh trang lại quần áo cùng lớp makeup của mình. Nhìn mình trong gương cô ta hài lòng nở nụ cười kiêu ngạo.
“Một người xinh đẹp như mình xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.”
Cánh cửa phòng mở ra, Mã Thiếu Thiên tay cho vào túi quần vẻ mặt nghênh ngang bước vào. Đưa ánh mắt dò xét nhìn Tần Ngọc Nhi từ đầu đến chân rồi lại nhếch môi nở nụ cười ngồi xuống. Vừa thấy hắn ta Tần Ngọc Nhi cất vội chiếc gương vào túi sách nở nụ cười quyến rũ nói.
“Mã thiếu đúng là khí chất vương giả ngời ngời, hào hoa phong nhã khiến người khác phải ngưỡng mộ. Chị tôi thật có phước khi được anh nhìn trúng.”
“Tần tiểu thư nói quá rồi, tôi nào đến mức như cô ca tụng chứ! Trái lại Tần tiếu thư đây nhan sắc cũng không phải dạng vừa, nét đẹp quyến rũ này chắc hẳn không ít người mê đắm nhỉ! Không biết Tần tiểu thư hẹn tôi ra đây có việc gì?”
Tần Ngọc Nhi nở nụ cười mưu mô nhìn Mã Thiếu Thiên nói tiếp.
“Tôi sao có thể sánh được với Lạc Tử Yên chị của tôi chứ! Nhưng không biết Mã thiếu thấy chị tôi thế nào?”
Ánh mắt thăm dò Mã Thiếu Thiên nhìn Tần Ngọc Nhi khá lâu rồi nhếch môi cười lên tiếng.
“Chị cô không thích tôi. Còn hỏi tôi nghĩ thế nào làm gì?”
“Vì nếu như Mã thiếu gia đây thích thì tôi sẽ có cách để chị ấy thuộc về Mã thiếu một cách dễ dàng.”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì người được lợi trong chuyện này không phải riêng tôi, mà là tôi đang dọn đường cho cô thì đúng hơn.”
“Mã thiếu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang muốn giúp anh có được người mình thích. Bao nhiêu cô gái ngoài kia Mã thiếu chỉ cần vẫy tay là đã vui lòng phục vụ anh, nhưng Lạc Tử Yên này lại không thế. Của lạ lúc nào cũng ngon và có hương vị mới mẻ đúng không Mã thiếu?”
Mã Thiếu Thiên im lặng nhìn Tần Ngọc Nhi như suy nghĩ. Đúng là biết bao cô gái ngoài kia sẵn sàng phục vụ hắn khi hắn muốn, nhưng Lạc Tử Yên này thì lại không. Nhưng phải công nhận một điều Lạc Tử Yên xinh đẹp quyến rũ ăn đứt những cô gái từng qua tay hắn, không có được cô hắn thật sự không cam lòng.
“Vậy Tần tiểu thư có cách gì để giúp tôi?”
…****************…
Sau khi hoàn thành khám sức khỏe cho nhân viên ở Lục thị. Lạc Tử Yên theo đoàn bác sĩ trở về bệnh viện thì Lưu Vũ đã vội đến giữ cô lại. Nhìn thấy mọi người hiếu kỳ không biết vì sao Lạc Tử Yên bị giữ lại, Lưu Vũ đã nhanh trí giải thích.
“Chủ tịch của chúng tôi thấy không khỏe trong người bảo tôi gọi bác sĩ, tình cờ tôi và bác sĩ Lạc Tử Yên đây cũng có chút quen biết nên sẵn tiện nhờ cô. Bác sĩ Lạc cô giúp tôi được chứ?”
“À đương nhiên là được.”
“Tử Yên hay là anh đi với em?” Tống Mặc Vũ bước đến lên tiếng.
“Không cần đâu, chỉ là xem bệnh thôi mà. Mọi người cứ về trước đi lát nữa em sẽ về sau.”
“Vậy khi nào xong việc trở về nhà nhớ gọi cho anh nhé!”
“Em biết rồi. Trợ lý Lưu chúng ta đi thôi.”
Lạc Tử Yên và Lưu Vũ bước vào thang máy Tống Mặc Vũ mới chầm chậm bước ra về. Trong lòng anh vẫn cảm thấy lo lắng cho Tử Yên, không biết vị chủ tịch này là người thế nào, không biết cô có gặp chuyện gì với anh ta không? Biết bao sự lo lắng anh đều dành hết cho cô, anh cảm giác được ánh đã dành một sự quan tâm đặc biệt hơn cho cô từ lúc nào cũng không hay biết.
Lạc Tử Yên bước vào thang máy thì có giả vờ nữa mà quay sang hỏi Lưu Vũ một cách lộ lắng.
“Chủ tịch của anh không khỏe sao? Chẳng phải lúc trưa vẫn còn rất khỏe sao?”
Lưu Vũ nhìn cô trong đầu lại lóe lên một ý tưởng. Cứ theo đuổi mà im ỉm như chủ tịch thì có mà râu dài tới rốn thì cũng chẳng theo đuổi được người ta mất. Hay là mình giúp chủ tịch một tay.
“À chủ tịch không hiểu sao cảm thấy khó thở ở ngực lại luôn miệng kêu đau. Tôi bí bách quá nên đành chạy đi tìm bác sĩ Lạc đến kiểm tra xem.”
“Đau ở ngực sao? Vậy sao lúc nãy anh không gọi thêm bác sĩ khoa tim mạch? Tôi là bác sĩ ngoại khoa không kinh nghiệm bằng những bác sĩ chuyên khoa tim mạch đâu. Để tôi gọi điện thoại bảo họ ở lại.”
“Không cần không cần đâu, tôi nghĩ một mình bác sĩ Lạc là đủ rồi. Bác sĩ chỉ cần kiểm tra cho chủ tịch, nếu tình hình không khả quan thì tôi sẽ đưa ánh ấy đến bệnh là được.”
Nghe Lưu Vũ nói thế trong lòng Lạc Tử Yên càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Thang máy vừa mở cửa cô đã vội chạy thật nhanh đến phòng làm việc của anh mở toang cửa chạy vào lo lắng hỏi.
“Cảnh Thần anh…”
Nhìn thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc, Lạc Tử Yên liền bước đến giật lấy bút của anh đặt xuống bàn khó chịu nhìn anh nói.
“Anh không khỏe như thế sao còn cố làm việc như vậy? Sao anh chẳng lo lắng cho sức khỏe của mình thế?”
“Em đang nói gì vậy?”